Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kế Hoạch Dụ Dỗ
  3. Chương 7-2
Trước /32 Sau

Kế Hoạch Dụ Dỗ

Chương 7-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trương Thiết Trụ vốn là muốn chờ sau khi tan tầm mới chuyển nhà, nhưng Tô Lâm lại trực tiếp ra lệnh: Bây giờ, ngay lập tức dọn qua.

Đối với yêu cầu của Tô Lâm, Trương Thiết Trụ cảm thấy không thể hiểu được, hắn không rõ suy nghĩ của Tô Lâm, nhưng nếu đã là yêu cầu của xưởng trưởng mới, Trương Thiết Trụ vẫn là xin nghỉ quay về thu dọn đồ đạc.

Từ nhỏ Trương Thiết Trụ đã sống ở núi lớn sông lớn, giao thông không thuận tiện làm cho nhà họ Trương ngăn cách với bên ngoài. Mẹ của hắn và đại ca hắn cực cực khổ khổ nuôi dạy, cho Trương Thiết Trụ đến trường trung học duy nhất trên trấn học hành, bọn họ một lòng hy vọng trong thôn có thể có một người biết đọc sách làm rạng rỡ tổ tông.

Chỉ là cuộc sống không ai ngờ được, lúc Trương Thiết Trụ học đến cấp ba, trong thôn gặp đại hạn, trong nhà đã không còn tiền cho con trai đi học. Mấy năm nay Trương Thiết Trụ cũng rất rõ sự vất vả của mẹ và anh hai mình, trong lòng hắn rất hổ thẹn, mẹ hắn già nua vì hắn, đến bây giờ anh trai còn chưa thể lấy được một người vợ. Sau khi Trương Thiết Trụ lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba, gửi thư về nhà nói mình không học đại học nữa, muốn đi vào thành phố làm công, nghe nói có thể kiếm không ít tiền.

Mẹ Trương tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng biết con út nói rất đúng, mấy năm nay bọn họ cũng đã thua thiệt con trai lớn rất nhiều rồi. Vì thế liền dặn dò con trai ở bên ngoài cố gắng làm việc, đừng lo lắng chuyện trong nhà.

Cẩn thận tính lại thì Trương Thiết Trụ làm việc trong thành phố cũng đã được tám năm, nhưng vì để tiết kiệm được nhiều tiền, hắn vẫn luôn ở trong tầng hầm ngầm âm u lạnh lẽo, bây giờ có cơ hội dọn vào ký túc xá, Trương Thiết Trụ vô cùng vui vẻ, trong lòng rất cảm kích xưởng trưởng mới tới.

Đứng trước cửa phòng chống trộm màu xanh lá, Trương Thiết Trụ nhịn không được nhìn lại tờ giấy trong tay, nhìn trái phải xung quanh một phen, luôn mãi xác nhận không sai địa chỉ mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Nhìn thấy tình cảnh trong phòng, trong nháy mắt Trương Thiết Trụ có chút cứng ngắc, đột nhiên xoa xoa mắt, đầy mặt không dám tin, đây là ký túc xá?

Trên thực tế, phòng này là căn hộ mà Tô Lâm mới mua, phòng không lớn, một phòng một sảnh, ngoài ra còn thêm một phòng tắm riêng, phòng bếp và ban công. Lúc trước Tô Lâm nhìn trúng căn hộ này là bởi vì ánh sáng trong phòng này tốt, hơn nữa nằm trên tầng cao nhất, anh còn đặc biệt mua riêng một căn phòng trên sân thượng, đến lúc đó dựng cái lều phơi nắng cũng không tồi; thứ hai phòng này cách xưởng rượu cũng không xa, chỉ có nửa giờ đi đường; nguyên nhân cuối cùng, cũng là quan trọng nhất là phòng này nội thất đầy đủ, lại đủ nhỏ, bố cục một phòng ngủ một phòng khách, Tô Lâm muốn ngày sau mình dụ dỗ tên ngốc kia ở cùng phòng sẽ dễ dàng hơn một chút.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lâm có chút ngứa ngáy, anh biết chính mình thật là kì quái, chỉ là một con gấu ngốc không hiểu phong tình lại khó hiểu ý người, nhưng anh chính là coi trọng yêu thích, đường ra duy nhất của anh chính là dùng mọi thủ đoạn nắm chặt người trong tay, cột chặt chẽ vào bên người mình.

Tình yêu, nói trắng ra cũng chính là dục vọng chiếm hữu lẫn nhau và khát vọng cực độ giữa hai người.

Trương Thiết Trụ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn căn hộ này, có phải là quá khác biệt so với ký túc xá tập thể rồi hay không?

