Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Hồng Vũ đạt được số điểm rất cao, điểm số mà mấy vị thầy cô trong ban giám khảo đưa ra gần như đều là max điểm, điểm của người xem cũng rất cao, là một thành tích cực kì tốt.
Triệu Thiến hơi kém hơn chút, nhưng đã khá hơn so với trước kia nhiều rồi.
Tô An Ninh đứng trên sân khấu, người xem dưới sân khấu đều sôi trào. Cô cầm mic nhìn đầu người kín mít phía bên dưới, hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra, trong lòng thầm tự động viên cho mình.
Còn một trận đấu cuối cùng này thôi, cô muốn thắng, cô muốn chứng minh cho ba cô thấy rằng sự lựa chọn của mình là đúng, cô có thể bước đi được trên cuộc sống mình muốn.
Ánh đèn sân khấu sáng tối chập chờn, âm nhạc vang lên, Tô An Ninh theo tiết tấu của bài ca mà chậm rãi hát lên.
Khán giả bên dưới giơ bảng hiệu trong tay lên, trên đó viết tên của Tô An Ninh, hai màu đỏ xanh giao nhau lóe sáng.
Ca khúc kết thúc rồi, dưới sân khấu rất hưng phấn.
Mọi người bắt đầu bỏ phiếu, thẳng đến khi số phiếu hiện ra Tô An Ninh mới có thể thở ra một hơi.
Cô cao hơn Lý Hồng Vũ một trăm phiếu, giành được quán quân.
Lúc nhận thưởng, nước mắt đều rất mau đã rơi ra, rốt cục cô cũng làm được.
“Cảm ơn sự ủng hộ quý vị và các bạn, mấy tháng nay tôi đã học được rất nhiều điều, đều là những thứ rất có giá trị trong cuộc đời của tôi. Vì mọi người đã lựa chọn tôi, nên nhất định tôi sẽ không để cho mọi người thất vọng.”
Cuộc tranh tài ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang cứ như vậy mà kết thúc.
Tô An Ninh ký hợp đồng với công ty Tinh Quang, An Nại Nhĩ trở thành người đại diện của cô.
Trong phòng nghỉ, Tô An Ninh đang trang điểm lại ở bên trong. Cô là quán quân năm nay, công ty muốn cô chụp một bức hình, nói là muốn treo ở đại sảnh.
Hoàn thành việc trang điểm liền đến phòng chụp ảnh chụp, hết thảy việc chụp ảnh có sáu cụm, sau khi kết thúc thì đã là năm giờ chiều.
Cô ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, An Nại Nhĩ đi tới, dừng lại ở trước mặt cô.
“An Ninh, hôm nay vất vả rồi.”
“Không sao ạ.” Tô An Ninh cười hỏi, “Anh An, sao anh cũng đến thế?”
“Bên kia sắp xếp xong xuôi rồi nên tôi trở lại luôn.” An Nại Nhĩ ngồi xuống cạnh cô, cánh tay đặt lên trên bàn trang điểm, hỏi, “Thế nào? Có thích ứng được không?”
“Rất ổn ạ.” Tô An Ninh gật đầu, trước kia thời gian quay phim còn rất dài hơn thế này rất nhiều, không là gì cả.
“Ừm, vậy là tốt rồi.” An Nại Nhĩ gật đầu, hỏi tiếp, “Nghỉ ngơi lấy ba ngày đi, sau ba ngày thì mọi công việc đều trở lại bình thường, có vấn đề gì không?”
“Không có ạ.” Tô An Ninh lắc đầu, ba ngày đã đủ cho cô nghỉ ngơi rồi, làm dịu áp lực cao độ trong mấy ngày nay.
“Vậy thì tốt, tôi còn có việc phải đi rồi, đi trước đây.” An Nại Nhĩ đứng lên, căn dặn, “Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi, 24 giờ đều mở máy.”
“Được ạ.” Tô An Ninh làm điệu bộ OK.
Cô tháo trang sức xong thì đi thay quần áo, rồi đi ra ngoài.
Điện thoại có tin nhắn đến, sau khi cô xem thì đi thang máy lên tầng cao nhất.
Trong văn phòng, Cố Thời Cảnh đang ngồi sau bàn làm việc, Đỗ Liên đang bàn giao công việc.
Tiếng gõ cửa của Tô An Ninh gián đoạn hai người họ, Đỗ Liên đang muốn ra hiệu hỏi Cố Thời Cảnh có phải ra mở cửa không, ông chủ đã tự mình đứng dậy rồi.
“Vào đi.” Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cô, thuận thế ôm vai cô.
Tô An Ninh ừ một tiếng, đẩy anh, theo ánh mắt của anh nhìn sang, còn có một người ở đây, vội tránh.
Cố Thời Cảnh tựa như không để ý chút nào, ôm cô đi vào.
