Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng khách, Tô Tiểu Mộc ôm tách cà phê nóng, run lẩy bẩy. Cả người cô ướt đẫm, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt. Hà Kiến Vũ và người giúp việc lấy khăn bông quấn cô lại, nhưng cô vẫn thấy lạnh, lạnh tới nỗi bàn tay đang cầm cốc cũng run rẩy. Nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt trống rỗng của cô vẫn nhìn về phía trước, không nói một câu.
Cô đã quên mình tới nhà Mục Chính Thuần như thế nào, dù khi hơn mười tuổi cô đã tới đây một lần. Cô chỉ nhớ, sau khi mình và Hạ Hà Tịch ra khỏi nhà Mục Chính Uy, hai người không tới bệnh viện, mà cãi nhau kịch liệt ngay trên đường. Có lẽ nên nói, cũng không phải cãi nhau, từ đầu chí cuối hai người không hề hét lên một câu, bà mối chỉ… giẫy mạnh khỏi bàn tay của Hạ Hà Tịch ngay trước khi lên xe.
Bàn tay của Hạ Hà Tịch cứng đờ, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt bà mối, trong đôi mắt anh là sự lạnh lẽo mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, anh hờ hững hỏi: “Em có ý gì?”
Bà mối bật cười thành tiếng: “Ý gì? Anh thấy em có thể có ý gì chứ? Gương mặt Đồng Đồng chính là ý của tất cả mọi người. Hạ Hà Tịch, chẳng lẽ anh muốn nói cho em biết, đứa trẻ đó không phải là con anh sao? Nhưng nó có gương mặt giống anh như tạc, trùng hợp thế sao?”
Hạ Hà Tịch nhíu mày đau khổ: “Tại sao em không chịu tin anh? Anh đã nói với em từ rất lâu rồi, anh chỉ coi Quả Quả là em gái, sao anh có thể…”
Bà mối ngắt lời Hạ Hà Tịch, rõ ràng hết lần này tới lần khác tự nhắc nhở mình bình tĩnh, bình tĩnh, đừng lọt vào cái thòng lọng của Trình Tinh Hải, nhưng giọng nói thì không thể nào bình tĩnh được. Cô thờ ơ nhìn Hạ Hà Tịch, nhẹ giọng hỏi: “Coi là em gái cũng không ảnh hưởng tới chuyện hai người lên giường, phải không?”
“Tô Tiểu Mộc, đủ rồi!” Hạ Hà Tịch hét lên: “Tại sao em lại nghi ngờ anh? Hết lần này tới lần khác… anh nói là không có, anh chưa từng gặp đứa trẻ ấy, anh không biết nó có quan hệ thế nào với Quả Quả, nhưng anh có thể thề với trời, nó và anh không hề có quan hệ gì cả!”
Nghe tới đây, bà mối nheo mắt cười đau khổ, trái tim đã bị rách ra từng mảnh nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha, cô ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: “Hạ Hà Tịch, có phải đêm nào đó anh uống say rồi lên giường với ai mà cũng không biết không?”
Hạ Hà Tịch: “…”
Im lặng. Dường như ở cái bãi đậu xe này chỉ có hai người là bà mối và Hạ Hà Tịch. Trời bỗng đổ cơn mưa phùn, từng hạt, từng hạt rơi lất phất. Nhưng không biết tại sao, Tô Tiểu Mộc vẫn nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.
Bốp.
Tiếng bạt tai vang lên trong mưa, bà mối quay mặt đi, cảm nhận cái đau bỏng rát. Nỗi đau này đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim cô, như có một con dao đang cứa vào da thịt, từng chút, từng chút một. Cô không kìm nổi nữa, nước mắt chảy xuống hai gò má. Hạ Hà Tịch đánh cô… đánh cô bằng bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới cô mua cho anh… Trước đó không lâu, Mục Quả cũng đánh Hạ Hà Tịch trước mặt mình, còn bây giờ, Hạ Hà Tịch đánh cô… Giống như giúp Mục Quả chuyển tất cả ấm ức và thù hận lên người cô.
Gió vẫn đang thổi, mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi lên người mang theo cảm giác lạnh lẽo. Nhưng Hạ Hà Tịch vẫn không ngoảnh lại, anh khởi động xe không liếc nhìn cô thêm lần nữa… rồi đi mất. Đã có lần, bà mối đứng trên sân thượng với Hạ Hà Tịch, cô chống nạnh ra oai nói với anh: “Hạ Hà Tịch, yêu đương chỉ là dối trá, có bản lĩnh thì chúng ta kết hôn đi!”
Khi ấy, cô thấy yêu đương quá phiền phức, cô muốn bỏ hết quá trình phiền phức ấy, để ít ra, cô không phải dẫm vào vết xe đổ trong mối tình với Ninh Nhiên nữa. Cô chỉ muốn có một cuộc hôn nhân an bình, một người đàn ông chin chắn để dựa vào. Bản thân có tình cảm với Hạ Hà Tịch, anh cũng có ý với cô, mà điều kiện kinh tế của anh cũng không tồi, gia đình không phức tạp, vậy là đủ rồi. Thế nên, khi ấy, cô mới có thể thản nhiên nói ra câu đó.
