Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quay chụp đại ngôn cho nhãn nước hoa xong, Tô An Ninh yên vị ngồi xe bảo mẫu trở về thành phố C, đến thẳng công ty.
An Nại Nhĩ bảo có chuyện quan trọng cần nói.
Họ vào văn phòng Tổng giám đốc, Cố Thời Cảnh đang ngồi làm việc, nhìn thấy bọn họ thì ngừng công việc dưới tay lại, cười cười, “Về rồi.”
Lời này là nói với Tô An Ninh.
An Nại Nhĩ sờ lên mũi, đây là coi anh ta không tồn tại đó à.
Tô An Ninh gật gật đầu, “Về rồi ạ.”
An Nại Nhĩ hắng giọng một cái, “Ca khúc chủ đề cho “Phong Hoa” mà hai người thu âm trước đó đã xong xuôi, bây giờ có thể quay MV được rồi.”
“Lúc nào thế ạ?” Tô An Ninh hỏi.
“Ngày mai.” An Nại Nhĩ, “Tình huống cụ thể tôi sẽ tin nhắn anh. Thời Cảnh, ca khúc tái xuất đầu tiên thì phải tốn nhiều tâm huyết vào đấy.”
“Đương nhiên.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
“Vậy hai người trò chuyện đi, tôi đi trước đây.” An Nại Nhĩ quay người rời đi.
Cố Thời Cảnh lại gần, dắt tay Tô An Ninh, kéo cô ngồi trên ghế sofa, “Tay lạnh như thế này rồi, lạnh lắm không?”
“Bây giờ thì ổn ạ.” Tô An Ninh chưa hề nói chuyện bị lạnh cứng lúc quay chụp đại ngôn, chỉ là có lẽ Cố Thời Cảnh cũng biết.
Cố Thời Cảnh đứng dậy đi rót một cốc nước nóng đến, “Làm ấm người.”
“Cảm ơn ạ.” Tô An Ninh cười nhận lấy.
Cố Thời Cảnh vuốt vuốt tóc cô, “Khách khí cái gì chứ.”
Tô An Ninh uống chút nước, dựa vào trên người anh, hai người yên lặng ngồi một lúc lâu.
Cố Thời Cảnh mở ti vi, tìm một bộ phim truyền hình mà Tô An Ninh đóng.
Bộ phim truyền hình này là bộ đầu tiên mà Tô An Ninh diễn phim đô thị, vẫn là một bé loli có tính cách hấp tấp.
Tô An Ninh vì để diễn tốt nhân vật này để phải hao phí không ít tâm tư.
Trên TV, Tô An Ninh vì đuổi theo người ba đã đi xa mà ngã thẳng xuống đất, gương mặt non nớt trống rỗng, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngâm đầy hơi nước, nước mắt thuận theo khóe mắt mà chảy xuống. Một màn ấy thực sự vô cùng khiến lòng người cảm thấy chua xót.
Cố Thời Cảnh đưa tay nâng đầu gối cô, dịu dàng hỏi, “Đau không?”
Tô An Ninh hiểu ý trong câu hỏi của anh, trong lòng ấm áp, lập tức lắc đầu, “Đã hết đau lâu rồi ạ.”
Bộ phim truyền hình ấy cô diễn năm mười lăm tuổi, bây giờ cũng đã trôi qua năm sáu năm, vết thương cũng đã khép lại rồi.
Cố Thời Cảnh kéo cô vào ngực, nắm tay cô, “Làm việc thì phải có chừng có mực, không nên làm khó bản thân.”
Tô An Ninh cười gật đầu, “Em biết.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh cười khẽ, “Muốn ăn gì không?”
“Lát nữa em phải đi bệnh viện nên không ăn đâu ạ.” Tô An Ninh cọ cọ, mềm giọng nói, “Lần sau ăn với anh có được không?”
“Được.” Cố Thời Cảnh cười khẽ.
“Anh đưa em đi.”
“Anh không phải làm việc sao?” Tô An Ninh không muốn làm trễ nãi thời gian làm việc của anh.
Cố Thời Cảnh kề sát bên cô, nhẹ giọng nói, “Công việc không quan trọng bằng em.”
Mặt Tô An Ninh đỏ lên, phát hiện ra Cố Thời Cảnh ngày càng giỏi thuận miệng biện hộ cho lời nói của mình, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Cố Thời Cảnh nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ trong lồng ngực, cảm thấy hơi rung động, cười khẽ, “Đi thôi.”