Trương Thiết Trụ cũng xem như là công nhân lâu năm trong xưởng rượu, hắn cũng đã từng ở trong ký túc xá tập thể ở cùng với bảy công nhân khác, chật chội lại dơ bẩn. Tuy Trương Thiết Trụ không có thói ở sạch giống Tô Lâm, nhưng mà hắn cũng không có thói quen ở trong chỗ hôi hám như vậy, sau đó gặp được người trẻ tuổi cần ở trong ký túc xá, Trương Thiết Trụ không ở vài ngày đã chủ động nhường chỗ.

Nhưng căn hộ trước mắt này, thay vì nói là ký túc xá không bằng nói là phòng trong khu dân cư. Trương Thiết Trụ cần cù thật thà lại kiên định, hắn không tin trên trời sẽ tự nhiên rớt xuống cái bánh nhân thịt, hắn sợ là Tô Lâm đã nhầm lẫn, nhanh chóng gọi điện cho bí thư Trương, kể lại sơ qua với đối phương.

"Anh không nhầm đâu, cứ yên tâm mà ở, mọi chuyện xưởng trưởng đã có an bài."

Bí thư Trương lời ít ý nhiều mà trả lời Trương Thiết Trụ, cũng không đợi hắn đáp lại đã cúp máy.

Trương Thiết Trụ thở dài, nghĩ thầm nếu bí thư Trương đã chắc chắn như vậy, hắn tạm thời cứ vào ở trước, nếu ngày sau xưởng trưởng đổi ý, hắn lại tìm chỗ khác ở là được.

Trương Thiết Trụ có chút hối hận, chính mình thế nhưng lại xúc động thanh toán hợp đồng phòng ở trong tầng hầm ngầm, thời hạn ở chỗ đó còn tới hơn nửa năm, đến lúc đó nếu bị đuổi ra khỏi ký túc xá, hắn cũng có nơi để về không phải sao?

Trương Thiết Trụ sao có thể nghĩ đến, một lần chuyển nhà này của mình, chính là đem nửa đời sau của mình cũng chuyển vào luôn.

Trương Thiết Trụ xách theo một bao hành lý, kiểm tra khắp nơi một vòng, mới phát hiện nơi này chỉ có một vài món đồ điện, còn lại đều trống không, một cái đồ dùng cũng không có, thật sự là quá trống vắng, không có chút cảm giác gia đình.

Trương Thiết Trụ cân nhắc lát nữa có nên đi chợ mua một ít đồ dùng second-hand trang bị căn phòng này một chút không.

Nhà mới có quá nhiều chuyện vặt vãnh cần phải xử lý, quét nhà hút bụi, sắp xếp quần áo. Trương Thiết Trụ vội suốt một buổi trưa dọn dẹp. Chờ hắn phản ứng lại đã là chạng vạng.

Vào mùa hè, ban ngày thường kéo dài Trương Thiết Trụ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn còn chưa tối.

Trương Thiết Trụ thở dài, bận rộn lâu như vậy đã quên mất mua đồ ăn, xem ra tối nay phải ra ngoài ăn.

Trương Thiết Trụ vào phòng tắm, tính toán tắm nước lạnh một chút, tẩy đi mùi mồ hôi trên người, thời tiếc oi bức, hắn lại không muốn phí điện, vừa rồi cũng không mở điều hòa.

Trương Thiết Trụ duỗi tay cởi cái áo bó sát trên người, vừa định cởi quần đùi, liền phát hiện phía sau lưng truyền tới một đạo tầm mắt nóng rực, đột nhiên quay đầu lại vừa thấy, một người đang dựa nghiêng trên cửa phòng tắm, khoanh tay nhìn thân thể hắn.

"Xưởng trưởng?!"

Trương Thiết Trụ khó hiểu lên tiếng, xưởng trưởng mới sao lại xuất hiện trong ký túc xá?

Đối với Tô Lâm đột nhiên xuất hiện, Trương Thiết Trụ đang chìm đắm trong thắc mắc, cũng không phát hiện ánh mắt nóng rực của đối phương.

"Ừ." Tô Lâm đứng thẳng lại, ánh mắt dừng vài giây trên lồng ngực rắn chắc của nam nhân, cơ bụng rõ ràng, tưởng tượng ra cảm xúc khi vuốt ve lên đó: "Anh muốn tắm rửa sao?"

Trương Thiết Trụ lúc này mới phản ứng lại chính mình còn đang trần trụi. Trương Thiết Trụ là một tên đàn ông, ngày thường làm việc cùng với mấy công nhân khác trong xưởng, thời tiết nóng đến bực bội, mọi người đều để thân trần, hắn không cảm thấy có gì kì lạ, chỉ là đối tượng đổi thành xưởng trưởng, hơn nữa lại là nữ Trương Thiết Trụ không thể bình tĩnh được, hắn vội vàng mặc áo lại ánh mắt ý bảo mình muốn tắm trước.

