Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc Quan Tĩnh Trác còn đang ngây người thì đám trợ lý phía sau anh đã lập tức khẩn trương, xông lên phía trước đem anh bao bọc ở chính giữa. Tên trợ lý dẫn đầu còn mười phần đề phòng nhìn Vệ Hồng: “Vệ tiên sinh, ngài muốn làm gì? Đây là nơi công cộng, coi chừng chúng tôi báo cảnh sát!”
Vệ Hồng hừ một tiếng, “Đúng là hạng người…” Sau đó xoay đầu mở cửa xe, chuẩn bị nghênh ngang bỏ đi.
Không ngờ cửa xe còn chưa kịp mở thì Quan Tĩnh Trác đã một bước xông lên phía trước, trực tiếp tung ra cú đấm. Vệ Hồng nghiêng người né, khiến cho cú đấm của anh hung hăng nện thẳng vào cửa xe, kêu ‘Rầm’ một tiếng. Sau đó, hắn cứ như vậy thuận thế quay lại, đấm một cú trời giáng lên mặt Quan Tĩnh Trác.
Nghệ sĩ nổi tiếng và thiếu gia của tập đoàn giải trí ẩu đả, trong phút chốc khiến mấy người ở sân bay đều bu thành vòng tròn. Người qua đường nhanh chân tránh né, người ham vui nghểnh cổ theo dõi: “Đánh nhau! Đánh nhau kìa!”
Trợ lý gấp đến mức vội vã kéo hai người ra: “Tam thiếu gia, mau đứng lên! Tam thiếu gia, mau dừng tay, mau dừng tay a!”
Giữa đám hỗn loạn, vài cảnh sát sân bay đã nhanh chóng chạy tới gạt đám người ra, không nói hai lời đằng đằng sát khí. Liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, Quan Tĩnh Trác liền kẹp cổ Vệ Hồng, miễn cưỡng bày ra tư thế người anh tốt, lảo đảo đứng lên nói: “Sao vậy sao vậy? Anh em lâu ngày không gặp, giỡn một chút không được ư?”
Cảnh sát nhìn hai người bọn họ, nhận ra Vệ Hồng trước: “Ủa, đây không phải Vệ đối phó sao?”
Vệ đội phó là vai diễn của Vệ Hồng trong ‘Đào thoát rừng sâu’, nam chính thứ hai tràn đầy khí khái.
“Giỡn…giỡn chơi thôi mà…” Khóe miệng Vệ Hồng nhếch lên nụ cười cứng ngắc, thoạt nhìn giống như dây thần kinh co giật, “Chúng… chúng ta vừa gặp lại, đùa giỡn đánh đấm mấy cái, không phải đánh thật, ha ha, không phải đánh thật đâu.”
Quan Tĩnh Trác dùng khuỷu tay siết cổ Vệ Hồng, cánh tay dùng sức đến mức nổi đầy gân xanh: “Đúng thế, đúng thế! Chúng ta… chúng ta thích đùa giỡn, chúng ta quá tình cảm, ha ha, quá kích động thôi! Ha ha!”
“Thật sự chỉ là đùa giỡn?” Cảnh sát bán tính bán nghi nhìn quét qua người bọn họ, “Này, nhân vật công chúng không phải rất chú ý tin đồn sao? Muốn ầm ĩ cũng đừng ầm ĩ ở sân bay, ra ngoài tùy tiện tìm chỗ nào đó tốt hơn. Thời đại này diễn viên quả nhiên không sợ bị chụp lén, ngay tại nơi công cộng… chậc chậc…”
Xương cổ Vệ Hồng bị siết kêu lên răng rắc, gương mặt nửa tím nửa hồng, nụ cười thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn: “Đúng đúng, vị cảnh sát đây nói rất đúng, chúng ta sẽ ra ngoài, sẽ ra ngoài a.”