Hai người đến bãi đỗ xe, lúc lái xe Cố Thời Cảnh còn nắm tay Tô An Ninh không buông ra. Tô An Ninh thấy hơi buồn cười, cũng đã là người trưởng thành rồi mà sao đôi khi cảm giác anh chẳng khác gì một cậu bé vậy.
Đến cổng bệnh viện, Cố Thời Cảnh dừng xe lại, “Muốn anh đi lên với em không?”
“Không cần đâu ạ.” Tô An Ninh tháo dây an toàn, vừa lấy khẩu trang trong túi ra vừa căn dặn, “Trên đường trở về anh nhớ cẩn thận, em đi trước đây.”
Tô An Ninh tạm thời vẫn chưa nghĩ đến việc đưa Cố Thời Cảnh đến gặp ba mẹ, hai người còn chưa biết chuyện cô yêu đương, nếu mà biết rồi thì đoán không chừng lại là một trận giáo huấn ấy chứ.
Tô An Ninh chuẩn bị xuống xe thì Cố Thời Cảnh giữ chặt lấy cô, cô quay đầu, “Sao vậy ạ?”
Cố Thời Cảnh đưa tay chỉnh lại kẹp tóc trên mái tóc cô rồi mới nói, “Kẹp tóc bị lệch rồi.”
Tô An Ninh cũng đưa tay sờ lên, cười nói, “Cảm ơn anh.”
“Một câu cảm ơn thôi mà đòi đuổi anh đi luôn à.” Cố Thời Cảnh đưa tay chỉ mặt, “Nơi này.”
Tô An Ninh bất đắc dĩ cười một tiếng, lại gần anh kéo khẩu trang xuống, hôn nhẹ một cái lên gương mặt anh, “Em phải đi thật rồi.”
“Ừm.” Cố Thời Cảnh gật đầu.
Tô An Ninh xuống xe, một đường thuận lợi đi vào bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Nam Nhã ngồi ở một bên gọt quả ôliu, Tô Triết Hoa và Lý Tiếu đang tán gẫu với nhau, thỉnh thoảng cười to vài tiếng, bầu không khí hiếm khi được tốt như thế.
Gần đây Lý Tiếu đang lên kế hoạch cho một bộ phim, đề tài phim mang một chút sắc thái huyền huyễn cổ trang, đang thảo luận với Tô Triết Hoa về hướng gió trên thị trường.
Tô An Ninh gõ cửa đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện phiếm của họ.
Lý Tiếu nhìn Tô An Ninh, cười nói, “Đây là An Ninh nhỉ, lớn như vậy rồi.”
“An Ninh, đây là chú Lý Tiếu của con.” Tô Triết Hoa giới thiệu.
Tô An Ninh cười với Lý Tiếu, lên tiếng chào hỏi, “Chào chú Lý ạ.”
Lý Tiếu thì đương nhiên là cô biết rồi, các bộ phim mà mấy năm nay ông quay cứ bộ sau lại càng hot hơn bộ trước. Lấy bộ “Phong Hoa” vừa mới hơ khô thẻ tre ra mà nói thôi, còn chưa tung ra đã thắng được một phiếu khen ngợi trên mạng rồi.
“Ừm, tốt lắm, chú còn nhớ mấy năm trước khi gặp cháu vẫn còn là một cô bé mà thôi, chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi.” Lý Tiếu cảm khái, “Thời gian trôi qua thật nhanh quá.”
“Đúng vậy.” Tô Triết Hoa nói tiếp, “Mấy lão gia hỏa như chúng ta đều già rồi.”
“Già chỗ nào chứ ạ.” Tô An Ninh cười cười, “Ba và chú Lý còn đang ở độ tráng niên đấy? Những tiểu bối như bọn con nào có thể so sánh được chứ ạ.”
Hai người cười ha ha vài tiếng.
“Con bé này miệng ngọt thật đấy.” Lý Tiếu khen.
Tô Triết Hoa giả bộ quở trách, “Chỉ giỏi khua môi múa mép.”
Chỉ là nụ cười trên mặt đã bán đứng tâm tình của ông lúc này.
Tô An Ninh không nói nữa, đi đến bên cạnh Nam Nhã ngồi xuống. Nam Nhã thuận tay đưa trái táo trong tay đã gọt xong cho cô, “Cho con này, ngọt lắm đấy.”
“Cảm ơn mẹ.” Tô An Ninh nhận lấy, cười ngọt ngào một cái.
