Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- ------------☆☆☆☆☆------------
Sáng hôm sau
8:30
Tòa nhà Cố Thị
Vi Khiết dáng người cao dáo, mặc trên mình bộ quần áo thể thao hiệu adidas sọc trắng họa tiết ánh trăng, tóc rung rinh theo từng bước chân chắc chắn khảng khái bước đến quầy lễ tân, gương mặt trẻ con ngây thơ, đẹp không còn gì để tả khiến nhân viên cứ tưởng sinh viên đại học đến xin việc làm thực tập.
"Em gái, tầng 4, đi thẳng, rẽ trái đến phòng phóng vấn". Cô lễ tân cười khách sáo làm vẻ tận tình chỉ đường
"?". Vi Khiết khó hiểu nhìn chị ta, cô đây giống trẻ con đít non đi lăn lộn lắm à?...nhớ lại dáng vẻ của mình trong gương, khuôn mặt của thân chủ, thực sự rất trẻ con, non búng ra sữa
"Vậy... không phải?". Cô gái lễ tân cũng bị làm khó hiểu theo, những bạn trẻ đến đây hỏi, dứt khoát theo dự tính công việc thì chỉ có sinh viên đến phỏng vấn và một số đối tác khác, mà bộ dáng baby thế này thì...
"Không phải, tôi đến tìm Cố Mặc". Vi Khiết dứt khoát khẳng định, hơn những thế cô còn quen miệng gọi thẳng tên úy của tổng tài bọn họ ra không hề ngại mồm
Vị lễ tân quay phắt trạng thái 180° giải ngân hà, gật đầu lễ phép hỏi:
"Dạ, tiểu thư có lịch hẹn trước không?"
"Không". Súc tích, ngắn gọn
"Vậy...xi..:" chữ xin lỗi chưa được thốt ra đã bị cô nàng Đường cướp mất, nhanh nhảu giới thiệu quan hệ đẳng cấp thân phận:
"Họ hàng, quan hệ cậu - cháu thân thiết, có thể gặp chứ?"
Lễ tân khó xử một hồi, cúi người xuống ấn máy gọi thẳng ngay cho trợ lý chủ tịch, dây dưa phải người nhà boss quá lâu, kinh nghiệm đầy mình rồi, thân thiết cũng bị băm vằm, gây thù cũng nát, thôi táng nhanh cho ai đó thì hơn.
"Anh Văn, có một cô gái đến nói là cháu của Cố tổng, cho lên hay là không ạ?"
"Cho cô ấy lên, đón tiếp cẩn thận, chu đáo cho tôi"
Trợ lý Tử Văn không nghĩ quá lâu, anh ta biết đại boss thì làm gì có đứa cháu nào thân thiết hơn đại tiểu thư Đường gia, quan hệ còn trên mức bình thường nên chủ động gọi mời lên luôn. Anh đang tác thành uyên ương cho boss sớm ngày hạ hỏa.
Vi Khiết ngay sau đó được nhân viên dẫn lên tầng cao nhất của tòa nhà Cố thị, cũng là phòng của anh bạn trai đầu băng kia. Chẳng mấy khi cô thấy hồi hộp, hôm nay sao cảm thấy có gì đó...thú vị hơn thường.
Bước vào phòng, ngay lập tức bóng dáng Cố Mặc đang ngồi làm việc ở giữa căn phòng đập thẳng ngay mắt cô. Dáng người anh cao, vắt chân lên ghế, lưng thẳng tắp, mắt đăm chiêu. Khuôn mặt góc cạnh hoàn mĩ chưa từng thấy qua một góc chết nào, môi mím chặt, mày cương nghị dãn nhíu liên tục... "đáng yêu". Từ này rất hợp với người đàn ông của cô.
Vi Khiết rón rén đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước vào phòng, lân la đến chỗ Cố Mặc, cô bò thấp người xuống tinh nghịch trốn trước bàn làm việc gỗ to của anh, chuẩn bị tâm lý, thò đầu lên và đón nhận cái kết:
"Surprise?".
"Đứng thẳng dậy, ai cho em bò dưới đất như thế, không thấy lạnh sao?". Cố Mặc biết cô vào, ban đầu nhìn thấy nàng thì ngạc nhiên muốn rụng cả hàm, sau lại cố nén lại, làm bộ nghiêm nghị lấy uy
Cô nàng Đường thấy anh chẳng giống người có phản ứng thì xụ mặt xuống, là người hay gì mà không dật mình được lấy một cái.
"Lắm chuyện, anh lại không chào đón cô bạn gái hờ này chứ gì? Gần một tháng, đúng hơn là 24 ngày, anh không gọi cho em đến một cuộc điện thoại quan tâm, anh định làm gì? Làm phản? Chơi bài đơ với em à!"
Vi Khiết uất ức tới đỉnh điểm, cơn giận dồn nén bùng phát nhanh chóng khi nhìn thấy bản mặt lạnh của bạn trai, được thôi, nhẫn nhịn làm gì, chi bằng xả ra một lần cho bõ ghét
Cố Mặc không nói gì như đang mặc niệm nhận lỗi, ánh mắt sâu tựa không đáy của anh chiếu lên người con gái trước mặt, nhìn thật lâu, thật lâu. Cô ốm đi nhiều quá, mắt lại có quầng thâm, tuy được che dấu kĩ nhưng anh vẫn nhận ra điều đó. Anh đã rất muốn, rất muốn gọi điện cho cô, xem cô ổn không? Ra sao? Làm gì.
