Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi hiểu lầm.” Nàng nhẹ nhàng giải thích, “Ta cứu hắn, là bởi vì ta biết tên của hắn.”
“Vậy thì thế nào?” Biết tên liền cứu, không thể nào nói nổi.
“Ta có việc cầu hắn.” Nàng biết không nên cứu nam nhân kia. Bởi nam nhân kia rất nổi danh. Cùng một nam nhân rất nổi danh bản thân bị trọng thương có điều dính líu, sinh hoạt của nàng không nghi ngờ gì sẽ nổi lên sóng gió. Một tiểu nhân vật nếu xảy ra chuyện có lẽ không mang đến nhiều đau khổ, nhưng một đại nhân vật mà xảy ra chuyện, nhất định sẽ không là việc nhỏ, cũng nhất định sẽ không đơn giản giống ăn cơm a thỉ thúi lắm như vậy. Trong lòng bàn tay nàng thủy chung nắm bắt một phen liều lĩnh, không biết mạo hiểm như vậy vẫn là đáng hay không đáng.
Diệp Thiếu Phong nhăn mặt: “Cầu hắn cái gì? Vinh hoa phú quý? Cẩm y ngọc thực? Không cần a! Ta cũng có thể cho ngươi a! Mấy năm nay ta học được không ít tay nghề, chỉ cần ngươi cho ta đi ra ngoài, ta có thể trước tiên buôn bán nhỏ, kiếm một chút tiền, sau đó mở một cửa hàng, ngươi không cần lại phải đội gió đội mưa đi xin cơm a!”
“Ai nói cho ngươi việc này? Ta không nhớ có dạy cho ngươi mấy chuyện tiền tiền tiền đó!” Ngữ điệu nàng vừa chuyển, ánh mắt ẩn hàm tức giận quét chung quanh nhóm khất cái. Mọi người đều chột dạ làm bộ như thưởng thức mấy bức vẽ nghuệch ngoạc của Diệp Thiếu Phong trên vách tường.
“Ta là một nam nhân a! Có trách nhiệm giúp ngươi qua ngày lành!”
“Ngày lành? Ngươi cảm thấy như bây giờ không tốt? Ở cùng ta không vui vẻ?” Biểu cảm nàng thực nghiêm túc, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
“Không phải! Ta chính là…” Hắn nhớ tới mấy trăm đồng tiền hắn tích cóp được. Hắn có năng lực nuôi nàng cùng bản thân a!
“Công danh lợi lộc là vật ngoài thân, giấc mộng hoàng lương* tỉnh sẽ thành không! Ngươi là đồng dưỡng phu của ta, chỉ có ta nuôi ngươi, tuyệt không có ngươi nuôi ta. Ta nguyện ý tự mình kiếm sống qua ngày, ta cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt lắm, ngươi nguyện ý theo ta, ta hai tay hoan nghênh; Nếu cánh ngươi cứng rắn rồi muốn bay đi, cửa ở bên kia, xin cứ tự nhiên!”
Lần đầu tiên nàng nói năng với hắn kiểu như vậy. Nói làm cho hắn thật hoảng. Tuy hắn tình đậu đã khai, nhân trí sơ dài, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mười bốn tuổi, nghĩ gì nói nấy, nói gì làm đó, hoàn toàn không biết như thế nào ứng phó đột biến nhân sinh cùng lựa chọn.
Nhưng là, hắn biết rõ tâm ý của bản thân: “Ta không đi! Cho dù ngươi lấy gậy gộc đuổi đánh ta đi ta cũng không đi!”
Diêu Tín Hoa nở nụ cười.
Đồng thời cũng quyết định: mang Diệp Thiếu Phong rời đi miếu đổ nát.
Nàng long long mái tóc dài rối loạn của hắn, hết sức ôn nhu: “Tốt lắm, đi nấu nước tắm cho ta đi!”
Diệp Thiếu Phong tựa hồ muốn rơi lệ: “Ngươi tắm chỗ nào đây?” Bên ngoài tượng thần là đám nam nhân trưởng thành sinh long hoạt hổ, sau tượng thần là dã nam nhân chỉ còn nửa cái mạng. Nàng muốn nắm ở nơi nào?
