Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kẻ Điên
  3. Chương 12
Trước /26 Sau

Kẻ Điên

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thật ra đêm qua cũng không có làm tới cùng, chẳng qua là do động tác kháng cự của Hạ Vũ Trạch khá lớn, thành ra cái giường sắt nhỏ cứ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt không ngừng, cho dù là ai thì cũng sẽ hiểu lầm thôi.

"Không phải như cô nghĩ đâu." Hạ Vũ Trạch bất lực nói, nhìn dáng vẻ nhiều chuyện của bà chủ, anh cảm thấy có giải thích gì cũng vô dụng nên đành thôi, anh hỏi sang chuyện khác: "Cô có thấy cái cậu đi cùng tôi tối qua đâu không?"

"Anh nói cậu chàng này hả..." Bà chủ lấy một tờ giấy trên quầy đưa cho anh, trên giấy vẽ mấy đường cong cong quẹo quẹo: "Mới 6 giờ sáng là cậu ấy đi rồi, kêu tôi đưa cái này cho anh."

"Này là cái gì?"

"Cậu ấy nói là bản đồ."

"..."

Hạ Vũ Trạch ngồi trong xe, nghiên cứu tấm bản đồ kia hết nửa tiếng, nhưng vẫn không nhìn ra được con đường này là ở đâu? Chỉ có mấy đường cong quẹo với một cái vòng tròn khoanh đích đến, nói cái này là đường thông đến ngoài vũ trụ anh cũng tin luôn đó.

"..." Mạch não của nhóc điên này thật đúng là khó đỡ mà.

Anh khởi động lại điện thoại, muốn tìm con đường tương tự bằng bản đồ điện thoại.

Mới vừa mở máy, đón đầu oanh tạc anh là hơn 1000 tin nhắn, còn có mấy cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là của Tô Lam.

Hạ Vũ Trạch nhìn thoáng qua, không khỏi nhíu mày, tin nhắn bắt đầu từ sốt ruột dò hỏi đến thống khổ xin lỗi, rồi từ sau đó trở đi là điên cuồng mắng chửi, đều là dành cho một mình anh.

"Em đang ở đâu?"

"Sao em không nghe máy?"

"Tại sao? Vì cái gì? Em không cần anh sao?"

"Xin em đó... xin em để ý đến anh đi được không... anh xin em mà..."

"Vũ Trạch anh biết sai rồi, anh sẽ không bao giờ khi dễ em nữa, em về đi được không, chúng ta lại giống như trước đây... Anh thương em, anh vĩnh viễn đều thương em."

...

"Hạ Vũ Trạch... Em nhất quyết muốn ép anh tới đường cùng à?"

"Em đi chết đi."

Về sau là gần ba bốn trăm chữ nối đuôi nhau: "Chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi..."

Sau khi chặn số điện thoại quen thuộc kia, Hạ Vũ Trạch rất khó chịu, không biết từ khi nào mà Tô Lam đã thay đổi thành như vậy.

Trong trí nhớ, Tô Lam vốn là một người vô cùng ôn nhu. Khi còn nhỏ, người trong nhà không thích anh, đánh anh, ngược đãi anh, Tô Lam luôn che chở cho anh, y cũng là người vẫn luôn bảo vệ anh bình an trưởng thành.

Nói Tô Lam là người quan trọng nhất trong đời anh cũng không phải nói quá. Anh từng thích thầm y, nhưng sau khi y tuyên bố đính hôn với người khác, anh liền lựa chọn từ từ buông bỏ, an an tĩnh tĩnh mà rời khỏi vòng sinh hoạt của Tô Lam.

Nhìn Tô Lam mắng mình, Hạ Vũ Trạch ngoại trừ trái tim nguội lạnh càng đau lòng buồn bực không thôi.

Điện thoại lại vang lên, bất quá không phải số Tô Lam, là một số điện thoại lạ. Hạ Vũ Trạch theo bản năng bắt máy, bên trong truyền đến một giọng nói vừa mỏi mệt vừa âm lãnh.

"Em chặn số anh rồi?"

Là Tô Lam!

Đồng tử Hạ Vũ Trạch run run.

Ngữ khí bên kia thô bạo: "Nói chuyện đi chứ?"

Hạ Vũ Trạch không biết nên nói cái gì, vì thế anh cúp máy, khi anh chuẩn bị tắt nguồn trốn lần nữa, một cái tin nhắn được gửi đến.

"Em trốn xa đến mấy cũng vô dụng, anh đang trên đường tìm em. Em trai yêu dấu của anh... Lần này, anh sẽ bẻ gãy chân em." Y còn gửi kèm một cái địa chỉ, đúng là huyện nhỏ mà Hạ Vũ Trạch đang ở.

Nhìn thấy những lời này, Hạ Vũ Trạch trong xe kinh hoảng, di động cũng đánh rơi. Sau khi bình tĩnh lại, anh chọn đi tìm Trương Tự Hách trước, sau đó sẽ kéo cậu rời đi.

Anh biết Tô Lam không nói dối. Y nói đến tìm anh, vậy thì nhất định sẽ tới tìm anh.