Tô Lâm ngầm hiểu, xoay người rời khỏi phòng tắm.

Trương Thiết Trụ nhân cơ hội này vội vàng khóa cửa phòng tắm lại, bởi vì trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện tại sao xưởng trưởng lại đến chỗ này, ngay cả tắm cũng không thoải mái, tùy ý xối nước vài cái đã mặc quần áo vội vàng chạy ra.

Vừa đến phòng khách, hắn phát hiện xưởng trưởng mới đang đi xung quanh nhìn khắp nơi, chỗ góc tưởng còn đặt năm cái vali lớn.

Tô Lâm nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, biết là con gấu ngốc đã tắm xong rồi.

"Tôi sẽ dọn lại đây."

Lời nói của Tô Lâm giống như quả bom, nổ đến Trương Thiết Trụ ù tai, hắn thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

"Anh nghĩ không sai, tôi muốn dọn vào đây, sau này tôi sẽ ở lại đây."

Tô Lâm nhìn nam nhân há to miệng, vẻ mặt dại ra, bộ dáng không thể tin được, trong lòng có chút tức giận, chính mình dọn vào ở, không phải hắn nên vui mới đúng sao?

Tô Lâm nào nghĩ tới hành vi của mình có bao nhiêu chấn động!

"À, tôi đã quét tước phòng ở sạch sẽ rồi, xưởng trưởng, ngài chờ tôi vài phút, tôi thu dẹp một chút sẽ lập tức dọn ra."

Phục hồi tinh thần lại, Trương Thiết Trụ lập tức mở miệng giải thích. Ngẫm lại cũng đúng, phòng tốt như vậy sao có thể là chuẩn bị cho công nhân bình thường như mình đây, xem ra chính mình đã nhìn nhầm địa chỉ, nên nhanh chóng dọn ra, bằng không sẽ đắc tội xưởng trưởng.

Động tác Trương Thiết Trụ nhanh nhẹn mà nhấc túi hành lý lên đi ra hướng cửa.

Tô Lâm mới vừa rồi bị lời nói của nam nhân làm kinh sợ, chưa kịp phản ứng, mắt thấy nam nhân sắp rời đi, lúc này mới chạy như bay tới đoạt lấy túi xách trong tay nam nhan, mở to hai mắt, vô cùng tức giận ngẩng đầu nhìn tên ngốc không hiểu phong tình trước mắt.

"Ai bảo anh dọn đi?" Tô Lâm bá đạo quát: "Nếu anh chê phòng này nhỏ, tôi sẽ lập tức đổi một phòng khác."

"Không, không phải, xưởng trưởng." Trương Thiết Trụ hoảng loạn xua tay, phòng ở này đối với hắn đã là cực kì tốt rồi, sao hắn có thể chê chứ, chỉ là xưởng trưởng vừa rồi không phải nói là muốn ở lại sao?

Trương Thiết Trụ nghĩ như vậy, cũng mở miệng hỏi thẳng.

Tức giận trong lòng Tô Lâm lúc này mới xẹp xuống một chút, anh mang túi xách của hắn trở lại phòng khách, cột chung với vali của chính mình.

"Ngu ngốc, chúng ta không thể ở chung sao?"

"Gì cơ?"

Trương Thiết Trụ quả thực không thể tin được vào tai của mình, hắn không có bị bệnh ảo giác mà, sao hôm nay lại nhiều lần nghe nhầm như vậy chứ.

"Tôi nói." Tô Lâm tiến tới, nhón chân kéo tai nam nhân, cúi người sát lại, hô hấp cực nóng phun lên vành tai đối phương, từng câu từng chữ mà nói: "Tôi - ở - cùng – anh!"

Sinh hoạt của Tô Lâm và con gấu ngốc cứ như vậy chính thức mở màn.

Trương Thiết Trụ là một người thành thật, mới đầu nghe Tô Lâm nói hai người ở chung, khiếp sợ lắc đầu, như thế nào cũng không chịu. Trong suy nghĩ của hắn, mặc dù là người yêu, cũng phải nên xuất phát từ tình cảm, tuân thủ phép tắc, không nên phá vỡ một đạo phòng tuyến cuối cùng, chưa kết hôn thì không được sống chung.

Tô Lâm thầm mắng nam nhân không biết tốt xấu, nhưng thấy nam nhân quật cường đến chán ghét, cũng chỉ có thể tạm thời lấy cớ.

Lý do của Tô Lâm kỳ thực rất đơn giản, người có tâm sẽ ngay lập tức phát hiện lổ hổng, nhưng người này lại là Trương Thiết Trụ dễ tin người, ngay lập tức tin tưởng cái cớ của Tô Lâm.

