Tôi đã bắt cóc một phú nhị đại, nhưng phú nhị đại này lại mắc chứng trầm cảm. Mỗi ngày không tìm đến cái chết thì cũng trên đường tìm đến cái chết.
Đế tránh cho anh ta tìm đến cái chết, mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm vào anh ta như thể hai mắt mọc hẳn trên người anh ta.
Bỗng một ngày, anh ta nhìn tôi đầy trìu mến, đầy chân thành, đầy sốt sắng nói: “Anh đã từng muốn chết, rất muốn. Nhưng kể từ ngày gặp em, anh lại hết sức mong chờ vào ngày mai.”
Đợi đã, không đúng!
Tôi là kẻ bắt cóc mà, tại sao đến cuối cùng một xu cũng không lấy được, lại còn phải lấy thân bù vào?