Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho đến cuối cùng, Thẩm Văn Hãn vẫn không thể ăn một bữa cơm do Ôn Như Thị làm. Bởi vì ở trên đường đi mua thức ăn, bọn họ gặp phải Tần Hiểu Lăng đã lâu không gặp.
Nếu chỉ có một mình cô ta thì cũng không có vấn đề gì lớn, vấn đề là, đi cùng cô ta còn có một người đàn ông nhã nhặn lịch sự.
Lúc đó sắc mặt của Thẩm Văn Hãn cũng có chút khó coi.
Gặp được người quen Tần Hiểu Lăng cũng rất xấu hổ, rút tay về, đàng hoàng đi đến trước mặt anh kêu một tiếng: “Anh hai.”
Thẩm Văn Hãn hơi nhíu mày, ngại cho còn có người ngoài ở đây, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Hôm nay không cần đi học sao?”
“Hôm nay là cuối tuần không cần đến trường, cho nên mới cùng bạn ra ngoài chơi.” Khi nói đến chữ ‘bạn’, Tần Hiểu Lăng hơi chút chần chờ, luôn cảm thấy có loại cảm giác đứng ngồi không yên.
Mặc dù mình là thanh bạch kết bạn với người khác, nhưng không biết vì sao vừa nhìn thấy Thẩm Văn Hãn cô vẫn sẽ như chuột thấy mèo, quy quy củ củ báo cáo với anh tình hình của mình dạo này.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, hơn mười năm yêu say đắm, không phải nói quên là có thể quên ngay.
Thẩm Văn Hãn liếc người đàn ông vẫn luôn đứng sau lưng cô một cái, như có ngụ ý nói: “Đã không cần đến trường, vậy thì về nhà sớm đi, bồi chú thím, mẹ em lớn tuổi rồi, có ai đó có thể thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc vẫn là tốt nhất.”
Mặt Tần Hiểu Lăng đỏ lên, cúi đầu vặn ngón tay không dám phản bác.
“Vị này là bạn trai của Hiểu Lăng phải không? Nhìn qua thật sự là tuấn tú lịch sự.” Không thể ý đến áp suất thấp trên người Thẩm Văn Hãn, Ôn Như Thị trực tiếp dẫn đề tài câu chuyện đến trên thân người kia, nếu cô đoán không sai, anh ta hẳn là nam chính.”
Quả nhiên, người vừa rồi còn bị tận lực vắng vẻ đúng mực gật đầu với bọn họ, có lễ mỉm cười nói: “Hai người khỏe, tôi là Tống Ti Cật.”
Thẩm Văn Hãn quay mặt trừng Ôn Như Thị một cái, hơi có chút ý chê cô nhiều chuyện.
Đáng tiếc Ôn Như Thị nào phải người mà một ánh mắt của anh là có thể dọa lùi, cô không chút để ý gửi lại anh một cái nháy mắt, cười tủm tỉm cùng hai người hàn huyên.
Bữa tối là bốn người cùng nhau ăn, trừ Ôn Như Thị cùng Tống Ti Cật nói chuyện vui vẻ ra, hai người còn lại gần như đều không nói lời nào. Ngồi ở đối diện Thẩm Văn hãn toàn bộ quá trình đều sầm mặt lại, Tần Hiểu Lăng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, giống như một con chim chút bị bức hại, luôn mãi buồn đầu nuốt cơm.
Đợi khi tan cuộc trở lại nhà họ Ôn, Thẩm Văn Hãn rốt cục nhịn không được, thay giày liền đi thẳng lên lầu, nhìn cũng không nhìn Ôn Như Thị theo ở phía sau.
Thật sự không biết anh lại phát điên cái gì, lại không thể ném Thẩm Văn Hãn qua một bên mặc kệ, cô đành phải ngâm bình trà thơm, đặt vào khay bưng lên.
Vừa gõ cửa một cái lại phát hiện cửa phòng thật ra là khép hờ.
Ôn Như Thị buồn cười đẩy ra, chỉ thấy Thẩm Văn Hãn đang dựa lưng vào đầu giường đọc sách, trên đất hai chiếc dép lê, bị đá mỗi bên một cái.