Tô Lâm vẻ mặt đưa đám, thấm thía nói với Trương Thiết Trụ, nhà xưởng thông cảm công nhân viên chức không có phòng ở, đã chuẩn bị ký túc xá cho toàn bộ công nhân, anh là xưởng trưởng, cũng chỉ là một người làm công, nhưng đãi ngộ thì có tốt hơn một chút, trong xưởng liền an bài cho anh một căn phòng "nhỏ" này. Tô Lâm cố ý nhấn mạnh là phòng nhỏ để thu được tín nhiệm của Trương Thiết Trụ.

Nhưng bí thư Trương trong lúc phân chia ký túc xá đã để sót Trương Thiết Trụ, Tô Lâm sợ hắn cho rằng trong xưởng bất công nên mới đưa ra đề nghị hai người ở chung.

"Nhưng chuyện này có chút không thuận tiện cho lắm."

Nghe Tô Lâm nói xong, Trương Thiết Trụ liền tin ngay, hắn thật sự không có lý do gì để không tin. Hắn chỉ là một tên nghèo, có cái gì đáng giá để lừa gạt đâu, ngược lại là Tô Lâm có thể không chê mà tiếp nhận hắn, để hắn ở chung phòng, trong lòng hắn rất cảm kích.

Chỉ là cảm kích thì cảm kích, một nam một nữ sống chung một nhà, Trương Thiết Trụ vẫn rất kiêng kị, hắn không phải là sợ người ta bàn tán ra vào, hắn chỉ sợ làm hư thanh danh của Tô Lâm. Một nữ nhân, thanh danh trong sạch rất là quan trọng.

"Không thuận tiện chỗ nào?"

Tô Lâm không nghĩ tới mình đã khuyên lâu như thế mà tên ngu ngốc này vẫn còn muốn từ chối, tính xấu của anh rốt cuộc nhịn không được bạo phát.

"Ngài, ngài là nữ."

Tô Lâm nhịn không được trợn trắng mắt, ai nói tôi là nữ, tôi là nam mới đúng.

"Nữ thì sao? Chẳng lẽ anh coi trọng tôi, muốn gây rối với tôi hả?"

Tô Lâm khí thế bức người, từng bước ép sát, ép một nam nhân cao mét chín lui vào trong góc.

"Không, tôi không có, không coi trọng ngài."

Trương Thiết Trụ là đang nói thật, hắn chỉ mới gặp qua Tô Lâm hai lần, sao có thể lập tức coi trọng đối phương chứ, tuy rằng Tô Lâm thật sự rất xinh đẹp, mông cũng vểnh, mẹ hắn nói nữ nhân như vậy rất dễ sinh con.

Trương Thiết Trụ nóng lòng mở miệng giải thích, rất sợ bị Tô Lâm hiểu lầm. Nhưng Tô Lâm đầu bên kia đã sớm mây đen dày đặc.

Con gấu ngu ngốc này thế nhưng coi thường, anh cự tuyệt anh?!

Giờ phút này Tô Lâm tựa như một đầu sói hung ác, hận không thể lập tức nhào lên cắn con mồi một ngụm, ai bảo hắn không hiểu tình thú, ai bảo hắn ghét bỏ mình.

Trương Thiết Trụ nhịn không được run run, tuy rằng hắn chậm hiểu nhưng cũng có thể phát hiện toàn thân Tô Lâm đang tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, báo hiệu một cơn mưa rền gió dữ.

"Anh không muốn ở cùng tôi, vậy tôi sẽ dọn ra ngoài. Nhà xưởng sẽ không để cho một công nhân viên chức không nhà để về. Tôi thân là xưởng trưởng, đành phải hi sinh một chút, tuy rằng bây giờ muốn tìm một căn phòng ở tốt rất khó, nhưng ông trời không bạc đãi người có lòng, tôi nghĩ chắc chắn tôi sẽ tìm được thôi."

Nam nhân ăn mềm không ăn cứng, Tô Lâm hiểu rõ ràng, một khi đã như vậy, chỉ có thể ra một chiêu này.

Quả nhiên Trương Thiết Trụ vừa nghe Tô Lâm nói như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên tự trách và áy náy, hắn một phen đoạt đi vali trên tay Tô Lâm, một lần nữa đặt lại trong góc.

"Chúng ta, cứ ở cùng nhau đi."

Khóe môi Tô Lâm hiện lên tươi cười thắng lợi. Đây chính là con gấu ngốc mà anh coi trọng!

- -----------

Editor: 1 chương đã cắt làm 2 rồi mà vẫn dài ư là dài, đánh máy mỏi tay thiệt sự =)))

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Copyright © 2022 - MTruyện.net