Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cửa tầng hầm bị đạp đến nghiêng ngả nhưng vẫn không sập.
Tô Lam liếc mắt, biết rõ mình không còn bao nhiêu thời gian, hắn phải tranh thủ trước khi cánh cửa kia bị đạp ngã, khiến Hạ Vũ Trạch tự nguyện che chở cho hắn rời đi.
"Anh phải nói cho em biết một chuyện." Hắn nhấc chân đang đạp trên đầu Hạ Vũ Trạch, "Chuyện này em nhất định sẽ thấy rất hứng thú."
Hạ Vũ Trạch bị hắn nắm tóc kéo lên.
Đầu ngón tay Tô Lam kẹp một tấm ảnh cũ giơ trước mặt anh, đó là một tấm ảnh tập thể cũ đến xỉn màu, trong ảnh có mười mấy đứa nhỏ, đứng ở một nơi làm Hạ Vũ Trạch cảm thấy rất quen thuộc.
Trong đó có hai đứa nhỏ làm anh chú ý đến, hai đứa đứng ở một góc.
Một đứa là anh hồi nhỏ, một đứa khác là một đứa nhỏ vừa xinh đẹp vừa quen mắt nhưng lại như chưa từng gặp qua. Đôi mắt đứa nhỏ to tròn ngận nước, cực kỳ có linh khí. Ánh mắt tựa như sùng bái mà gắt gao dán chặt lên người Hạ Vũ Trạch.
Tấm ảnh tập thể này, tất cả mọi người đều đang nhìn máy ảnh, chỉ duy nhất đứa nhỏ kia là đang nhìn Hạ Vũ Trạch. Sao anh cứ cảm thấy ánh mắt sùng bái này quen quá vậy?
Sẽ không phải là...
Hạ Vũ Trạch đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Trương Tự Hách hả???
"Kẻ Săn Mồi mà em muốn tìm không phải ai khác đâu, chính là cái thằng Trương Tự Hách đột nhiên xuất hiện bên cạnh em đó."
"Em trai ngoan của anh, ai tiếp cận em cũng có mục đích hết. Người trong lòng mà em cứ nhớ mãi không quên vẫn luôn là người muốn lấy mạng của em nhất đó, anh nói vậy, em có hiểu không?"
Giọng Tô Lam trầm trầm, "Nó như sói rình mồi, mà em vẫn luôn là con mồi bị nó đùa giỡn trong tay. Bây giờ, người có thể bảo vệ em chỉ có anh thôi, bởi vì anh có súng, súng chuyên dùng để bắn sói."
Hạ Vũ Trạch trố mắt giật mình: "Có ý gì?"
"Anh biết mọi bí mật giữa em và nó." Một khẩu súng lặng lẽ được nhét vào trong tay anh, Tô Lam cười âm hiểm: "Em sẽ đứng về phía anh mà đúng không?" So với việc hắn tự mình nổ súng bắn chết Trương Tự Hách, hắn càng thích nhìn Hạ Vũ Trạch tự tay bắn chết cậu ta hơn.
"Pănk ——"
Cửa sắt rắn chắc của tầng hầm cuối cùng cũng bị đá bay.
Tô Lam vẫn ngồi trên chiếc giường đã từng giải phẫu Hạ Vũ Trạch, đắc ý cười, hắn tự cho rằng mình đã khống chế được Hạ Vũ Trạch trăm phần trăm.
Nào ngờ, khẩu súng hắn đưa ra để đánh cược giờ phút này lại đang thong thả giơ lên sau lưng hắn, nhắm ngay trái tim hắn.
Một viên đạn từ họng súng đen nhánh vọt ra, đâm thẳng vào ngực Tô Lam, Tô Lam sững sờ tại chỗ, cùng lúc sửng sốt còn có Trương Tự Hách và Trần Dũng vừa xông vào.
Tầm mắt ba người đổ dồn về phía Hạ Vũ Trạch.
Tay cầm súng của Hạ Vũ Trạch vẫn còn đang run bần bật, trong mắt là từng giọt nước mắt to tròn đang rơi, anh hiện tại trông vừa bất lực vừa đáng thương.
Tô Lam vô lực ngã xuống, theo cú ngã xuống của hắn, Hạ Vũ Trạch cũng tê tâm liệt phế mà khóc lên: "Ca... xin... xin lỗi... huhuhu... em xin lỗi ca ca..."
Hạ Vũ Trạch khóc lóc bò đến chỗ Tô Lam, Tô Lam vẫn còn chút hơi tàn nhưng không thể nói chuyện, hắn trợn trừng đôi mắt màu lam nhìn anh.