Nhưng giờ phút này, nhìn chiếc xe đã chạy xa, bà mối mới kinh ngạc hỏi chính mình, nếu có một ngày, Hạ Hà Tịch thật sự không ngoảnh đầu lại nữa, mình nên làm sao đây? Trong chớp mắt, đầu óc cô trống rỗng, ngoài sợ hãi, cô chỉ còn sợ hãi.
Trước khi ý thức quay trở lại, bàn chân cô đã bất giác cử động. Cô muốn đuổi theo chiếc xe ấy, đuổi theo anh. Dù biết là đã muộn, nhưng tới lúc này bà mối mởi hiểu rằng, hóa ra ghen tuông, khó chịu, đau lòng, tất cả của tất cả, đều không phải vì thân phận là vợ của Hạ Hà Tịch, mà là vì mình thực sự yêu Hạ Hà Tịch, thực sự rất yêu anh…
Hạ Hà Tịch, có lẽ em yêu anh sớm hơn anh yêu em nhiều đấy!
Nhưng tình hình đã trở nên như thế này, liệu có phải đã muộn thật rồi không? Hơi chần chứ, bà mối vấp chân, cả người ngã xoài trên mặt đất ẩm ướt, mà xe, đã không thể đuổi kịp nữa rồi…
“Tiểu Mộc, quần áo em ướt hết rồi, có cần lên lầu thay bộ khác không?” Câu nói của Hà Kiến Vũ kéo bà mối trở về với thực tại. Bà mối đặt cốc xuống, hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Tôi muốn gặp Mục Chính Thuần.” Gặp Hà Kiến Vũ ở nhà họ Mục, Tiểu Mộc không hề bất ngờ. Mục Chính Uy sắp chết, như lời Mục Quả nói, giờ là thời điểm quan trọng nhất để chiếm đoạt quyền lợi từ công ty mẹ, đương nhiên Mục Chính Thuần phải kéo cô tình nhân quay trở về. Mà bà mối tin rằng, giờ Mục Chính Thuần đang ở nhà.
Hà Kiến Vũ nói: “Đã bảo người đi gọi anh ấy rồi, em đợi một lát. Thế nhưng, em tới tìm anh ấy, có phải đổi ý, bằng lòng làm xét nghiệm thân nhân không?” Vừa nói xong, Mục Chính Thuần đã xuất hiện ở phòng khách, bà mối ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, lặng lẽ nhìn người đàn ông trung niên đã có phần phát tướng.
Thực ra, ấn tượng của bà mối về người đàn ông này không hề sâu đậm. Trong ký ức của cô chỉ còn những từ như “hận” và “đáng sợ” với ông ta. Thế nên hôm nay gặp mặt, cô chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Mục Chính Thuần nhìn Tiểu Mộc, không hề thấy khó chịu, nói: “Tiểu Vũ đã nói cho ta biết rồi, con… đã kết hôn với Hạ Hà Tịch? Ừ… nếu con bằng lòng làm xét nghiệm nhân thân, có thể chứng minh con là con gái ruột của ta, sau này…”
Không để Mục Chính Thuần nói hết, bà mối đã đứng dậy, đi tới trước mặt ông, giơ tay đưa một quyển sổ cũ ra. Hà Kiến Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, nói: “Tiểu Mộc?”
Bà mối lắc mái tóc còn đang nhỏ giọt, nhẹ nhàng nói: “Tôi không tới đây để làm xét nghiệm nhân thân, cũng không có hứng thú với việc tranh quyền đoạt vị của nhà họ Mục các ông, tôi chỉ tới đưa ông thứ này.”
Nghe xong, Mục Chính Thuần nghi ngờ nhận lấy cuốn sổ. Lật qua trang bìa đã rách, vừa nhìn thấy trang đầu tiên, bàn tay ông đã run lên. Trên trang đầu có viết hai chữ “Tô Dung”.
“Trước đây, khi dọn dẹp mấy thứ đồ cũ thì phát hiện ra quyển sổ này. Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn hận bà ấy. Hận bà ấy ham hư vinh, hận bà ấy không biết liêm sỉ mà làm tình nhân của kẻ khác, hận bà ấy thủ đoạn độc ác, tới con gái ruột cũng muốn giết… Nhưng có một việc bà ấy không sai, ít nhất là không sai với ông… Con người nào phải cây cỏ mà vô tình, theo Chính Thuần bao nhiêu năm trời, sao có thể không có tình cảm. Thế nên mình thà bị người đời phỉ nhổ, bị người ta khinh thường, cũng muốn sinh đứa con này… Đây là những dòng bà ấy viết cho ông, thế nên tôi nghĩ, dù muốn đốt cũng nên để ông tự tay đốt cho bà ấy thì tốt hơn.”