Thời điểm chuẩn bị lái xe, cửa kính bị người gõ lên, người gõ cửa mặc một cái áo khoác màu đen, là một người đàn ông trông lớn tuổi hơn anh, diện mạo tuấn lãng.

Dù chỉ mới gặp mặt nhưng Hạ Vũ Trạch lại có cảm giác quen thuộc khó tả, luôn cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu đó rồi, nhưng anh nhớ không ra.

Hạ Vũ Trạch hạ cửa xe, đối phương mỉm cười với anh, lễ phép hỏi: "Xin hỏi, có thể cho tôi quá giang một đoạn không?"

Hạ Vũ Trạch: "Chú muốn đi đâu?" Nếu không cùng đường thì thôi.

Hắn nhìn bầu trời đang rơi tuyết, không biết suy nghĩ cái gì mà hồi lâu mới trả lời anh: "Tôi không biết đường, nếu được thì, phiền ngài đưa tôi đến mấy chỗ như nhà ga này kia."

"Xin lỗi, bây giờ tôi không định đến nhà ga. Tôi còn phải chạy qua chỗ khác, bạn tôi đang ở đó đợi."

Bị một người đàn ông lớn tuổi hơn mình gọi là "ngài", Hạ Vũ Trạch cảm thấy bối rối quá chừng.

Anh muốn đóng cửa sổ, người nọ đột nhiên dùng tay ngăn lớp kính đang dần dần khép lại. Hạ Vũ Trạch vội vàng ấn dừng mới không để cửa kính kẹp tay hắn.

"Chú làm gì vậy? Có biết làm vậy nguy hiểm lắm không??"

"Xin lỗi." Hắn vẫn ôn hòa cười như cũ: "Chỉ có làm vậy ngài mới dừng lại nghe tôi nói."

"..." Hạ Vũ Trạch hết chỗ nói.

"Ngài rất gấp sao?" Hắn hỏi.

Hạ Vũ Trạch: "Ừ."

"Nếu được, có thể cho tôi xin một ghế trên xe không? Tôi không vội, trong vòng ba ngày tôi có thể vẫn luôn đi theo ngài."

"..." Sao nghe cứ vô lại thế nào ấy, nhưng những câu hắn nói đều rất có lễ phép, "Xin lỗi nha chú ơi, tôi thiệt là có chút việc không tiện dẫn theo chú đâu."

"..." Đối phương trầm mặc rồi lấy tay ra: "Thân ái, chúc cậu may mắn."

Cửa xe chậm rãi đóng lại, gương mặt mỉm cười kia vẫn còn đang đứng ngoài cửa sổ, nhìn anh rời đi. Hạ Vũ Trạch liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, người này làm anh cảm thấy không thoải mái, nhưng anh không nghĩ nhiều, lái xe rời đi.

Anh đi đã lâu nhưng người kia vẫn không hề di chuyển, cứ đứng như vậy trong gió tuyết nhìn theo anh, chốc chốc lại xoay chiếc nhẫn khắc đầy hoa hồng trên ngón cái, động tác trông vừa nôn nóng vừa cấp bách.

"Rốt cuộc là thằng nhóc này chạy đi đâu rồi??" Hạ Vũ Trạch lại quẹo vào một địa phương xa lạ, bánh xe còn bị hãm trong nền tuyết.

Hết cách, anh chỉ đành leo xuống kiểm tra bánh xe, muốn thử xem có thể đào bánh xe ra khỏi nền tuyết hay không.

Rất xa, có một người vươn dù đen chậm rãi đến gần anh. Hạ Vũ Trạch híp mắt nhìn một hồi, anh phát hiện người nọ mặc đồ trông quen lắm, hồi tưởng lại, đây không phải là người đàn ông vừa nãy muốn đi nhờ xe sao?

Một con dao lóe hàn quang được hắn giấu ở sau lưng. Hắn khoanh tay bước đến, nện bước ổn trọng, tư thái ưu nhã.

Người đàn ông kia mỉm cười, đạp từng bước trên con đường nhựa phủ kín tuyết tới gần anh, 30m... 20m... 10m...

"Xem ra ngài gặp phải phiền phức rồi?" Trong phạm vi cách Hạ Vũ Trạch khoảng năm sáu mét, hắn bắt đầu mở lời với Hạ Vũ Trạch.

"Ừ, bánh xe bị chôn trong tuyết rồi." Hạ Vũ Trạch mới đầu không có phản ứng gì, thẳng đến khi đầu óc chợt lóe linh quang, anh đột nhiên nhìn về phía người kia.

Sao hắn cũng đi tới đây rồi???

Xe anh chạy ít nhất cũng ba bốn cây số rồi, anh mới vừa gặp vấn đề thì hắn liền xuất hiện? Hơn nữa, sao hắn lại xuất hiện ở một nơi hoang tàn vắng vẻ lại chẳng có thôn xóm gì?

Hạ Vũ Trạch theo bản năng lui về sau hai bước.

Người đàn ông hơi nhướng mày: "Nhìn ngài rất cần tôi tới giúp."

Bản năng cầu sinh bảo Hạ Vũ Trạch cách xa hắn một chút, Hạ Vũ Trạch nghe theo bản năng, lùi lại rời xa hắn.