“Thời đại này thật là, hai hôm trước có ai đó mới quay phim từ nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay đã có đội chó săn bao vây chặn đường, toàn bộ sân bay đều hỗn loạn, rất nhiều người chụp ảnh… Ai da, sau đó khi hắn bước vô xe rồi, hiện trường vẫn rất khó duy trì trật tự! Tôi nói diễn viên các người làm gì cũng nên chú ý một chút, chúng tôi làm cảnh sát rất khó nha…”
“Đúng đúng, ngài nói rất đúng!” Vệ Hồng ghì chặt bả vai Quan Tĩnh Trác, đầu ngón tay bấm sâu vô da thịt.
“Không sai không sai, chúng tôi ra ngoài, chúng tôi ra ngoài a!” Quan Tĩnh Trác nghiến răng dùng hết khí lực toàn thân hung hăng siết cổ Vệ Hồng, khiến đốt sống cổ của hắn kêu vang thảm thiết.
“Được rồi được rồi, giải tán giải tán thôi! Các người cũng nên cẩn thận một chút! Mau rời đi, mau rời đi nào…”
Vì thế, vòng vây quần chúng dần dần tản đi, cảnh sát cũng mất hết hứng thú bỏ đi, chừa lại một diễn viên nổi tiếng cùng một thiếu gia công ty giải trí thân thiết kề vai sát cánh với nhau, lảo đảo bước về phía ngoài sân bay.
Ngươi xem bọn họ thân mật bao nhiêu, tình cảm tốt đẹp bao nhiêu, bọn họ kề sát vào đối phương như thế, cơ hồ ngay cả một mảnh giấy cũng chen vào không lọt = =
Ra khỏi sân bay, Vệ Hồng cùng Quan Tĩnh Trác đồng loạt hung hăng đẩy đối phương ra.
“Tên dối trá!” Vệ Hồng phê phán Quan Tĩnh Trác.
Quan Tĩnh Trác cười nhạt: “Khẩu Phật tâm xà! Kẻ hai mặt!”
Vệ Hồng hùng hùng hổ hổ mắng thêm hai câu, sau đó xoay người bước đi.
“Đợi một chút!” Quan Tĩnh Trác gọi hắn lại, “Cậu khoan đi vội, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Vệ Hồng cũng không quay đầu lại, hừ lạnh: “Nhưng tôi thì không có gì để nói với anh. Cút sang một bên đi, cút đi.”
“Này, sao nôn nóng thế? Vội trở về tìm Đoàn Hàn Chi?”
Quan Tĩnh Trác chỉ nói một câu đã thành công khiến cho Vệ Hồng dừng bước, “Lão tử tìm Đoàn Hàn Chi là chuyện hợp với lẽ trời! Lão tử nên tìm y! Liên quan gì đến anh? Con mẹ nó anh cùng đạo diễn Đoàn một chút quan hệ cũng không có!”
“Phải, đúng là không liên quan.” Quan Tĩnh Trác cười lạnh một tiếng, “Sự tình tôi có nghe anh hai nói rồi, cha mẹ cậu và em trai cậu nữa, tôi đều nghe nói hết. Như thế nào, Hàn Chi bỏ lại căn nhà của mình cho cậu, sau đó y ra ngoài ở khách sạn?”
Vệ Hồng lập tức đỏ mặt tía tai.
Anh bạn Vệ Hồng của chúng ta miệng mồm không nhanh nhẹn, mỗi khi bị kích động liền nói không nên lời, mà dù nói cũng không diễn đạt được ý tứ, thường xuyên bị Đoàn Hàn Chi độc mồm độc miệng chọc đến mức nước mắt lưng tròng, chỉ có thể dùng ‘vô địch cẩu trảo’ đem Đoàn Hàn Chi áp đảo để giải quyết mọi việc.
Quan Tĩnh Trác rất đắc ý, anh biết mình đã đâm trúng nỗi đau của tình địch, hơn nữa còn là nỗi đau chí mạng, một chiêu giết gọn.