Hắn thông minh như vậy, cái gì cũng tính toán kỹ càng. Sở dĩ, hắn chịu giao ra khẩu súng bảo mạng kia, hoàn toàn là vì hắn tin tưởng Hạ Vũ Trạch sẽ không phản bội hắn. Một là anh được hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, hai là anh không có bất cứ lý do gì để đứng về phía Trương Tự Hách.
Hắn không hiểu.
Hắn thật sự không hiểu tại sao Hạ Vũ Trạch lại phải làm vậy.
Tô Lam sắp không qua khỏi.
Trần Dũng đang báo cáo qua bộ đàm.
Trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, Trương Tự Hách sớm đã nhìn quen sinh ly tử biệt, mặc kệ là đối với người khác hay là đối với chính mình, nhưng cậu lại vì một phát súng này của Hạ Vũ Trạch mà hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
Hạ Vũ Trạch cũng chú ý tới tầm mắt của Trương Tự Hách, một khắc kia, anh khóc đến lê hoa đái vũ*, sờ đến khẩu súng như sờ phải củ khoai bỏng tay mà ném đi thật xa. Phát súng kia rõ ràng là do anh tự tay bắn ra, nhưng biểu tình hiện giờ lại như là một con nai con vô tội, tựa như chuyện đã xảy ra ở đây không có chút nào liên quan tới anh.
*Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa; vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc của người đẹp.
"Em xin lỗi... em không cố ý... em không muốn chết..."
Anh cứ khóc như vậy, khóc đến tim cậu cũng mềm nhũn. Trương Tự Hách không dám tiếp tục nghĩ nhiều, tiến lên ôm anh vào trong ngực: "Không sao đâu bác sĩ Hạ, không sao đâu."
Tô Lam hiện tại có chết thì nhất định là bị tức chết, lúc hấp hối còn phải trơ mắt nhìn anh khóc lóc trong lòng người đàn ông khác.
Rõ ràng là trong mối quan hệ tình tay ba này, hắn mới là người vì Hạ Vũ Trạch mà trả giá nhiều nhất, nhưng đến cuối cùng, Hạ Vũ Trạch vẫn không bố thí cho hắn một chút tình yêu nào, dù chỉ là một ánh mắt, hắn cũng sẽ thỏa mãn.
"Hạ Vũ Trạch!!" Hắn dùng hết một tia sức lực cuối cùng gọi tên anh, trong giọng nói tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.
Hắn càng kêu, Hạ Vũ Trạch càng sợ hãi, càng ôm chặt lấy Trương Tự Hách. Dưới góc độ kia, Tô Lam thấy trên vai Trương Tự Hách lộ ra một đôi mắt, đó là một đôi mắt vừa xa lạ lại lạnh căm, xa lạ đến nổi hắn không thể tin được đó là đôi mắt của Hạ Vũ Trạch mà hắn đã yêu từ nhỏ đến giờ.
Con trai trưởng của Tô gia đã chết.
Toàn bộ trên dưới Tô gia đều chìm đắm trong đau buồn, có rất nhiều người nổi danh đến dự tang lễ. Hạ Vũ Trạch bình tĩnh đứng trong đám người, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bia mộ Tô Lam, không cười cũng không khóc, cặp mắt không có một tia cảm tình.
Đến lượt anh rải hoa, có người vọt ra, đẩy anh ngã trên đất, là mẹ nuôi, bà ta chỉ vào Hạ Vũ Trạch mắng mỏ: "Lúc trước Tô gia không nên giữ lại mày! Mày là một con sói! Một con sói mắt trắng*!!"
*Sói mắt trắng: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Thật ra anh có thể không đến, nhưng Tô Lam bắt anh phải đến. Trong mộng, Tô Lam bóp cổ anh, nguyền rủa anh.
Buộc lòng anh phải đến, tự tay đặt đóa hoa kia trước mộ Tô Lam, anh lầm bầm: "Dừng ở đây đi ca ca. Không ai được phép vạch trần bí mật của em... dù có là anh, cũng không được."
Bầu trời đổ một cơn mưa phùn.
Không khí lạnh băng.
Trương Tự Hách bung một cây dù đen, ánh mắt nặng nề đứng bên ngoài linh đường đợi Hạ Vũ Trạch. Khi anh ra tới, sắc mặt trông rất tái.
Lo lắng cho cảm xúc của anh, lại lo rằng anh bị đám người ở Tô gia khi dễ. Lòng dạ Trương Tự Hách cứ xoắn chặt lại với nhau: "Bác sĩ Hạ, mấy người đó có làm khó dễ gì anh không?"
Hạ Vũ Trạch không nói gì, chỉ đi lướt qua người cậu rồi dừng lại bên cạnh xe. Trương Tự Hách ngoan ngoãn nối theo sau.
Xe chậm rãi di chuyển.
