Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Biệt thự An gia.
An Linh gõ cửa phòng của An Lâm thì Hoàng Đan mở cửa.
- Anh tôi có trong phòng không?
Hoàng Đan đưa ngón trỏ chỉ vào nhà tắm:
- Trong đấy.
An Linh nhìn Hoàng Đan đầy ngờ vực.Hoàng Đan đỏ mặt xua tay nói:
- Không phải như cô nghĩ đâu, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.
- Tôi đã nói cái gì đâu, chính cô tự suy nghĩ ra đấy chứ.
Hoàng Đan không muốn tranh cãi nữa liền cười vài cái rồi chuồn luôn.
Lúc này, cửa nhà tắm mở, An Lâm bước ra, trông thấy An Linh thì giật mình.
- Sao …em lại tới đây?
- Anh hai…vẫn ổn chứ? Em về thăm anh chút rồi sẽ đến bệnh viện ngay.
An Lâm khựng lại. Chuyện ngày đó An Tường đã kể lại cho anh nghe. Anh chưa chuẩn bị tinh thần cho việc đi thăm Phí Chung Hằng.
- Anh ta thế nào?
- Không vấn đề gì, cũng may viên đạn không gần tim. Có lẽ người bắn đã kịp lùi tay. Nhưng mà anh hai, sao có người lại muốn giết anh thế?
An Lâm ngồi xuống giường, mở hộp tủ đầu giường lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo, có vẻ là đựng trang sức đưa cho cô.
- Của em.
An Linh cầm lấy tò mò hỏi:
- Gì vậy?
- Sợi dây chuyền em đeo lúc nhỏ, mẹ anh đã cất đi, lúc trước định đưa trả em mà em gặp vụ tai nạn kia nên anh để lại.
An Linh cầm chắc cái hộp trong tay. Đây là kỷ vật còn lại của cô.
- Nếu vậy…em đi trước nhé?
An Lâm nhìn cô không nói gì, nhưng khi cô bước ra khỏi cửa lại nghe thấy tiếng anh, có chút sầu não:
- Em…thật sự không cho anh một cơ hội nào sao?
An Linh đau lòng. Cô quay lại:
- Vì sao phải thay đổi? Hai chúng ta như trước đây không được sao?
An Lâm lại im lặng. Lần này anh không nhìn cô nữa mà chui vào chăn.
- Anh muốn ngủ.
An Linh thở dài đi ra. Một lát sau, Hoàng Đan đi vào. An Lâm nhìn cô nhíu mày:
- Có việc?
- Ông chủ An, là thế này, tôi đến đây trị bệnh cho mấy người nhà của anh và anh đã mấy ngày rồi, bây giờ không còn ai bị gì nữa thì tôi đi được chưa?
An Lâm:
- Đã vậy mà cô còn có mặt mũi ở lại đây à? Đi nhanh đi.
- Thế thì anh phải thanh toán tiền cho tôi đi chứ, bộ anh tưởng tôi muốn ở đây à? Còn biết bao người cần tôi đấy nhé.
An Lâm lấy ví mở ra đưa cô một xấp tiền.
- Cầm lấy, tự tính bao nhiêu rồi trả phần dư lại cho tôi. Cô để ở trên bàn. Bây giờ đi ra cho tôi ngủ.
Hoàng Đan mừng rỡ cầm lấy nhìn anh cười nịnh nọt:
- Được được, tôi đi ra đây, ra đây. Anh cứ ngủ đi.
Cửa vừa đóng lại, Hoàng Đan nhìn vào trong nghiến răng:
- Ngủ đi, ngủ cho đến hết đời anh luôn đi. Đồ khó ưa.
…
Đoạn đường đồi khu CC, thành phố A. Hai chiếc xe hơi con đuổi nhau cả một đoạn đường dài.
Trong xe, Trương Kỷ Ninh nhìn vào kính chiếu hậu mà bực tức:
- Không biết thằng cha đó bị gì mà đuổi theo mình tới tận bây giờ luôn mới ghê chứ, mình có bắn chết ai đâu?
Đằng sau, Cao Anh Hào càng tăng tốc, anh không gọi cho đơn vị hỗ trợ vì có lý do riêng. Anh không muốn chuyện này lan rộng ra, dù sao người đó nhắm vào An Lâm, còn Phí Chung Hằng vô duyên trúng đạn.
Nhưng sau đó, Cao Anh Hào lại nghĩ, Phí Chung Hằng nhận lấy cũng phải, coi như đền cho An Lâm vì đã cướp vợ người ta.