“Công việc hôm nay thế nào?” Nam Nhã rút một tờ giấy lau tay.
“Rất tốt ạ, so với quay phim thì đơn giản hơn nhiều.” Tô An Ninh cắn một miếng táo, nói qua loa.
Mặc dù quá trình quay chụp rất lạnh, nhưng thân là một người nghệ sĩ, từ nhỏ cô đã biết đây là quá trình không thể tránh khỏi.
“Vậy là tốt rồi.” Nam Nhã tỉ mỉ dặn dò, “Đã ký hợp đồng với công ty rồi thì phải làm việc cho tử tế, không được ra vẻ ta đây đâu đấy*.”
*耍大牌 (Đùa nghịch đại bài): Ý chỉ những ngôi sao lớn tự cho mình là cao quý, khinh thường người khác.
Hình tượng của người nghệ sĩ là rất quan trọng, cho dù chỉ có một chút xíu chuyện không tốt thôi cũng có thể bị người viết mấy tin bịa đặt*.
*新闻特写 (feature story) tức là phóng đại, hình tượng hóa tin tức.
“Vâng, con biết rồi ạ.” Tô An Ninh gật đầu.
Lý Tiếu ngồi được một lúc thì rời đi, trước khi đi còn ngữ trọng tâm trường* nói vài câu cổ vũ với Tô An Ninh.
*Ngữ trọng tâm trường 语重心长的: ý chỉ lời nói chân thành, sâu xa đầy ý nghĩa.
Tô An Ninh liên tục gật đầu, một dáng vẻ tiếp nhận dạy bảo.
Tình hình bây giờ của Tô Triết Hoa đã ổn định, quan sát thêm một hai ngày là có thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Nam Nhã ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tô Triết Hoa, ba người họ ăn cơm ngay trong bệnh viện, sau bữa ăn, Tô An Ninh tự mình đi về.
Nhiệt độ ở thành phố B thấp, cái lạnh từng cơn ập đến, dù Tô An Ninh chỉ quay chụp có một tiếng thôi, nhưng lại rất không may là cô bị cảm.
Lúc nửa đêm, đầu đau người nóng, cuống họng khô khốc, Tô An Ninh chóng mặt xuống giường đi tìm thuốc. Lục tung cả phòng cũng không tìm thấy đâu, uống chút nước nóng rồi lại nằm trên giường ngủ say.
Ngày tiếp theo, họng Tô An Ninh khản đặc, lúc An Nại Nhĩ gọi điện thoại thì nghe ra có gì không thích hợp. Sau khi biết được cô bị cảm thì cho cô ở nhà nghỉ ngơi luôn, thuận thế nói chuyện này với Cố Thời Cảnh.
Cố Thời Cảnh vừa biết được thì ngay cả bữa sáng cũng không, chỉ gói lấy một phần rồi cầm theo đi ra cửa.
Trên đường mua thuốc rồi một đường lái xe đến nhà Tô An Ninh.
Anh đỗ xe lại xong, cầm bình giữ nhiệt đi đến nhà cô, các biện pháp bảo vệ ở khu chung cư cao cấp này rất tốt, sẽ không xuất hiện chuyện bị đám paparazzi quấy nhiễu.
Ấn chuông cửa một lúc cửa mới được mở ra, Cố Thời Cảnh nhìn thấy đỉnh đầu như cái ổ gà của Tô An Ninh, đang định đưa tay chào hỏi thì cửa “ầm” một tiếng đóng lại.
Cố Thời Cảnh lại ấn chuông cửa thêm vài cái nữa, không có cách nào nên đành phải gọi điện thoại cho cô.
Tô An Ninh nghe thấy chuông cửa vang lên, cứ cho là Nam Nhã, cứ thế mặc đồ ngủ đi ra ngoài, ngay cả tóc tai cũng chưa chải, ai mà biết được mở cửa ra thì lại là Cố Thời Cảnh.
Một tích tắc đó, trái tim cô dường như ngừng lại một giây.
Cái dáng vẻ như quỷ này của cô mà bị anh thấy thì mất mặt biết chừng nào.
Điện thoại trên bàn vang lên một lúc, cô không lo nhận mà vội vàng thay quần áo, rửa mặt.
Mười phút sau, cô lại mở cửa, đã thay đổi một dáng vẻ khác rồi.
“Sao anh lại tới đây?” Giọng Tô An Ninh hơi khàn, sắc mặt còn đỏ lên một cách bất bình thường.