“Này còn phải nói sao?” Nàng quay đầu đi, “Đương nhiên là ở nhà chúng ta rồi.”
Diệp Thiếu Phong vừa muốn giơ chân, miệng đã bị nàng đè lại.
“Nếu ngươi lo lắng, có thể canh giữ ở bên người bảo hộ ta a.”
Diệp Thiếu Phong vô cùng giật mình – nàng muốn hắn bảo hộ nàng? Nói như vậy, nàng không còn coi hắn là tiểu hài tử? Vạn tuế!
Đồng dưỡng phu tràn ngập phấn khởi bật nhảy dựng đi nấu nước.
Diêu Tín Hoa cười đến thích ý.
Tiểu hài tử chính là dễ lừa, ha ha!
Nàng bước nhẹ nhàng về. Nam nhân vẫn còn mê man. Nàng ngồi xổm xuống, đánh giá khuôn mặt đang ngủ của hắn.
Tuy tiều tụy, nhưng vẫn không mất đi phong thái. Xem ra nam nhân này giống như lời đồn, bề ngoài đã tuấn, tuấn đến trong xương đi. Chớ trách đồng dưỡng phu ăn dấm chua.
“Phong tiên sinh, đợi lát nữa ta sẽ tắm rửa trong thùng ở gần ngươi, hi vọng ngươi là quân tử đúng như nghe đồn nha.”
Như là cố ý thử, cũng dường như đơn thuần là lầm bầm lầu bầu.
Nam nhân được Diêu Tín Hoa gọi là “Phong tiên sinh” không có phản ứng gì, vẫn mê man như cũ. Cho dù hắn thật sự tỉnh dậy, cũng không thể đang trọng thương mà ngây ngốc thừa nhận “Đúng, kỳ thực là sắc đồ đệ”, kích động nhân gia đem hắn ra bên ngoài hưởng thụ gió đêm.
Nước xong, đồng dưỡng phu mỹ tư tư mang theo thùng tắm đổ đầy tám phần, thử độ ấm, liền oai phong lẫm liệt đưa lưng về phía Diêu Tín Hoa đối mặt với dã nam nhân, tận lực làm tròn trách nhiệm của thủ vệ.
Diêu Tín Hoa tuyệt không sợ có người nhìn lén, thoải mái cởi sạch quần áo, nhảy vào trong nước, thậm chí còn rất có tâm tình hừ hừ tiểu khúc.
“Hài nhi phá, mao nhi phá, áo cà sa trên người phá! Ngươi cười ta, hắn cười ta, một phen phiến nhi phá…”
Diệp Thiếu Phong vẫn là lần đầu nghe nàng ca hát, cư nhiên rất êm tai.
Xem ra tâm tình nàng hôm nay không phải tốt bình thường.
Diệp Thiếu Phong đang nghe đến nhập thần, nàng bỗng nhiên dừng lại, sau lại bay tới một câu: “Phong tiên sinh, ngài tỉnh rồi, chúng ta tâm sự đi.”
Dã nam nhân tỉnh!?
Thật lâu sau, hai người mới nghe được một giọng nói tuy rằng khí lực không đủ nhưng mang theo ý cười trả lời: “Cô nương, giọng hát ngươi so với sư đệ ta thật không kém hơn chút nào.”
Diêu Tín Hoa cười thành một đóa hoa: “Vậy ngài có nguyện ý tranh tướng cho ta hay không?” (Hề: câu này chém, nói chung cũng ko ảnh hưởng lắm)
“Để hoàn thành ước muốn của ân nhân cứu mạng, tại hạ nguyện ý ngoại lệ một lần.”
Nàng thở dài trong lòng: thật là một nam nhân thông minh!
“Kia làm sao dám chứ!” Nàng nằm trong thùng tắm, nhẹ nhàng nhất chỉ hoàn toàn làm Diệp Thiếu Phong không hiểu tình huống này là gì cả, “Để công bằng khởi kiến, ta hi vọng Phong tiên sinh có thể một mạng đổi một mạng.”
“Ha ha, hảo một cái: một mạng đổi một mạng!”