“Cậu biết y chuẩn bị dọn đến Quan gia ở mấy ngày không?” Quan Tĩnh Trác chậm rãi vỗ vỗ tay áo, “Khách sạn dù sao cũng không thoải mái, huống chi thân thể y không tốt lắm, nhà chúng ta coi như nơi sạch sẽ thanh tĩnh, có thể để y ở một thời gian tĩnh dưỡng thân thể. Phần hai ‘Truyền thuyết thú vương’ sắp quay rồi, tôi nghe nói tài chính bị thiếu hụt? Tôi dự định từ bên Mỹ chuyển về một số vốn đầu tư, dường như bộ phim này vô cùng đáng giá để tôi đầu tư a…”
Vệ Hồng xăn tay áo: “Anh muốn gì?”
Nét mặt Quan Tĩnh Trác trầm xuống: “Tôi muốn gì?” Anh nhìn chằm chằm Vệ Hồng, ánh mắt chán ghét không che giấu, tựa như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung, nếu lúc này trong tay anh có một cây dao rất có khả năng anh sẽ trực tiếp đâm Vệ Hồng, “…Tôi đương nhiên muốn đem cậu tiêu diệt, đem Đoàn Hàn Chi dỗ dành trở về, chúng tôi cùng sống tháng ngày hạnh phúc. Cậu hỏi tôi muốn gì? Nếu cậu đứng ở vị trí của tôi, cậu sẽ muốn gì?”
Vệ Hồng siết chặt nắm tay, khiến cho móng tay cắm sâu vào da thịt, hồi lâu sau mới chậm rãi phun ra tia máu đỏ tươi.
Quan Tĩnh Trác cười lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Thế nhưng đúng lúc này, thanh âm trầm thấp của Vệ Hồng đã từ phía sau anh truyền đến: “–Anh sẽ không làm như vậy. Anh rõ ràng biết, Đoàn Hàn Chi hiện tại đã không còn yêu anh.”
Quan Tĩnh Trác quay phắt đầu lại, thấy Vệ Hồng đang nhìn thẳng vào hắn.
“Giỏi, cậu giỏi lắm.” Sau một lúc lâu, Quan Tĩnh Trác mới thoáng cười nhạt, phất tay lên với Vệ Hồng, “Dám nói với tôi như thế… Thấy cậu cũng có chút dũng khí, tôi có hai vấn đề muốn hỏi riêng cậu. Đi theo tôi.”
Nơi Quan Tĩnh Trác chọn là một quán cà phê gần sân bay. Thời điểm ngồi xuống, Vệ Hồng cố ý kéo mạnh ghế ra, chân nhấc cao lên, một bên lôi điện thoại ra xem một bên móc móc mũi, nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi rất vội, lập tức phải đi gọi điện cho đạo diễn Đoàn.”
Quan Tĩnh Trác cười khẩy một tiếng, nói với nhân viên phục vụ: “White tea, không bỏ đường.”
Nhân viên phục vụ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
“Nơi này từng là nơi Đoàn Hàn Chi thường xuyên đến.” Quan Tĩnh Trác ngắm nghía chiếc thìa bạc, thản nhiên nói: “Mỗi lần tôi đi công tác nước ngoài trở về, y đều đến sân bay đón tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau đến đây, uống ly trà xong mới rời đi. Chúng tôi mỗi lần đến đều ngồi ở đằng kia, vị trí bên cạnh cửa sổ, y thích hướng nhìn ra cửa. Mỗi khi nghe tôi nói chuyện thì ánh mắt y luôn luôn rất chăm chú, khi tôi nói đến mấu chốt vấn đề, y luôn mỉm cười.”
“Hiện tại y sẽ không nhìn anh cười.” Vệ Hồng mặt không đổi sắc nói.
“Cậu nhầm rồi, thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Thời gian có thể khiến chúng tôi vốn yêu nhau như vậy bỗng trở mặt thành thù, cho nên cũng có thể khiến chúng tôi từ kẻ thù hiện tại một lần nữa yêu nhau. Chỉ cần có thời gian, có điều kiện, không gì là không có khả năng.”