Chậc chậc, đây là có bao nhiêu tức đây?
Cô đóng cửa phòng, đặt khay trà lên trên bàn gần cửa sổ, sau đó đi đến trước giường Thẩm Văn Hãn. Ngồi bên cạnh mép giường, khe khẽ đẩy đùi anh một cái: “Đây là sao vậy, ai lại làm anh mất hứng à?”
Thẩm Văn Hãn giương mắt liếc cô một cái, không lên tiếng, cụp mắt tiếp tục xem trang sách trên tay.
“Không nói thì thôi.” Ôn Như Thị trợn mắt, dứt khoát cũng cởi dép lê trèo lên giường, cọ đến bên cạnh Thẩm Văn Hãn, kéo cánh tay anh ra tiến sát lại gần.
Cô thoải mái điều chỉnh tư thế, đáp tay anh lên vai mình, ôm lấy thắt lưng gầy của anh cảm than một tiếng, nhắm mắt lại nói: “Vẫn là ở nhà tốt nhất, mệt chết đi được, để em ngủ một giấc đã.”
Bị cô coi là gối ôm hình người Thẩm Văn Hãn đen mặt, âm thầm nghiến răng.
Vốn gặp được Tần Hiểu Lăng không đi học cho giỏi, còn nhỏ đã không trông nom mẹ già ở nhà một mình, chạy đến học người ta yêu đương, tâm tình đã không phải rất tốt. Bà xã mình còn muốn ở bên trong trộn một chân, dáng vẻ cùng người ta mới gặp mà như đã quen từ lâu, rất quen chuyện trò vui vẻ.
Anh chỉ không rõ, tên mặt trắng kia có cái gì tốt, đáng giá người phụ nữ không lương tâm này giúp cậu ta hòa giải!
Một lát sau, Ôn Như Thị đang an an ổn ổn gối đầu trên vai anh bỗng nhiên mở miệng: “Văn Hãn.”
“Có lời cứ nói.” Thẩm Văn Hãn nhịn không được đáp lại một câu.
“Nên lật giấy rồi.” Ôn Như Thị nén cười, nhẹ giọng nhắc nhở. Từ lúc cô vào đến giờ, quyển sách trên tay anh chưa nhúc nhích một tí nào, còn giả vờ ở đó nghiêm túc cái gì đâu.
Vành tai Thẩm Văn Hãn đỏ lên, thẹn quá hóa giận giơ tay đẩy cô ra: “Cần em nhiều chuyện chắc!”
Bị anh đẩy lăn Ôn Như Thị cũng không tức giận, ghé vào một đầu khác cười đủ, xong rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông ném sách qua một bên, trêu chọc nói: “Hóa ra là trách em nhiều chuyện, sao vậy, em gái Tần kết giao bạn trai, anh mất hứng?”
“Chuyện em ấy kết giao bạn trai hay không đâu có liên quan gì đến anh!” Thẩm Văn Hãn giận, không phả con nhà nghèo thì sẽ không hiểu những đồng tiền kia có bao nhiêu không dễ có, đó cũng là thím Tần một cuốc một cuốc đào ra từ đất, đều là tiền mồ hôi nước mắt!
“Anh chỉ lo lắng thay thím Tần, nhiều năm như vậy giúp em ấy dành giụm học phí không cẩn thận là sẽ thả trôi sông.” Chuyện tốt đều bị cô bẻ cong thành cái gì, trong đầu người phụ nữ này, cả ngày cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Hơn nữa, dầu gì đó cũng là bạn trai của Tần Hiểu Lăng.” Thẩm Văn Hãn thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt của tên khốn kiếp đó rõ ràng cứ liếc về phía Ôn Như Thị.
Người phụ nữ này bình thường nhìn qua rất khôn khéo, sao vừa đến thời điểm mấu chốt lại vờ ngớ ngẩn đâu, “Tên kia vừa nhìn là biết chính là một tên hỗn đản chân trong chân ngoài, mệt em còn cùng cậu ta trò chuyện vui vẻ như vậy, một chút ý đề phòng người khác cũng không có!” Có vợ như vậy, anh hoài nghi sau này mình còn có thể giữ tỉnh táo như thường ngày nữa không?