Gớm bỏ xừ, ông chủ nhà mình mà đã khoe ân ái thì đúng là ngấy muốn chết.
Đỗ Liên gật đầu với Tô An Ninh xem như chào hỏi, quay đầu nhìn Cố Thời Cảnh, “Cố tổng, vậy tôi ra ngoài trước đây ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
Đỗ Liên cầm tư liệu, xoay người ra khỏi văn phòng, thuận tiện đóng cửa.
Trong văn phòng hơi ấm, Tô An Ninh đi vào thì cởi áo khoác ra luôn, đặt trên lưng ghế sofa.
Cố Thời Cảnh ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi cô, “Muốn uống gì?”
“Nước nóng là được rồi ạ.” Tô An Ninh trả lời.
Cố Thời Cảnh gật đầu, đứng dậy đi đến chỗ máy lọc nước lấy nước đưa cho cô.
Tô An Ninh nhận lấy rồi uống một ngụm, thấy anh cứ nhìn mình thì cười hỏi, “Nhìn em làm gì? Công việc đã làm xong chưa?”
Cố Thời Cảnh dựa lại gần, ôm vai cô, nhìn đôi mắt của cô, cười, “Em xinh đẹp.”
Tô An Ninh đưa tay nhéo mặt anh, “Miệng ngọt như vậy, ăn kẹo đấy à?”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh cúi đầu, thấp giọng nói, “Muốn nếm thử không?”
Tô An Ninh vừa nói một chữ “Không”.
“Thế nhưng anh muốn.” Cố Thời Cảnh liền cúi đầu hôn lên môi của cô.
Tô An Ninh bị Cố Thời Cảnh ôm đặt trên đùi, hai tay cô nắm lấy áo anh, thừa nhận sự xâm chiếm của anh.
Cố Thời Cảnh để tay ngang hông của cô, kéo lấy người cô đề phòng cô té xuống.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên rồi, lần này Tô An Ninh không chật vật như trước nữa.
Cố Thời Cảnh buông cô ra, trán chống lấy trán của cô, hai người thở hổn hển.
Cố Thời Cảnh kéo tay cô, tay phải của anh và của cô luồn qua nhau, mười ngón đan xen.
“Hôm nay công việc có mệt không?”
Tô An Ninh lắc đầu, “Bình thường ạ, trước kia quay phim quay phim còn lâu hơn nhiều ạ.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh hỏi, “Muốn ăn gì?”
“Công việc của anh đã xong chưa?” Thế nhưng là Tô An Ninh nhìn thấy trên bàn làm việc của anh văn kiện chất đống, không cần xử lý sao?
Cố Thời Cảnh, “Không vội.”
Tô An Ninh lắc đầu, “Em cũng không vội.”
Cố Thời Cảnh cười hỏi, “Em không đói bụng à?”
“Bình thường ạ.” Tô An Ninh cầm điện thoại di động lên, “Nếu không chúng ta gọi thức ăn ngoài đi.”
Trước kia lúc nghỉ ngơi ở nhà, cô xưa nay không đi ra ngoài, ba bữa cơm đều tùy ý giải quyết, hoa quả, bánh bột đều có thể ăn.
Cố Thời Cảnh nhíu mày, hỏi, “Thích ăn thức ăn ngoài à?”
“Không tính là thích.” Tô An Ninh nhìn anh, trả lời, “Thỉnh thoảng thì ăn một lần.”
Cô mở ra điện thoại, hỏi anh, “Anh muốn ăn gì?”
Cố Thời Cảnh cúi đầu, dựa vào người cô, “Em ăn gì anh ăn đó.”
Tô An Ninh cười nhìn anh, tuy anh nói vậy nhưng lúc cô chọn món ăn vẫn đưa điện thoại di động lên cho anh nhìn.
“Cái này, anh muốn ăn không?” Cô chỉ vào một món đồ ăn trên đó.
Cố Thời Cảnh gật đầu, lại rất tùy ý, “Đều được cả.”
Tô An Ninh thấy anh không có có dị nghị gì, liền ấn nút chọn đơn.
Cố Thời Cảnh cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh, mở TV lên, tìm một bộ phim.
Tô An Ninh nghe thấy âm thanh quen thuộc thì nghiêng đầu nhìn lại, một lát sau cô quay đầu hỏi anh, “Sao anh lại có bộ phim này thế?”
“Ngày Xuân” có thể xem như là bộ phim đầu tiên mà Tô An Ninh quay. Lúc đó cô cũng đã có chút chút danh tiếng rồi, nhưng vì “Ngày Xuân” mà cả danh tiếng và kỹ năng diễn của cô đều được công nhận và tán thưởng, còn nhận được giải thưởng dành cho tân binh nữa.
Quan trọng nhất chính là vào khi ấy, cô đã gặp được cậu thiếu niên dạy cô biết theo đuổi giấc mơ của mình.