Người đàn ông kia cũng không hoảng hốt, con dao sau lưng cũng không thèm che giấu nữa mà lộ ra. Tiếng bước chân trầm ổn, phảng phất như đang đếm ngược sinh mệnh của anh.

"Thân ái, cậu làm tôi tìm cực quá." Hắn dứt lời, đột nhiên cầm dao xông tới.

Hạ Vũ Trạch kinh hoảng quay đầu chạy, chạy thẳng vào trong rừng tuyết, giống như một con thỏ nhỏ bị kinh động.

Mà gã thợ săn vẫn đang trầm ổn truy đuổi anh, nếu đoán không sai, hắn chính kẻ vẫn luôn theo dõi anh, tên giết người liên hoàn, "Kẻ Săn Mồi".

Thật may là vừa rồi anh không có đồng ý cho hắn lên xe, giờ ngẫm lại mà sợ, sợ là sau khi hắn lên xe, anh có muốn chạy cũng không được.

Không biết đã chạy bao lâu, anh thở hổn hển băng qua một lùm cây, đi tới một con đường nhỏ màu bạc mọc đầy cỏ dại. Con đường nhỏ ẩn sâu trong núi, nhìn cực kỳ giống với con đường thông đến thế giới thần bí nào đó.

Đáng tiếc, đi qua đó không phải là thế giới thần bí, mà là một cái thôn cũ ẩn sâu trong núi.

Tiếng bước chân vẫn còn ở phía sau, Hạ Vũ Trạch trốn vào một căn nhà cũ nát trong đó. Không hiểu sao anh cứ cảm thấy mình đã từng tới nơi này, dựa vào cảm giác quen thuộc đi vào một phòng trên tầng 2.

Đẩy cửa ra, bên trong cánh cửa là một nơi giống như ký túc xá. Tổng cộng có bốn khung giường, đây là loại giường hai tầng.

Trên mỗi giường còn cố ý khắc tên. Đi đến hai giường sát trong cùng, Hạ Vũ Trạch phát hiện tên của Trương Tự Hách, còn bên dưới giường của Trương Tự Hách, khắc tên một của một người được gọi là Hạ Dương.

Hạ Dương...

Hạ Vũ Trạch có hơi đau đầu, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cào chói tai, giống như tiếng vũ khí sắc bén xẹt qua tường.

Trong góc tường có một cái rương có thể chứa vừa một người, được bao quanh bởi một đống tạp vật. Hạ Vũ Trạch chạy tới mở rương, cũng may bên trong trống không.

Nhưng mấy vết cào trong nắp rương làm anh có hơi rợn người. Tận mười mấy vết cào, trông giống như một người từng bị nhốt làm ra, vì người nọ không thoát ra được nên chỉ có thể bất lực dùng móng tay cào cấu. Cào mãi cào mãi, đến khi mười móng tay đều nứt toạc, nắp rương toàn là máu huyết của người nọ.

Hạ Vũ Trạch cúi đầu trốn vào trong rương, nhưng rương có hơi nhỏ, anh chỉ có thể cuộn gọn thân mình, trong hoảng hốt, dường như bên tai truyền đến tiếng ai kêu cứu.

"A Dương đừng đi mà..."

"A Dương xin anh..."

"Huhuhu..."

Là tiếng khóc của một đứa nhỏ, chỉ chốc lát sau lại dần dần biến mất. Hạ Vũ Trạch dần bị nỗi sợ hãi lấp đầy, có phải gặp quỷ rồi không? Nhưng mà bây giờ gặp quỷ vẫn tốt hơn phải đối mặt Kẻ Săn Mồi nhỉ?

"Tạk... tạk... tạk..."

Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng ngủ.

Cửa phòng bị đẩy mở.

Tiếng bước chân chậm rãi đi vào, rồi lại chậm rãi du đãng khắp phòng, một chút cũng không hề nôn nóng.

Không khí trong rương không dùng được bao lâu, cảm giác nghẹt thở ập đến. Đầu tiên Hạ Vũ Trạch cảm thấy nóng, làn da bắt đầu biến đỏ đổ mồ hôi, rồi sau đó đầu óc dần choáng váng...

Anh sắp không được rồi.

Nếu không khí hoàn toàn cạn kiệt...

Nhưng hiện giờ đi ra ngoài sẽ bị giết, nếu không ra thì bị ngộp chết trong rương gỗ.

Tiến thoái lưỡng nan, nắp rương bỗng nhiên mở ra, thời gian kia vừa vặn như đã được tính kỹ, ngay khi anh sắp vì hụt hơi mà ngất xỉu lại cho anh hy vọng sống sót.

Hạ Vũ Trạch sợ tới mức hét lên, cũng không nhìn người đến là ai, mà chỉ biết dùng hai tay ôm đầu phòng vệ theo bản năng.

Ngoài ý muốn, thứ rơi xuống không phải là dao nhỏ, mà là giọng nói hài hước và tùy tiện của một cậu thiếu niên: "Bác sĩ Hạ, anh làm em tìm cực muốn chết."

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Đường Cuồng Sĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net