“An Nại Nhĩ nói em bị bệnh rồi nên anh tới xem một chút.” Cố Thời Cảnh đi vào, tay sờ trán cô, sau đó lại đặt lên trên trán mình, sau khi so sánh thì anh nói, “Hơi nóng, anh đưa em đến bệnh viện xem thế nào nhé.”
“Không sao đâu, em uống chút nước nóng là ổn ấy mà.” Tô An Ninh anh vào, “Mau vào đi.”
Sau khi Cố Thời Cảnh đi vào, Tô An Ninh ngó đầu nhìn ra bốn phía một chút, thấy không có ai mới đóng cửa lại.
Cố Thời Cảnh nhìn cô chằm chằm, thận trọng như thế à, sao lại có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm thế.
Tô An Ninh lại gần, kéo cánh tay anh đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn đồ trong tay anh, hỏi, “Đây là cái gì thế ạ?”
“Cháo.” Cố Thời Cảnh đặt đồ lên bàn, mở nắp ra, một mùi hương phả thẳng vào mặt.
Mũi Tô An Ninh bị nghẹt nên không ngửi được mùi thơm, nhưng là nhìn từ màu sắc của cháo thì hương vị nhất định không hề kém.
Cố Thời Cảnh múc cho cô một bát, “Cẩn thận bỏng.”
“Vâmg.” Tô An Ninh nhận lấy, bưng bát rồi hỏi anh, “Anh ăn chưa?”
Cố Thời Cảnh đóng nắp lại, “Em ăn trước dii.”
“Chờ một chút.” Tô An Ninh buông bát, đi vào phòng bếp lấy ra một cái bát, rửa sạch sẽ rồi múc cho anh một bát nữa, “Cho anh này, cùng ăn đi ạ.”
Cố Thời Cảnh nhận lấy, mắt đen lóe sáng, “Được.”
Vị cháo thực sự rất tuyệt, mặc dù Tô An Ninh bị ốm nhưng vị giác cũng không bị ảnh hưởng.
Hai người vui vẻ cùng nhau ăn bữa sáng.
Cố Thời Cảnh bưng một cốc nước nóng tới, lấy thuốc đưa tới trên tay cô, “Không đi bệnh viện thì phải uống thuốc.”
Tô An Ninh từ nhỏ đã sợ uống thuốc, trước đây mỗi lần bị ốm cô đều kéo dài ra, có thể không đi bệnh viện thì sẽ không đi, có thể không uống thuốc sẽ không uống.
Vừa nhìn thấy thuốc trong tay, khuôn mặt nhỏ đã nhăn thành một gương mặt đau khổ, “Có thể không uống được không ạ? Thật em cũng không có vấn đề gì đâu mà, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi ý.”
Cố Thời Cảnh từ chối, “Không được, ốm rồi thì phải uống thuốc, thế thì mới mau khỏe được.”
Chân mày Tô An Ninh nhíu chặt hơn, “Thế nhưng mà em không muốn uống thuốc.”
Cố Thời Cảnh, “Thật không uống à?”
Tô An Ninh lắc đầu.
Cố Thời Cảnh đưa tay cầm lấy thuốc đặt vào trong miệng. Ngay lúc Tô An Ninh cho rằng anh đã uống hết rồi thì Cố Thời Cảnh lại kéo cánh tay cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tô An Ninh vùng vẫy một lúc, không muốn lây cảm cúm cho anh. Sau khi bị Cố Thời Cảnh chế trụ chặt chẽ, hôn đến mức đầu óc choáng váng, cô mới quên mất mình là bệnh nhân, chủ động đáp lại anh.
Đây là lần đầu Tô An Ninh chủ động đáp lại Cố Thời Cảnh, anh hơi bất ngờ, lại hôn sâu hôn.
Hôn một lúc thật lâu hai người mới buông ra, chống trán lên nhau, gương mặt Tô An Ninh càng đỏ hơn, cánh môi bị hôn hơi sưng đỏ.
Cô nắm lấy áo Cố Thời Cảnh, chống đỡ cơ thể mình, Cố Thời Cảnh định lùi ra thì, phát hiện cô đang nắm lấy mình, cười khẽ, “Còn muốn à.”
Tô An Ninh oán trách nhìn anh một cái, chọc đến mức đáy lòng Cố Thời Cảnh ngưa ngứa, anh chuẩn bị trêu chọc cô một chút thì lại nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Tô An Ninh giật mình, mở to hai mắt, đẩy Cố Thời Cảnh, “Mẹ em về, anh mau tìm chỗ trốn đi.”