Vệ Hồng đen mặt.
“Huống hồ, cậu mới ở cùng Đoàn Hàn Chi được bao lâu chứ!? Địa vị của cậu trong lòng y cao bao nhiêu? Y có thể quên tôi, đương nhiên cũng có thể quên cậu. Đời người rất dài, mọi chuyện xảy ra đều không thể nói trước.”
“Cho dù địa vị của tôi trong lòng y không cao bằng anh, tôi cũng yêu y hơn anh!” Vệ Hồng trả lời một cách mỉa mai, “Ít nhất tôi không đưa vợ chưa cưới đến làm diễn viên chính trong phim của y, cũng không có đứa con ngoài giá thú!”
Quan Tĩnh Trác trầm mặc một chút, “…Đứa bé kia không phải con tôi.”
Vệ Hồng ngẩn người, nhưng ngay sau đó Quan Tĩnh Trác đã lắc đầu, giống như không muốn bàn luận chuyện này: “Cậu thật sự cảm thấy tôi tuyệt không yêu Đoàn Hàn Chi? Cậu cảm thấy giữa chúng tôi không có tình yêu?”
“…Cho dù có cũng đã sớm phai nhạt rồi.”
“Không đâu. Vệ Hồng, cậu còn trẻ. Cậu không biết trên thế gian này có một loại tình cảm sẽ không theo thời gian trôi qua mà dần dần phai nhạt, nó chỉ lắng động theo thời gian rồi dần dần lên men, tựa như con giòi ăn sâu vào vết thương trên chân cậu, khiến cậu đi lại không được. Thân thể con người có thể thối rữa, dấu vết con người để lại có thể dần dần tan thành mây khói, nhưng cho đến một khắc trước khi cậu chết, cậu vẫn còn nhớ rõ cậu đã từng yêu.”
Quan Tĩnh Trác hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa hồ mang theo ý tứ trào phúng ngấm ngầm nhìn Vệ Hồng chăm chú, “Chỉ cần tôi còn sống một ngày, sự tồn tại của tôi chính là tai họa ngầm cho mối quan hệ của cậu và Đoàn Hàn Chi. Tôi bất cứ lúc nào đều chờ ở bên ngoài, chỉ cần cậu rời khỏi cuộc chơi, tôi lập tức thay thế vị trí của cậu, khiến cho cậu từ nay về sau không còn cơ hội nhập cuộc nữa.”
“…” Vệ Hồng trầm mặc lắc đầu, “Nhưng y đã không còn yêu anh nữa.”
Quan Tĩnh Trác nở nụ cười quái dị.
“Cậu có biết năm đó Đoàn Hàn Chi vì cái gì rời khỏi tôi không?”
“Anh bắt cá hai tay, cùng Uất Trân thân mật?”
“Không, kỳ thật năm đó tôi căn bản không đụng tới cô ta.”
Vệ Hồng kinh ngạc: “Vậy… vậy mấy tấm ảnh chụp…”
“Giả. Là Quan Duệ làm giả.”
Sự thật là ấn tượng của Vệ Hồng đối với Quan Duệ xem như không tồi, bởi vì nàng chính là trở ngại lớn nhất trong mối quan hệ giữa Đoàn Hàn Chi và Quan Tĩnh Trác, kẻ thù của tình địch chính là đồng minh của hắn = =
“Nàng ra tiền, bảo Đoàn Hàn Chi rời khỏi tôi, nhưng sau đó Đoàn Hàn Chi đã dùng số tiền gấp mười lần trả lại cho nàng. Vì muốn tôi hoàn toàn từ bỏ, nàng nói cho tôi biết, Đoàn Hàn Chi vì tiền nên mới rời khỏi tôi.” Quan Tĩnh Trác thoáng cười khổ một chút “Tôi liền thật sự nghĩ vậy đến mười năm. Mười năm nay tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình, tại sao năm đó tình cảm tôi vẫn nghĩ có thể kéo dài đến răng long đầu bạc lại bị đánh bại bởi tiền tài? Tại sao người tôi yêu đến thế, có thể vì tiền mà rời khỏi tôi? Đáp án cuối cùng của tôi chính là bởi vì tôi không đủ tiền, cũng không đủ năng lực cho y thứ y muốn.”