“Anh thích xem.” Cố Thời Cảnh cúi đầu, “Từ trước đến nay đã luôn giữ nó rồi.”
“Lúc đó hẳn là anh còn nhỏ mà, sao lại thích xem loại phim này?” Khi đó Tô An Ninh mới năm tuổi, Cố Thời Cảnh cùng lắm cũng chỉ tầm mười tuổi, sao anh lại thích xem kiểu phim tình yêu nông thôn này chứ?
“Bởi vì bên trong đó có em, cho nên anh vẫn luôn cất giữ.” Cố Thời Cảnh nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay mình.
Tô An Ninh cười, lại muốn trêu cô rồi, “Lúc đó chúng ta còn chưa quen mà, sao anh lại biết sau này chúng ta nhất định sẽ gặp chứ?”
“Muốn biết à?”
“Vâng.”
Cố Thời Cảnh nắm lấy bàn tay cô, cười khẽ, “Em còn nhớ…”
“Cộc cộc.”
Tô An Ninh chỉ chỉ cửa, “Thức ăn ngoài đến rồi, em đi lấy.”
Cố Thời Cảnh thả cô xuống ghế sofa, nhéo nhéo mặt của cô, “Em ngồi, để anh đi.”
Tô An Ninh gọi ba món ăn, một phần thanh đạm, một phần khẩu vị hơi nặng, còn có một phần canh xương hầm.
Cố Thời Cảnh múc cho cô một bát canh, “Cẩn thận bỏng.”
Tô An Ninh nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn.
“Một tiếng cảm ơn này thật không có thành ý.” Cố Thời Cảnh chỉ chỉ mặt mình, “Nơi này này.”
Tô An Ninh làm bộ không nghe hiểu, gặp cho anh một đũa đồ ăn đặt vào trong bát, “Không cần cảm ơn đâu nhé.”
Cố Thời Cảnh cười khẽ.
Hai người ăn cơm xong, Cố Thời Cảnh đi xử lý văn kiện, Tô An Ninh ngồi ở trên ghế sofa lướt Weibo.
Chuyện cô dành được quán quân đã lên hot search Weibo, phong bình trên mạng rất tốt, bởi vì cuộc tranh tài này cô lại hút thêm được một lượng fan hâm mộ lớn.
Cố Thời Cảnh xử lý xong chuyện rồi đi đến cạnh cô ngồi xuống, “Xem cái gì đấy?”
“Tăng rất nhiều fans đó.” Tô An Ninh cầm điện thoại giơ cho anh nhìn, “Thực ra em cũng có tiềm chất của ngôi sao ca nhạc, đúng không?”
“Ừm, ánh mắt của anh đương nhiên là tốt rồi.”
Tô An Ninh cười nói, “Đúng là dát vàng lên mặt mà.”
Cố Thời Cảnh cười một tiếng, đưa tay sửa tóc cô, “Nghĩ ra muốn đi đâu chơi chưa?”
Tô An Ninh lắc đầu, sau khi tranh tài kết thúc thì cô vẫn luôn bận bịu, nào có thời gian nghĩ cái này.
“Anh thấy có chỗ nào chơi vui thì cứ nói đi ạ.”
“Phong cảnh ở cảng Hull nhỏ rất đẹp, điểm du lịch cũng rất nhiều, đi không?”
“Được ạ.”
Tô An Ninh lên điện thoại di động nhìn mấy tấm hình ảnh, cạnh núi cạnh sông xem ra cũng không tệ lắm. Nghĩ đến nhiều năm chỉ lo học tập rồi quay phim, không có thời gian để đi chơi, gật đầu đồng ý.
Cố Thời Cảnh lập tức mua hai vé máy bay, thời gian bay là vào tám giờ sáng mai.
Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn anh, “Anh cũng muốn đi à?”
“Không muốn anh đi?” Cố Thời Cảnh hỏi lại.
Tô An Ninh cũng không muốn làm chậm trễ chuyện của anh, “Không, nhưng mà chẳng phải anh còn chưa làm xong việc sao?”
Cố Thời Cảnh ôm cô, hôn một chút lên mặt cô, “Công việc bỏ qua một bên một chút cũng được, nhưng còn em thì anh phải cưng chiều.”
Tô An Ninh đưa tay bóp mặt anh, vui vẻ cười, “Thầy Cố, anh thế này còn làm Ca Vương lạnh lùng thế nào được hả? Người ta mà nhìn thấy anh thế này nhất định sẽ giật nảy cả mình.”
Cố Thời Cảnh nắm lấy bàn tay không an phận của cô, cười khẽ, “Người khác thì hẳn là sẽ không có cơ hội được thấy đâu, tất thảy dịu dàng của anh đều chỉ dành cho riêng em thôi.”