Thế nhưng anh cũng có lời khen cho cô gái trên xe phía trước, từ lúc hôm qua đến bây giờ mà vẫn chạy thoát khỏi anh. Có lẽ là một kẻ chuyên nghiệp.
Sát thủ chuyên nghiệp? Thuê cả sát thủ chuyên nghiệp sao? Chuyện này hay ho rồi đây.
Nhưng làm cái quái gì mà cái xe nó chạy một quãng đường dài như thế lại không hết xăng nhỉ?
Trong lúc Cao Anh Hào vừa nghĩ đến thì chiếc xe phía trước đột nhiên chậm lại.
???
Trương Kỷ Ninh thầm than trong lòng, cái xe quỷ quái này hết xăng chỗ nào không hết lại chọn chỗ này mà hết.
Như này là muốn bức cô sao? Trời ạ …Không hiểu vì sao từ lúc cô nhận vụ này toàn gặp chuyện xui rủi. Quả nhiên làm việc gì cũng phải xem ngày mới tốt được.
Trương Kỷ Ninh đoán chiếc xe đằng sau chắc hẳn cũng không nhiều xăng hơn đâu, cô chạy chậm lại, khi chiếc xe phía sau trồi lên vừa tầm, Trương Kỷ Ninh dùng hết nhiên liệu đánh một đòn cuối.
Cô quay đầu xe lại rồi dungi vận tốc hết cỡ nhắm vào chiếc xe kia mà lao đến.
Cao Anh Hào hốt hoảng mở cửa xe nhảy ra. Cũng may nghề nghiệp đặc thù này của anh không làm anh thất vọng. Có thể đoán được hành động của đối phương.
Nhưng như thế này đúng là làm liều thật. Định đồng vu quy tận với anh sao? Còn lâu nhé.
Trương Kỷ Ninh cũng có dự liệu của mình, cô mở sẵn cửa. Lúc hai chiếc xe sắp sửa lao vào, cô đã nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Rầmmmmmm…!!!
Chưa đến nổi nổ tung như phim ảnh. Và xăng cũng đã cạn đáy rồi, chỉ là hai chiếc xe này đã hỏng nặng, đầu xe vỡ nát và có khói bốc lên.
Trương Kỷ Ninh ngồi dậy phủi cát đất dính trên thân mình. Hai bả vài có chút đau. Cô không thấy người đàn ông nhảy ra, có lẽ anh ta…chết rồi chăng?
Cô đi chầm chậm đến gần quan sát.Trên ghế không thấy người. Vậy…
Đang suy nghĩ thì đằng sau đuôi chiếc xe, một bóng người nhảy ra lập tức tấn công cô.
Trương Kỷ Ninh lùi về sau tránh đòn đồng thời cũng đánh trả.
Hai người đánh nhau một lúc, có vẻ Trương Kỷ Ninh thấy mình yếu thế hơn,nên cô liền quay lưng bỏ chạy.
Cao Anh Hào đuổi theo. Cả hai dí nhau một lúc lâu, đều mệt lã.
Cao Anh Hào chạy không nổi nữa, người phía trước còn ráng lết đi. Anh gọi:
- Cô…kia…đừng chạy nữa…
Trương Kỷ Ninh đời này mới cảm thấy cảm giác tim gan phèo phổi lộn hết ra. Cô nghe anh gọi liền quay lại:
- Tôi…không…có ngu nghe chưa…
- Tôi không bắt…cô.Chỉ hỏi…chỉ hỏi thôi…
- Đồ bịp bợm…Không bắt tôi mà anh rượt theo tới tận đây à, còn lâu tôi mới tin lời anh. Đồ đàn ông thối tha, dối trá…
Cao Anh Hào nghe cô trả lời mà giận sôi gan. Anh lúc nào thì trở thành đàn ông bịp bợm và thối tha hả??
Lết được không bao lâu, Trương Kỷ Ninh bỏ cuộc. Cô thở hết nổi rồi liền khuỵa chân xuống đường nằm.
Cao Anh Hào cũng như cô, ráng gượng được chốc mà thôi. Thấy cô dừng lại liền chụp lấy.
- Áaaa, buông tôi ra ngay…
Cao Anh Hào lắc đầu như trống bỏi:
- Không…Không buông…
Vì mệt quá nên anh không có sức nói tiếp chỉ nắm lấy tay cô chặt hơn. Điều này làm Trương Kỷ Ninh tức giận:
- Cái tên côn đồ *** tặc nhà anh, đuổi theo tôi đến tận đây chỉ để giở trò thôi sao, tôi nói anh còn không buông ra thì tôi sẽ cho anh biết tay đấy …Buông…ra…
Cao Anh Hào nội tâm hò hét nhưng sức để nói cũng hết sạch, chỉ còn cách nắm lấy cô rồi cùng nằm.