Nói xong, bà mối quay người bước đi, Hà Kiến Vũ thấy vậy cũng từ từ đứng dậy, trong khoảnh khắc không biết nên tiễn hay nên bảo cô ở lại. Tới khi Tô Tiểu Mộc đã đi tới cửa lớn mới nghe tiếng quát của Mục Chính Thuần: “Đứng lại!” Bà mối nghe thấy, nhưng bước chân vẫn tiến về phía trước. Mãi sau mới nghe giọng ông khàn khàn vang lên: “Nếu như… nếu như con thật sự là con gái ta… con là giọt máu duy nhất của Mục Chính Thuần ta, ta sẽ không bạc đãi con, nếu con chịu đi làm xét nghiệm nhân thân, với Tô Dung cũng coi như…”
Nghe tới câu ấy, cuối cùng bà mối cũng quay người lại, hít một hơi thật sau, khẽ cười với Mục Chính Thuần: “Tôi không đi làm xét nghiệm nhân thân, vì dù kết quả có ra sao với tôi cũng không quan trọng. Bà ấy nói đúng, con người nào phải cây cỏ mà vô tình, sinh tôi ra không phải vì tiền, tôi cũng không cần tiền bạc và cái họ của ông. Cả đời này, ông chỉ có thể ôm người phụ nữ khác sống trong áy náy mà thôi.”
Mục Chính Thuần chết lặng.
Khi ra khỏi nhà họ Mục, bà mối gặp Hạ Hà Tịch đang lo lắng xông vào, người giúp việc nhà họ Mục cũng bất đắc dĩ chạy theo sau: “Anh Hạ, giờ ông Mục thực sự không tiện gặp khách, xin anh…”
Nói tới đây, bà mối đã đụng phải Hạ Hà Tịch. Một người đi ra, một người xông vào, vội vội vàng vàng gặp nhau như thế thì sững lại hồi lâu. Hạ Hà Tịch nhào tới, kéo bà mối vào lòng, còn chưa nói mà giọng đã mang theo chút nghẹn ngào.
Hai tiếng đồng hồ tìm kiếm, ân hận, lo lắng đã bức anh tới phát điên. Tính kiên nhẫn vốn có lúc này cũng không giúp anh kìm chế được cơn điên đang bùng phát. Giờ phút này, Hạ Hà Tịch ôm siết lấy bà mối, không nói một câu, chỉ hận không thẻ hòa với cô làm một.
Sau khi bỏ bà mối lại, thực ra chưa được mười phút Hạ Hà Tịch đã hối hận rồi, lúc quay lại thì cô không còn ở đó nữa. Di động ngoài vùng phủ sóng, gần đó lại không một bóng người. Thành phố A rộng lớn như thế, cô lại không có bạn bè, cô sẽ đi đâu đây? Hạ Hà Tịch tìm kiếm khắp nơi, vẻ ung dung, thản nhiên ngày xưa đã biến đi đâu mất, anh thực sự sợ hãi. Đến lúc này anh mới biết, hóa ra, vẻ thản nhiên trước khi chẳng qua là vì không quan tâm, để ý, tới khi thực sự gặp được người mà anh yêu, anh cũng biết phát điên, phát dại.
“Nhóc, nhóc…” Hạ Hà Tịch ôm bà mối nghẹn ngào, chỉ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại mấy từ như thế. “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Em tin anh đi, hãy tin anh đi mà. Đừng buông anh ra… xin em…” Được Hạ Hà Tịch ôm vào lòng, bà mối vẫn không cảm thấy có chút ấm áp nào. Đẩy anh ra, Tô Tiểu Mộc hít một hơi thật sau rồi nói ra quyết định của mình: “Sáng mai em về thành phố C.”
Hạ Hà Tịch im lặng nhìn bà mối. Bà mối cắn môi, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Em về thành phố A là muốn đưa vài thứ cho Mục Chính Thuần, giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, em muốn trở về…” Cúi đầu, cô nói tiếp: “Hạ Hà Tịch, dù ngày mai có đi cùng với em hay không, em cũng sẽ trở về.” Chuyến đi này, cô đã sai thật rồi. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô thà rằng mình vẫn là cô Hạ ở thành phố C chờ chồng trở về.
Hạ Hà Tịch không trả lời. Hai người cứ đứng im như thế, bà mối vẫn không dám ngẩng lên. Cô nghĩ rằng hai người sẽ như thế mãi, nhưng Hà Kiến Vũ đi ra khỏi biệt thự…
Thấy bà mối đang đứng cạnh Hạ Hà Tịch, Hà Kiến Vũ sững lại một chút rồi mới hổn hển chạy lại, nói: “Mục Chính Uy không xong rồi. Bên bệnh viện gọi điện tới bảo chúng tôi mau tới đó.” Bà mối khẽ nhếch môi, màn kịch phải hạ rồi, nhanh như thế sao?