Thật khiến người phải quan tâm mà!
Ôn Như Thị chớp chớp mắt, hóa ra là chuyện này à, nói sớm là ghen tị không phải tốt hơn sao.
Huống hồ Tống Ti Cật người ta nhưng là lãng tử quay đầu dưới quang huy của nữ chính, từ nay về sau trên mặt làm ăn có lẽ còn có không ít cùng xuất hiện, trước đó giữ quan hệ tốt thế nào cũng là không sai.
Có điều, có thể làm Thẩm Văn Hãn ghen vì cô, coi như là niềm vui ngoài ý muốn đi.
Không thể tưởng được cọc gỗ này một khi thông suốt, không đợi cô kịp làm gì anh đã tự học. Hiện tại tốc độ tiến triển tình cảm của hai người quả thực là nhanh như bay.
Cô vui rạo rực cọ trở về, giơ ba ngón tay lên biểu thị trung tâm: “Em thề, sau này gặp lại Tống Ti Cật, không có sự đồng ý của anh, em tuyệt không để ý đến cậu ta, cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt.
Cho dù là cậu ta chủ động chào hỏi em cũng sẽ như thấy một đống shit, kiên quyết giữ vững làm như không thấy, có tai như điếc, quét dọn tất cả đầu trâu mặt ngựa có khả năng làm ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Văn Hãn!”
Thẩm Văn Hãn vội vàng xoay mặt, khóe miệng nhếch lên kém chút thì bị cô phát hiện.
Anh banh mặt, làm bộ như đặt sách về lại ngăn kéo, lạnh nhạt trả lời: “Nói còn dễ nghe hơn hát, sau này nhìn biểu hiện của em rồi lại nói có nên tha thứ cho em hay không.”
Không nhận được phản ứng dự trù, Ôn Như Thị chưa từ bỏ ý định tiếp tục đến gần, xoay mặt anh qua, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Thẩm Văn Hãn.
Anh cũng không né, dù bận vẫn ung dung, thoải mái cho cô nghiên cứu.
Thật lâu, Ôn Như Thị mới ảo não buông tha, người đàn ông này ngụy trang càng ngày càng tốt, ngay cả hỏa nhãn kim tinh của cô cũng nhìn không ra có sơ hở gì.
Thẩm Văn Hãn biểu cảm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh hoàn toàn không nhìn ra một chút dấu hiệu mềm lòng nào.
Ôn Như Thị đảo mắt, giơ cánh tay ôm lấy cổ anh, bẹp một cái hôn lên môi anh, cười khanh khách nói: “Vậy bây giờ thì sao, có tha thứ cho em chưa?”
Ánh mắt Thẩm Văn Hãn đột nhiên chuyển tối, giữ chặt cái gáy Ôn Như Thị thật sâu hôn xuống.
Cô chỉ cảm thấy một hồi trời đất đảo lộn, ngay sau đó đã bị thân hình cường tráng của anh mạnh mẽ đè ở trên giường mềm.
Sự thật chứng minh, mặc kệ bạn có nắm chắc như thế nào đi nữa, tin tưởng vững chắc nhân phẩm của đối phương, hoặc là năng lực khống chế đều không cần ý đồ ở trên giường gợi lên dục niệm của đàn ông.
Đó thuần túy là chơi đùa với lửa, một ngày nào đó sẽ mất khống chế.
Cho nên, khi Thẩm Văn Hãn hôn đến một nửa, bước nhanh xuống giường chạy vọt vào nhà tắm, Ôn Như Thị quần áo không chỉnh tề, đôi môi sưng đỏ nằm ở trên giường, trong đầu tràn đầy keo dính tất cả đều là câu nói anh ném lại kia —
“Trưa mai chúng ta ăn cá, em làm! Còn dám kiếm cớ em nhất định phải chết.”
Hóa ra đây mới là trọng điểm làm anh nhớ mãi không quên, cô thì hoàn toàn không nhớ…
Ôn Như Thị che mặt, lần này thua thiệt lớn, tiến công chiếm đóng sai phương hướng gì đó, thật sự là quá mất mặt!