Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại thời điểm Minh Ngọc còn đang run sợ muốn hét lên nhờ người đến giúp thì một bóng người đã nhanh chóng bay đến ôm lấy mình bay lên. Đến khi hai chân chạm đất Minh Ngọc mới hoàn hồn phát hiện người đã cứu mình, chính là Nhất Phong!
Đang muốn nói lời cảm ơn thì có một vật thể phủ lên người mình, nhìn lại hóa ra là một cái áo khoác ngoài. Bây giờ Minh Ngọc mới sực nhớ mình còn đang bị ướt, thế nào thì tên Nhất Phong chết tiệt trước mắt kia cũng đã nhìn thấy hết? Minh Ngọc lắp bắp trợn mắt nói:” Huynh… huynh…”
Vẻ mặt lãnh đạm y như chủ tử của mình không chút biến hóa nào lạnh nhạt nói:” Còn y phục không? Y phục kia cô không thể mặc nữa”
Chưa đợi Minh Ngọc trả lời, Nhất Phong liền nói:” Hay là để trong xe ngựa, ta đi lấy!”. Vừa dứt lời thân ảnh liền biến mất, Minh Ngọc giờ mới phát hỏa hét lên:” Nhất Phong chết tiệt, ít nhất huynh cũng cho ta nói một câu chứ!”
Sau khi thay xong y phục nàng cùng Minh Ngọc chậm rì rì tiến về phía xe ngựa. Từ xa, Nhất Phong vẫn đang trên yên ngựa nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn vận phục màu hồng phấn của Minh Ngọc thật sự trong lòng lại xuất hiện một trận xúc động. Ban nãy khi nhìn thấy Minh Ngọc ướt đẫm, thân thể cũng như ẩn như hiện dưới lớp y phục Nhất Phong liền có một cảm giác hồi hộp nói không nên lời, phải nói từ trước đến nay y luôn lạnh nhạt với mọi thứ nay lại có cảm xúc như vậy cũng khiến người như y phải hốt hoảng, bất quá y giỏi che giấu cảm xúc nên không lộ rõ mà nhanh chóng chuồn đi. Bây giờ cảm xúc lại trồi lên, Nhất Phong chỉ biết cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng cảm xúc là một thứ khó kiềm chế, rốt cục sau bao lâu Nhất Phong rốt cuộc cũng thở dài chấp nhận nó.
Minh Ngọc vẫn không nhận ra mà ngồi trước xe ngựa, nàng thì vén màn chui vào bên trong. Hắn vẫn ở đó, khi nàng bước vào hắn mới chậm rãi mở mắt…
Ánh mắt lạnh băng nay lại phủ một màn kinh diễm. Nàng hiện vận một bộ y phục màu tím nhạt, tóc vẫn chưa khô ẩm ướt xả xuống đến ngang vai, khuôn mặt tuy không phải xinh đẹp tuyệt trần như các đại mĩ nhân trên thiên hạ nhưng chung quy vẫn xinh đẹp. Cũng chỉ có nàng có thể khiến hắn ngơ ngẩng như thế…
Thấy hắn ngẩng người nàng cảm thấy khó hiểu quơ quơ tay trước mặt hắn, hắn nhanh chóng khôi phục lại như trước chỉ bình tĩnh nói:” Chúng ta sắp đến Bắc Thành”
Nàng gật đầu không có ý kiến, bôn ba suốt một quãng đường dài thì tâm tính muốn xem cảnh vật của nàng cũng bị chùng xuống không ít. Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, đến giữa trưa thì xe ngựa cũng đến cổng của Bắc Thành, nơi mọi người có thể ra vào.
Bắc Thành là một nơi gần với biên giới giao nhau giữa Thiên Sở cùng các nước láng giềng khác, cũng là một nơi trọng yếu của Thiên Sở. Thân là ám đế, hắn liền xuất chinh đi đến Bắc Thành này chỉ có một mục đích, điều tra về vụ tham quan ô quan lại. Bắc Thành tuy là một địa phương cách xa kinh thành, người dân ở đây sống cũng không được nhàn hạ nên mỗi tháng quốc khố luôn trích ra một số lượng bạc đem đến nhằm cải thiện dân sinh. Nhưng theo tin tức điều tra, dân sinh nơi đây vẫn khó khăn như trước không có sự thay đổi, vậy bạc mang đến đã đi về đâu? Việc này tuy xuất hiện rất nhiều nơi nhưng lần này có điều đặc biệt, hắn điều tra được việc này không những liên quan đến tham nhũng mà còn cả việc muốn khởi binh tạo phản!
Xe ngựa đi qua cổng liền đến Bắc Thành, nàng vén màn của ô cửa lên xem không khỏi cảm thán. Hắn nói nơi này không có cảnh đẹp cũng đúng, dọc đường đi vào chỉ có những ngôi nhà lá nhỏ, dần dần mới có thể thấy mấy ngôi nhà được xem là tạm ổn, những ngôi nhà lớn hơn một chút xem như là giàu nhất ở đây.
Người dân trên đường cũng ít ỏi, chủ yếu là đang ở ngoài ruộng hoặc ở trong nhà. Cái nắng ở đây như muốn thiêu đốt, cây cối cũng thưa thớt, gió một khi đã nổi lên liền cuốn theo không biết bao nhiêu là bụi cát. Thật sự là một trời một vực với kinh thành xa hoa!
Dân chúng trên đường nhìn thấy một xe ngựa xa hoa tiến vào không khỏi hiếu kì nhìn chốc lát rồi lại quay lại làm công việc của mình, họ không có thời gian để nghỉ ngơi thay vào đó nên làm việc cật lực mới có cái mà ăn.
Nàng kéo màn xuống thở dài, mỗi đất nước đều có một nơi như thế. Nơi đó đương nhiên đất nước sẽ quan tâm, nhưng bạc cung cấp đều bị một vài tên tham quan thừa dịp không ai để ý mà lấy làm của riêng.
Quan huyện ở đây không thoát khỏi nghi phạm. Nàng nhìn hắn hỏi:” Chúng ta đêm nay sẽ ngủ ở đâu?”
Hắn trả lời:” Chúng ta sẽ đến phủ của huyện lệnh, nơi đó sẽ tốt hơn”