Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai cô nàng ăn xong thì Vi Khiết có ý định đi shopping dù mới hôm qua vừa được Cố Mặc ân huệ cho mua đống đồ nhưng với cô: không đủ.
Nói cô ham vật chất, không sai. Nói cô ích kỉ, chẳng phản bác.
Nói cô dựa đùi lớn ăn bám, mặc kệ.
Vi Khiết có lòng tự trọng cao nên cô biết rằng những thứ Cố Mặc nhẫn nhịn làm cho chẳng phải đồ từ trên trời rơi xuống. Ở nhờ căn hộ, quần áo, đồ dùng, thẻ bạch kim tất cả đều dựa vào trao đổi.
Dễ nghe thì là đàm phán. Khó nghe thì chính là cô đang dựa vào năng lực bản thân để lợi dụng nhà họ Cố. Thế nào cũng được, bây giờ có thể dưới trướng, bù nhìn, mắt bé nhìn đùi to nhưng sau này thì khác. Cô khác thân chủ khác. Nhu nhược, yếu hèn bị trà đạp vốn không thuộc về linh hồn sống này. Kiêu ngạo, dẫm lên kẻ khác mới chính là La Thường
Âm mưu lật đổ Đường gia, lấy thứ mẹ thân chủ để lại, thứ bọn họ nợ đều phải trả, cả gốc lẫn lãi. Trả thù cho thân thể này, coi như cảm tạ.
"Khiết Nhi, bà có thể ra ngoài thoải mái thế à?". Vệ Y lo lắng nhìn bạn đang thong dong chọn đồ
"Còn bà, có thể sao?". Vi Khiết nhướn mày chẳng tỏ ý gì hỏi ngược lại
"Tôi thì không sao, Vệ Phong đi công tác nước ngoài rồi". Nghĩ đến đấy tiểu thư Vệ nhanh chóng trả lời, câu nói chứa đựng 3 phần vui sướng, 7 phần hứng khởi
"Ồ"
"...". Phản ứng dư thừa
Chọn một hồi Vi Khiết lấy được 3 bộ đồ mình thích, cô không phủ nhận mình chọn đồ rất kĩ tính nhưng vả lại khá phù hợp. Đồ đẹp tất nhiên giá tiền cũng hoa mắt y như món đồ toàn trên 6 số không, hàng xa xỉ phẩm mỗi bộ chỉ có một cái duy nhất trên toàn Tô Thành.
Gọi nhân viên của phòng thử đồ đến, Vi Khiết chẳng mấy làm bất ngờ với vẻ mặt khinh thường của cô ta dán chặt lên người mình. Nhân viên âm thầm đánh giá đến người ngu cũng biết ngay sau khi nhìn thấy cái bĩu môi của cô ta đang nghĩ gì. Cô sinh viên này trông chẳng ra giáng lắm chắc lại Lại được nhà giàu bao nuôi rồi đây. Con bé đi cạnh cô ta lại quá màu mè, mấy bọn học sinh, sinh viên hiện nay sắc đẹp có lại đi đu cánh phượng hoàng đây mà.
"Em gái, bộ này 6000000$ em mua nổi chứ? Nếu không được...
"Câm mồm". Vi Khiết chẳng khách khí giọng lạnh lùng cắt ngang vẻ mặt chối tỉ của nhân viên bán hàng
"Em gái, tôi có ý tốt nhắc nhở, thái độ vô lễ của em là thế nào đấy hả? Tôi nói cho cô biết mặt hàng của cửa hiệu tôi liệu có mua nổi được cái lông?". Nhân viên bán hàng xụ mặt xuống gân cổ lên chỉ trích người nhỏ tuổi hơn mình, lấy cái thân phận tự nghĩ ra: tiền bối
"Lông chị tôi còn chẳng thèm động, người chị tôi chẳng thèm xem thì nói thử chị lấy cái gì to mồm bảo tôi không mua nổi mấy bộ quần áo này. Dậy bảo, chưa đến lượt đâu. Nhìn lại cái bộ dạng nhân viên cao sang lắm đấy, chân váy gần tới bộ phận, áo cộc cỡn, nơ thắt rẻ tiền, hợp với gái ngành hơn là nhân viên phòng thử đồ, ngành còn mặc đồ hiệu hơn".
Cô nàng Đường cười lạnh nhạt xoay mông tiếp tục chọn quần áo vứt sang cho Vệ Y cầm, miệng xinh xắn nói toàn những từ ngữ sắc bén, tục mà chuẩn, uy mà phong khiến cho nhân viên nọ chẳng thể bắt bẻ mà phản bác khi nhìn lại người mình
"Cô..."
Vệ Y:"...". Cho 1 like
Nhân viên thử đồ cứng họng để tránh mất mặt cô ta liền chuồn đi nhanh, cô ta có chết cũng không nghĩ được vị cô vừa chọc giống một bà tổ tông khó nhuốt, từ trước giờ luôn cao ngạo chẳng chịu thiệt thòi về mình bao giờ. Nói một câu giao tiếp ngứa tai đổi lại cô ta sẽ mất công việc này. Nói hai câu đảm bảo mai gia đình sẽ được thông báo nhận xác.
Vi Khiết:" Y Y mang quần áo đây tôi đi thanh toán, chọn cả giúp bà nữa rồi, bây giờ việc của bà là đi gọi quản lý khu này đến giúp tôi"
Nói xong cô nàng tiêu sái bước về quầy thanh toán, rút thẻ bạch kim ra hào phóng quẹt. Tiền có rất thích. Đồ mua tùy mua, đồ thích tùy lấy tùy thân.
Tiểu thư Vệ im lặng nãy giờ phản ứng có hơi chậm. Cô rất muốn bảo vệ bạn nhưng lời cần nói thì Khiết Nhi đã nói hết sạch đã thế còn rất thâm thúy. Cô còn cảm thấy nhục thay cô ta nữa đấy. Khiết Nhi từ bao giờ sắc bén mạnh mẽ như vậy chứ, nhìn lầm rồi sao?. Bộ dáng thản nhiên lúc nãy thật ngầu lòi luôn.
Vệ Y vừa đi vừa nghĩ lạch bạch đến chỗ quản lý, khuôn mặt vui sướng diễn kịch đạt thành phẫn nộ và bực bội cực điểm. Nếu anh trai cô ở đây chắc chắn sẽ bảo đứa em này có thể sang Bollywood đóng phim.
(Bollywood thuộc phim trường ở Ấn độ, khác so với Hollywood ở Mĩ)