Hạ Vũ Trạch ngồi trên ghế lái không nói lời nào, Trương Tự Hách cũng không biết nên nói cái gì, chỉ an tĩnh ngồi một bên, im lặng bầu bạn với anh.
Lúc sau, xe dừng lại ở một vùng hoang vu. Trương Tự Hách nhìn về phía Hạ Vũ Trạch, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, trong mắt thoạt nhìn phi thường khổ sở.
Bất chợt, anh nói: "Tụi mình làm đi."
"..." Trương Tự Hách không kịp phản ứng lại.
Hạ Vũ Trạch kéo cà vạt xuống ném sang một bên, nghiêm túc nhìn cậu: "Tụi mình làm đi Trương Tự Hách."
Hạ Vũ Trạch chồm tới chỗ cậu ngồi, chủ động khóa ngồi lên chân cậu. Việc này làm một người vốn lưu manh như Trương Tự Hách cũng không biết phải làm sao.
"Anh muốn." Hạ Vũ Trạch mềm mại nhào vào lòng cậu, âm thanh cũng mềm mỏng rất nhiều: "Chẳng lẽ em không muốn sao?"
"..." Cũng không phải là vậy. Nhưng mà xe còn đang ngừng ở nơi cách mộ phần của Tô Lam không xa. Cậu sợ cái người đang nằm cứng ngắc trong kia sẽ tức điên mà đội mồ sống dậy mất.
"Tụi mình đi khách sạn đi ha?"
"Ở đây đi."
"..."
"Em sợ à?"
Hạ Vũ Trạch khiêu khích cậu, Trương Tự Hách rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười cười: "Bác sĩ Hạ, anh thật đúng là khiến em phải rửa mắt mà nhìn."
Hạ Vũ Trạch vuốt ve mặt cậu, nhắm ngay môi cậu hôn xuống. Chuyện này quả thật là một mồi lửa tốt, Trương Tự Hách bấu chặt eo anh, giọng khàn khàn nguy hiểm: "Bác sĩ Hạ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó."
"Anh không hối hận."
Hai tiếng kế tiếp, chiếc xe liên tục đung đưa không ngừng. Bên trong vô cùng kịch liệt, tiếng khóc của Hạ Vũ Trạch chưa từng dừng lại, âm thanh ái muội đứt quãng thông qua máy nghe lén truyền tới một nơi khác, làm người ở bên kia tức muốn phát nổ.
Mọi vật trong phòng đều bị đập nát, chỉ để lại một cái màn hình theo dõi vẫn đang chạy, hình ảnh chói mắt muốn chết, cuối cùng hắn cũng nhịn không nổi nữa mà đập nát màn hình.
Màn hình theo dõi đặt ở nơi này, Tô Lam ước chừng đã nhìn chằm chằm hết 12 tiếng đồng hồ, chỉ vì muốn tìm thấy chút cảm xúc đau lòng khổ sở vì hắn trên mặt Hạ Vũ Trạch trong 12 tiếng này.
Hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ Hạ Vũ Trạch khóc lóc vì hắn, điên cuồng vì hắn, cảm thấy áy náy vì cái chết của hắn, nhưng không ngờ được anh lại lấy phương thức này trả thù mình.
"Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!!!"
Người phụ nữ bên cạnh lẳng lặng dọn dẹp mớ hỗn độn trên sàn, lại bị hắn nắm tóc ấn trên đất. Sự dịu dàng bao trùm không gian trong xe, bên kia lại là tiếng khóc thê thảm.
...
Sau khi xong việc, Hạ Vũ Trạch giật lấy bật lửa của Trương Tự Hách châm một điếu thuốc, lưng đau eo mỏi dựa vào ghế lái, rồi quăng một tấm thẻ lên người cậu: "Bên trong có một trăm vạn."
Trương Tự Hách bất đắc dĩ cười: "Bác sĩ Hạ, anh như vầy làm em thấy xấu hổ quá."
Hạ Vũ Trạch nhìn qua: "Em xấu hổ cái gì?"
Trương Tự Hách: "Làm em thấy mình giống như trai bao vậy á."
"..."
"Em nghĩ đi đâu vậy, một trăm vạn này là tiền em phải trả lại cho Đới Sâm, không lấy được trái tim của Tô Lam ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em. Nếu em không muốn chết, thì đem tiền trả lại cho ổng, nói không chừng ổng sẽ tha cho em một còn đường sống."
Cậu rất vui vẻ: "Anh đang lo cho em hả?"
"Đúng vậy." Hạ Vũ Trạch cũng không phủ nhận.
"Em nghĩ bây giờ anh hẳn là nên lo cho bản thân mình mới đúng chứ."