Đường gia xảy ra chuyện, Cố thị không khỏi liên quan chèo chống. Cô thì bị Cố Thảo điên cuồng truy lùng về làm con tin chống đỡ, âm mưu quá rõ ràng, bà ta gan to đến nỗi cho người trà trộn vào trụ sở Cố thị theo dõi mọi hoạt động, lịch trình của anh. Bị kiểm soát, việc thanh lọc càng căng thẳng từ trên dưới tập đoàn xuống. Bận rộn càng nhiều.
Anh có khả năng bảo vệ cô, việc duy nhất khiến Vi Khiết không phải chịu bất kì tổn thương nào chỉ có thể để cô chôn chân ở học viện Đông Thành. Cẩn thận không chút sơ hở nào thì chỉ có cắt đứt liên lạc, xóa sạch hồ sơ trước đã. Dân báo chí đến phỏng vấn Vi Khiết đều được thu mua lại, xử lý toàn bộ.
"Xin lỗi". Cố Mặc vô thức nhận sai, đâu biết lòng anh cũng đau khi nhìn thấy cô, nó đang quặn lại mãnh liệt
"Thế thôi? Thế là đã đủ cho sự lặn lội của em à? Cố Mặc...anh có nỗi khổ gì cũng được, bận rộn cũng được, em có nỗi nhớ của em, đừng dày vò nó nữa. Đường Vi Khiết không có tính chịu đựng cao đâu".
Cô muốn đến gần đánh cho Cố Mặc một trận tỉnh đòn đi nhưng cô biết điều đó cho đến bây giờ chẳng thể làm được, cô...đã yêu người đàn ông này rồi... yêu đến nỗi quên cả thời khắc của mình.
"Xin lỗi". Cố Mặc lại hạ mình tiếp tục nhận lỗi, ánh mắt của anh nhìn cô mãnh liệt hơn bao giờ hết, hận không thể khóa cô vào trong tầm ngắm của mình cả đời, cả kiếp
Vi Khiết cúi đầu xuống, hít thở sâu kiềm chế hết thảy cảm xúc lại, cô chỉ có thế thôi, yêu lần đầu trong hai kiếp người, vô sỉ cỡ nào, liêm sỉ tầm đâu đều có giới hạn. Vì tình mà vứt hết, quá ngu cho cái đầu toàn não, cô chưa làm được đến mức độ như vậy. Tiến tới rồi, cố gắng rồi, đến đâu tùy.
"Bỏ đi, chắc em đến sai thời điểm, bận lắm phải không? Em về đây". Vi Khiết quay người lại, tay vuốt mũi, khịt khịt vài cái làm vẻ bình thường che dấu cái bất bình thường
Chưa kịp xoay một nửa, Cố Mặc đã nhanh chóng đứng dậy, bước đến chỗ cô, ôm chiếc eo thon nhỏ vào tầm tay mình, kéo sát vào ngực. Gần đến nỗi hai người có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. *thình thịch...thình thịch*
Anh gần hơn nữa chạm áp sát vào bờ môi anh đào nhỏ xinh xắn của cô, bước đầu đã điên cuồng xâm chiếm toàn khoang miệng. Giận dỗi thì giận nhưng anh không cho phép cô cứ thế rời đi. Hiểu lầm gì chẳng sao, Vi Khiết mãi chỉ của riêng Cố Mặc. Anh không từ bỏ cô. Thì cô không có quyền rời bỏ anh. Anh làm quân nhân, quân nhân thì thấm thía hai chữ chung thủy. Nghiêm túc. Tình yêu phải nghiêm túc. Anh càng nghiêm túc với Khiết Nhi.
Hôn, hôn đến không thở nổi, hôn đến nỗi cả hai đều nồng đượm trong hơi thở của nhau. Chìm đắm vào rồi thì có bao lời uất ức, tức giận, xin lỗi đều tan thành mây bụi hết.
"Đừng đi". Cố Mặc chưa bao giờ khoản cầu ai, hôm nay lại đi khoản cầu người con gái cho đến hiện giờ là tất cả
Vi Khiết bị hôn đến choáng váng thở gấp, chỉ còn biết gục mặt trước ngực Cố Mặc không thể nói gì, nói cũng vô ích. Vừa được ăn cháo lưỡi xong, không thể bỏ trốn đi đâu được. Bá đạo vậy, độc hữu vậy, cô sao mà ghét giận cho nổi. Liêm sỉ gì tầm này nữa, ngoan ngoãn gật đầu rồi hân hoan bên người yêu thôi. Nhưng trước thì cứ làm kiêu đã.
"Đi đâu được nữa? Anh bảo giờ em khác gì kẻ vô gia cư không? Trên đất Tô Thành. Gia đình phá sản, bạn trai bỏ bê không quan tâm, người thân một nhánh chẳng tìm được. Đi đâu bây giờ?". Vi Khiết cứng rắn
"Gia đình của em là tôi. Bạn trai em là tôi. Người thân em cần tìm cũng chỉ duy nhất mình tôi thôi. Em chẳng thể đi đâu được nữa. Em đi loanh quanh trong lòng tôi đã đủ mệt rồi".
Cố Mặc cười nhẹ, cố tình thơm thêm cái nữa lên chán cô, gương mặt lạnh điểm chút phớt hồng, mồm miệng cứng cáp giờ chuyển sang chế độ ngọt sâu răng, cưng chiều, sủng nịnh cô nhóc nhỏ.
"Là anh tự nói đấy. Em có duy nhất mình anh thì cái trách nhiệm cao cả này cố mà gồng gánh cho tốt".
Vi Khiết dẫy khỏi lòng anh, tay nhỏ cố kiễng lên đập mạnh vào vai Cố Mặc như thủ trưởng trao huân huy trương ủy thác nhiệm vụ. Không tồi, người đàn ông của cô có tiềm năng.