Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Yên lặng một hồi không đáp lại lời Cố Mặc, yên trên ghế uống nước của mình đang cầm trên tay, người đứng cứ đứng, người ngồi cứ ngồi. Phá vỡ không khí Mạnh Cẩn Thành bước vào, tay cầm bộ dụng cụ băng bó, gương mặt mệt mỏi hết sức đi qua bạn mình đến chỗ cô gái đang ngồi.
"Vi Khiết, một ngày cô không gây chuyện, tôi đảm bảo sẽ tốt hơn nhiều đến vết thương chằng chịt trên người cô đấy". Anh ta cầm bông dật lấy cốc nước đặt xuống bàn xem cái tay bị thương rách ra sau vụ đâm Đường Mĩ
"Hết cách, yên ắng rất nhàm chán mà...cậu thân yêu cũng ngồi xuống đi". Cô nhoẻn miệng cười trừ, mặt khó chịu vì hơi đau, không quên vị khách xuất hiện trong phòng mời anh ta ngồi coi như lịch sự tối thiểu
Mạnh Cẩn Thành chẳng phán ứng cũng chẳng phán đối, nghiêm túc làm việc của mình, anh ta tức gần chết, chỉ vì cái tên chày gỗ họ Cố kia mà bệnh viện chẳng được yên, cả cái cô nàng này nữa nghịch ngợm hết chỗ, đấm, đánh, đập hết người này người nọ.
Động tác của bác sĩ Mạnh rất cẩn thận, săn sóc, quan tâm đến Vi Khiết điều này rơi vào con mắt hổ phách của Cố Mặc hết sức tự nhiên làm anh cảm thấy rất ngứa mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu chả hiểu vì sao.
Hai cái đầu của một nam một nữ cúi sát gần nhau trông thân thiết chọc vào Cố Mặc ngứa ngáy, tay không tự chủ nắm chặt lại, mày nhíu tiếp, mất bình tĩnh kiểu này quả thật rất ít xảy ra với núi băng ngàn năm như anh.
"Khụ...khụ...vết thương không lớn, cô phận nữ đừng để đàn ông tự tiện chạm vào mình". Cố Mặc hóa thân thành người cậu hạ giọng cho lời khuyên
"Lão Cố, tôi là bác sĩ, vả lạ cậu nói thế có ý gì?". Bác sĩ Mạnh vốn nổi tiếng trầm tĩnh bị câu nói của bạn thân chọc phát nổi giận
"Cậu à, lí lẽ thật củ chuối a, xin hỏi cậu có chỗ nào không vừa mắt với hành động này?bác sĩ Mạnh lại đẹp trai để anh ấy ăn đậu hủ với cháu rất ổn, mơ chẳng được đây...bạn gái bệnh nhân...ôi thú vị...". Cô nàng Đường lại ngựa quen đường cũ dở thói lưu manh bộc phát, nửa mắt đào hoa, nữa mắt mơ mộng, ngại ngùng bị chó gặm khoe mẽ tính tình thối của mình trước hai người đàn ông đẹp trai, có phúc ngắm là phải hưởng chứ hê hê.
Mạnh Cẩn Thành nghe đúng 4 chữ 'bạn gái bệnh nhân' thì mặt đỏ lên, ho nhẹ vài tiếng mất tự nhiên, đến đàn ông còn xấu hổ cớ gì một cô gái trăng hoa thế kia nhởn nhơ.
Cố Mặc khác hẳn người phát huy cái độ lạnh của mình tỏa ra khắp phòng, mặt tối đen như đít nhọ nhồi, anh cực kì không thích cái miệng nhỏ kia chút nào, mở mồm ra là toàn từ nghĩ không châm chọc thì cũng hư hỏng toàn phần.
"Ây da, thật à? Cậu làm gì nghiêm túc vậy chứ? Cháu trêu đùa thôi, trêu đùa". Vi Khiết mặt trước thừa nhận, mặt sau chối bỏ cười xòa
"Không phải trò đùa, tự có chừng mực đi, tôi có việc đi trước...Đường Vi Khiết về đề nghị của cô, tôi sẽ xem xét, xong sẽ cho cô kết quả hợp lí". Cố Mặc cuối cùng cũng hết chịu với kiểu cợt nhả như này, mất kiên nhẫn đứng dậy, chỉnh chu lại quần áo, đi ra khỏi cửa không đợi người chào hỏi, thời gian của anh rất quý giá, tập đoàn còn nhiều việc xử lý, hy sinh khoảng thời gian này đã lãng phí rồi
Đợi người đóng cửa khuất hẳn, Vi Khiết mới thu lại cái vẻ ấy lại chuyển đổi sang thành vui vẻ, hứng thú ríu rít, tay trái khỏe mạnh đập vai Mạnh Cẩn Thành hỏi:
"Này, bác sĩ Mạnh anh bảo xem tôi có nên tán Cố Mặc không? Người đàn ông này quả thực quá cực phậm soái ca mà...chẹp".
Tốc độ trở mặt của cô nàng Đường quá nhanh khiến Mạnh Cẩn Thành xoay vòng vòng cả, biết lời bạn gái của cô thốt ra chỉ là trêu đùa nhưng việc mất mát trong lòng thật sự vẫn khó chịu đôi chút. Bảo quen thế chứ thật sự vẫn chả quen được với cô gái này
"Đường Vi Khiết nghiêm túc một chút đi, đấy là cậu cô. Việc này rất loạn". Bác sĩ Mạnh chân thành cảnh cáo
"Ôi dào, cậu thì cậu, theo đuổi thì theo đuổi, chả mâu thuẫn gì cả, chuyện của La...à.. Đường Vi Khiết này muốn làm thì chẳng có gì là không thể cả, hơn nữa tôi và Cố Mặc lại chẳng có huyết thống".
"Mệt cô, trưa này chưa ăn đúng không? Tý tôi bảo y tá mang đồ vào, nghỉ ngơi sớm đi, vết thương đừng động nước, cũng bớt hoạt động mạnh đi, đừng nghịch ngợm nữa". Mạnh Cẩn Thành xoa xoa thái dương căng nhức mệt mỏi đứng dậy lết ra ngoài, tiếp xúc với cái cô này thêm nữa thì chết sớm mất
"Bác sĩ Mạnh...moa...thanks you, nhìn anh cũng mệt về nghỉ ngơi đi, giữ sức khỏe".Vi Khiết dơ tay hôn gió về phía Mạnh Cẩn Thành, vài lời quan tâm vu vơ cho đủ vế, chính cô cũng không biết những lời này làm vị bác sĩ nam này dao động lòng, nụ hôn vớ vẩn kia lại làm anh đỏ mặt xấu hổ.