Quan Tĩnh Trác đưa tay che mắt, tạm dừng mấy giây.
“Tôi nghĩ chỉ cần tôi có đủ năng lực, nhất định một ngày nào đó tôi có thể khiến y trở về bên tôi. Thế nhưng thật bất hạnh, tôi đã nhầm rồi.”
Vệ Hồng lẩm bẩm: “Anh quả thật đã nhầm.”
“Rõ ràng là hiểu lầm có thể hóa giải một cách hết sức dễ dàng, lại quấy nhiễu tôi suốt mười năm, đem y rời khỏi sinh mệnh tôi, khiến tôi từ một nam nhân trẻ tuổi tràn ngập nhiệt tình sôi nổi, đối với tương lai tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp, biến thành bộ dáng hiện tại. Chúng tôi đều không thể trở về, bởi vì sự không tin tưởng lẫn nhau đã hủy diệt hết thảy.”
Trong tiệm cà phê, hương khí lượn lờ bốc lên, tiếng kèn Saxophone quanh quẩn nơi lò sưởi bằng gỗ góc tường, ánh lửa thiêu đốt từng thanh âm nho nhỏ phát ra.
“Vì sao anh không giải thích rõ ràng với y?” Vệ Hồng nhịn không được hỏi, “Hiểu lầm như thế cũng khiến đạo diễn Đoàn rất thống khổ.”
“Lần trước tôi đã muốn cùng y giải thích. Tôi muốn nói cho y biết, tôi không phản bội y, đứa con trong bụng Uất Trân không phải của tôi. Tôi bị mắc bệnh vô sinh.”
Vệ Hồng kinh ngạc đờ người.
Quan Tĩnh Trác lại đột nhiên thay đổi đề tài: “Cậu có biết tại sao năm đó Uất Trân không ép tôi cưới Uất Trân không?”
Vệ Hồng lắc đầu.
Kỳ thật, danh tiếng của Uất Trân trong giới nghệ thuật không tồi, rất nhiều diễn viên trẻ mới vào nghề ngưỡng mộ nàng, xem nàng như ‘Thiên hậu’ tương lai. Lúc đầu Vệ Hồng cũng cảm thấy kỳ quái, hào môn như Quan gia nếu muốn kết hôn thì chọn nữ nhân nào chẳng được, tại sao nhất định cứ phải là Uất Trân? Dựa theo sự hiểu biết của Vệ Hồng đối với nàng thì tuyệt đối không cho ra được đáp án, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể nhận định là Quan Tĩnh Trác tự mình thích Uất Trân, bởi vì Uất Trân nên anh mới phản bội Đoàn Hàn Chi.
“Cậu không biết đấy thôi, thật ra quan hệ huyết thống Quan gia vô cùng phức tạp. Quan Duệ con gái của Quan lão gia và mẹ tôi, là em gái cùng cha khác mẹ với Quan Phong; Mà tôi với Quan Duệ, là cùng mẹ khác cha. Trên người tôi vốn dĩ không có huyết thống Quan gia.”
Vệ Hồng thái dương run rẩy.
Hóa ra mỗi gia đình đều có những chuyện xấu hổ không thể nói rõ sao?
“Quan lão thái thái có thể miễn cưỡng cho phép Quan Duệ bước vào cửa Quan gia, bởi vì mặc kệ nói như thế nào, nàng cũng thuộc về Quan gia, nhưng bà không thể đồng ý sự tồn tại của tôi. Cuối cùng bà cùng với Quan Phong ngầm thỏa thuận, chính là bắt tôi phải cưới đứa con gái do bà sinh ra cùng người khác lúc còn trẻ. Cô gái này thực bất hạnh, chính là Uất Trân.”