Một lát sau. Hai người đều lấy lại sức lực. Lại tiếp tục choảng nhau.
…
Trương Kỷ Ninh rất rất không vui, tay của cô giờ nằm trong cái còng số tám cùng chung với gã đàn ông thối tha.
Cao Anh Hào hết cách, chỉ muốn hỏi chuyện nhưng cô gái này cứ làm loạn lên, không còn cách nào khác anh bèn lấy còng ra còng tay cô lại, thế nhưng không hiểu sao anh cũng bị dính đòn.
Bây giờ hai người chung một chiếc còng thế mới ghê chứ.
- Anh…rõ ràng là cảnh sát mà lại nói dối tôi.
- Tôi không bắt cô, được chưa?
- Vậy giờ anh muốn gì? Mau tháo còng ra đi.
- Vậy cô nói tôi nghe trước, là ai đã thuê cô bắn An Lâm vậy? Việc này là muốn hù dọa hay thật sự muốn giết anh ta?
Trương Kỷ Ninh lườm anh:
- Súng thật thì để giết chứ hù dọa cái gì? Tại cái người kia ở đâu nhảy xuống làm hỏng việc của tôi chứ nếu không bây giờ tôi đã ngủ ngon trên đống tiền rồi.Đáng ghét.
- Đó là bạn của tôi, cũng may cô không có làm hại anh ta nên tôi mới bỏ qua cho cô đấy.
- Hừ…
Cao Anh Hào tiếp tục giục:
- Còn người thuê cô …???
Trương Kỷ Ninh:
- Tôi không nói được, đây là đạo đức nghề nghiệp, anh đừng ép tôi.
- Là Hoàng Chữ có phải không?
Trương Kỷ Ninh im bặt, cô nhìn anh nhưng không nói. Cao Anh Hào cười:
- Cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu. Cái này đâu có tính là đạo nói nhỉ?
Trương Kỷ Ninh biết, người đàn ông trước mặt cô đây chắc chắn là một kẻ…nói như là cái gì cũng biết ấy.
Đối măt với ánh mắt của anh, cô gật đầu.
- Tôi…Không nói gì …
- Được rồi, cô là một người có đạo đức. Tôi công nhận điều đó đấy.
Sau đó Cao Anh Hào lấy chìa khóa tháo còng ra. Trương Kỷ Ninh được tự do lập tức đứng dậy:
- Việc cần biết thì anh đã biết rồi, vậy tôi có thể đi được rồi chứ? Anh đừng nuốt lời, tôi sẽ khinh bỉ anh.
Cao Anh Hào cười rộ lên
- Tôi như thế khi nào? Tôi sẽ không bắt cô nhưng cô phải đưa tôi số điện thoại. Khi cần thiết tôi sẽ gọi.
Trương Kỷ Ninh lườm nguýt:
- Tráo trở. 09727967XX…
Cao Anh Hào nhấn nút gọi qua, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ túi quần cô phát ra mới hài lòng cất điện thoại vào túi áo.
Xong việc, Trương Kỷ Ninh mới phát hiện, lúc nãy hai người họ rượt đuổi nhau tới tận đây nhưng xe lại hỏng …
- Sao chúng ta trở về được đây?
Cô hét lên. Cao Anh Hào vỗ vào túi áo:
- Gọi bạn tôi đến đón. Còn cô?
- Tôi…Không có bạn.
Cao Anh Hào sửng sốt. Sau đó nhìn cô nói:
- Đừng lo, tôi sẽ cho cô quá giang.
Anh lấy điện thoại ra gọi đi. Hai tiếng sau, Lê Thanh Biệt chạy xe đến. Lê Thanh Biệt càu nhàu:
- Nghĩ sao mà chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này thế hả, có biết tôi lái đến đây mệt đến thế nào không?
- Anh chỉ ngồi một chỗ, mệt chỗ nào hả?
Lê Thanh Biệt nhìn thấy Trương Kỷ Ninh phía sau lưng Cao Anh Hào, vẻ mặt liền thay đổi:
- Tôi nói này, người anh em. Hẹn hò thì chọn chỗ nào thích hợp ý, chứ ở đây tuy vắng vẻ thiệt nhưng không thoải mái đâu.
Rồi vẫy tay với Trương Kỷ Ninh:
- Xin chào, tôi là Lê Thanh Biệt.
Trương Kỷ Ninh yếu ớt chào lại, cô nhìn ra anh không có chút nguy hiểm nào đối với mình nên vui vẻ nói chuyện.