"Lo cho bản thân vụ gì?" Hạ Vũ Trạch không biết hút thuốc, vài lần hút vào đều bị sặc. Trương Tự Hách cướp điếu thuốc trên đầu ngón tay anh đi, dập tắt, ném ra ngoài cửa sổ.
"Bác sĩ Hạ thật sự coi em là thằng ngu hả?" Những lời này mang theo một tia lạnh lẽo.
"..." Hạ Vũ Trạch ngây người.
Cũng may Trương Tự Hách không vạch trần sự việc, chỉ nhét thẻ lại vào túi anh, trêu chọc: "Bác sĩ Hạ làm người ta quê quá đi. Kỹ thuật của em chỉ đáng giá một trăm vạn thôi hả?"
Nói xong, cậu xuống xe.
"Em đi hút điếu thuốc. Hẳn là anh không quá thích mùi thuốc lá."
Bóng dáng thiếu niên không hề phòng bị đi xa dần về phía trước, Hạ Vũ Trạch căng thẳng thở dốc, trong nháy mắt, ánh sáng sạch sẽ trong đôi mắt kia dần dần biến mất.
Chân anh bồi hồi bên chân ga, chỉ cần anh dẫm xuống, thiếu niên kia liền chết ngắt dưới xe anh, bí mật của anh cũng sẽ được chôn vùi theo cái chết của Trương Tự Hách. Nhưng cuối cùng anh vẫn không dẫm xuống, bởi vì có một thứ gọi là lương tâm đang không ngừng lặp lại nhắc nhở anh: Mày nên làm người đi.
Khi Trương Tự Hách hút thuốc xong quay lại thì Hạ Vũ Trạch đã ngủ rồi, an tĩnh cuộn tròn trên ghế lái ngủ, giống như một em bé ngoan.
Cậu cởi áo lông vũ khoát lên người anh, nhìn khuôn mặt say ngủ của anh thở dài một hơi, người đàn ông tên Hạ Dương này đã chiếm lấy quá nhiều sự thương xót của cậu rồi.
Từ sau khi anh để lộ dáng vẻ đáng thương trước mặt cậu, Trương Tự Hách liền hoàn toàn đánh mất chính mình, cũng quên mất mục đích tìm tới anh. Làm một nhân cách phụ với nhiệm vụ báo thù, cậu vẫn luôn hành động theo mệnh lệnh của nhân cách chính, nhưng lúc này đây, cậu lại không thể nào xuống tay được.
Lật mở cuốn sổ trong túi.
Thông qua cuốn sổ này, cậu và Trương Lăng đã từng giao lưu với nhau một lần ở tòa bệnh viện cũ nát kia, mọi thắc mắc của cậu, Trương Lăng đều kiên nhẫn trả lời từng cái, chỉ có một câu hỏi cuối cùng, thật lâu sau, cậu mới nhận được hồi âm của Trương Lăng.
Mỗi người đều phải trả giá cho hành động của bản thân mình.
Nghĩ nghĩ, cậu lấy bút ra, ở bên cạnh dòng chữ kia viết viết: "Chờ thêm chút nữa."
Hạ Vũ Trạch tỉnh lại ở nhà Trương Tự Hách, không biết cậu ôm mình lên lầu khi nào mà anh hoàn toàn chẳng có chút cảm giác nào.
"Ưmm..."
Trước khi quen biết Trương Tự Hách, anh đã rất lâu không ngủ được giấc nào say đến vậy.
Trương Tự Hách không ở trong phòng mà ở phòng khách, đang đeo mắt kính xem gì đó, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa đẹp trai.
Thấy Hạ Vũ Trạch đã tỉnh, vẻ mặt nghiêm túc kia chớp mắt thả lỏng rất nhiều: "Đói bụng chưa? Trong tủ lạnh có cơm hộp đó, anh bỏ vô lò vi sóng hâm nóng là ăn được rồi."
"Ừ." Hạ Vũ Trạch ngồi xuống dựa vào cậu: "Đang coi gì đó?"
"Quá khứ của Đới Sâm."
Trương Tự Hách đưa cho anh một tấm ảnh. Đó là một tấm ảnh cũ kỹ ố vàng, Hạ Vũ Trạch còn chưa nhìn rõ hình ảnh bên trong ảnh chụp mà lòng đã "lộp độp".
"Sao vậy?" Trương Tự Hách rất có hứng thú nhìn qua: "Bác sĩ Hạ nhìn căng thẳng quá nha."
Sau khi nhìn rõ nội dung trong tấm ảnh, trái tim như treo ở cổ họng của Hạ Vũ Trạch cũng chậm rãi hạ xuống: "Không có, tại ngủ lâu quá nên chưa tỉnh hẳn thôi."
Trong lòng thiếu niên biết rõ ràng, nhưng cậu không nói.