Vệ Hồng biến thành người Sparta: “Cho nên Uất Trân kỳ thật là em gái cùng mẹ khác cha với Quan Phong?”
“Đúng.”
“…Tôi hiện tại rất thông cảm cho Quan Phong.”
“Đáng lẽ cậu phải càng thông cảm hơn cho tôi mới đúng.” Quan Tĩnh Trác cười khổ, “Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi đã vì Quan gia giành lấy vô số giang sơn, kết quả là tôi cái gì cũng không có. Thứ Quan lão thái thái xem trọng nhất vẫn là đứa bé do Uất Trân sinh ra. Nếu đứa bé này được mang họ Quan, cả bà và Uất Trân đều viên mãn.”
Quan Tĩnh Trác gượng cười, đưa tay chùi chùi đôi mắt, “Cái gọi là người thân, gia đình, bạn bè, con cái… Đối với tôi mà nói chẳng là cái thá gì. Tất cả đều là giả dối. Trong sinh mệnh của tôi vốn dĩ chưa từng xuất hiện thứ gì chân thật. Cuối cùng, thứ duy nhất thuộc về tôi là Đoàn Hàn Chi, cũng đi theo cậu.”
Vệ Hồng muốn nói gì đó để an ủi anh, nhưng hắn hoàn toàn không biết nói gì… Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài, thấp giọng nói: “Anh… anh nghĩ thoáng một chút đi.”
Quan Tĩnh Trác đột nhiên nói: “Hôm trước tôi đã hẹn gặp Đoàn Hàn Chi.”
“Cái gì?”
“Tôi muốn kể cho y nghe chuyện năm đó, cả chuyện của Uất Trân nữa. Tôi muốn hỏi y có nguyện ý trở về hay không?”
Vệ Hồng không tự giác ngồi thẳng lên, ngón tay chống lên bàn dùng sức mười phần, ngay cả móng tay cũng trắng bệch.
“Tôi đã hỏi y, hiện tại y sống có tốt không?”
Quan Tĩnh Trác cúi đầu uống ngụm trà, thời gian anh trầm mặc rất lâu, lại giống như chỉ ngắn ngủi bằng một cái chớp mắt.
“Y nói, y đã tìm được cuộc sống mà y mong muốn… Cuộc sống cùng với cậu.”
Vệ Hồng ngồi yên, thật lâu vẫn không lên tiếng… Trong lòng hắn giống như mới bị đâm một dao, quặn lên cơn đau nhức, sau đó, lại có quả bóng hơi từ trong thân thể dần dần phình to, khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, chân không chạm đất, tựa hồ sẽ lập tức bay bổng lên cao.
“Hiểu lầm năm xưa, chuyện của Uất Trân, chuyện của đứa bé… tôi đều không nói với y. Qua nhiều năm như vậy rồi, tôi mới bắt đầu phát hiện, kỳ thật tôi vẫn còn yêu y. Tôi chỉ muốn nghe y nói, y hiện tại sống rất tốt.”
Quan Tĩnh Trác ngửa đầu uống hết ngụm trà cuối cùng, ‘Cạch’ một tiếng chiếc ly va chạm xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Việc này tôi chỉ nói với cậu, cậu có thể lựa chọn nói cho y biết, hoặc cũng có thể lựa chọn giấu y cả đời. Nhưng mặc kệ thế nào tôi đều muốn cho cậu biết, y không phải không có cậu thì không xong, còn có tôi ở đây chờ y.”
Quan Tĩnh Trác đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vệ Hồng, “Đối xử với Đoàn Hàn Chi tốt một chút.”
Nói xong câu đó, anh xoay người bỏ đi rất nhanh, đẩy ra cánh cửa tiệm cà phê, cũng không có quay đầu lại.
Vệ Hồng vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng ngồi rất lâu rất lâu.