Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Ngữ Vi là một người rất ngạo mạn kiêu căng. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, gia thế tốt ngoại hình đẹp, cô còn là con gái một của Phương gia, bao nhiêu yêu thương chiều chuộng của người nhà chỉ dành cho mình cô, muốn có cái gì lúc nào cũng dễ như trở bàn tay, căn bản chẳng cần làm gì cũng có người giải quyết ổn thỏa cho cô. Có tiền có địa vị, cái gì cũng không cần quan tâm, tất cả mọi người đều hâm mộ cô nịnh nọt cô.
Cô từng có rất nhiều bạn trai, trong một tháng hoặc mấy tháng thể nào cũng đổi một lần, trên cơ bản đều là những miếng thịt tươi trong giới giải trí, cô chỉ đứng bên ngoài, chuyên chọn những ai đẹp mắt để xuống tay. Cô không cần đối tượng yêu đương có địa vị hay không, cũng không cần đối phương có tiền hay không, dù sao cũng chỉ là yêu đương, chơi vui vẻ là được rồi, hơn nữa đối tượng yêu đương không có tiền cũng rất tốt, cô có thể chiếm lĩnh thế thượng phong, như vậy mới được đối đãi y như công chúa.
Nhưng đó đều chỉ là chơi đùa, chứ còn thật sự muốn kết hôn, đương nhiên phải tìm người vừa có tiền vừa có địa vị rồi, làm minh tinh có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, một năm cùng lắm cũng chỉ được một hai chục vạn là cùng.
Nhưng người có tiền có địa vị không phải là tai to mặt lớn thì chính là tuổi già chân yếu, những người có chút thành công đa phần đều đã gần bốn chục tuổi, hoặc là đã kết hôn, mặt còn có thể xem được, phần lớn là giàu hai đời.
Phương Ngữ Vi đều không quan tâm lắm. Cô chính là con gái một của Phương gia mà, cô tự nhận bản thân mình có điều kiện rất tốt, đương nhiên phải tìm một người vừa trẻ trung lại vừa có tiền, tốt nhất là có tiền hơn cả Phương gia của cô! Người ta đều nói con gái rất cao giá mà, không phải sao ~
Muốn tìm đối tượng như vậy thì tương đối khó khăn. Lúc Phương Ngữ Vi còn đi học, Phương gia đã suy xét đến đối tượng kết hôn cho cô, định chọn người trong mấy gia đình khá giả có quan hệ tốt với mình, cũng có lợi cho việc phát triển công ty nhà mình. Khi đó bọn họ căn bản không hề nghĩ đến Lê Cẩn, tuy rằng Lê Cẩn có ngoại hình rất được, quan hệ hai nhà cũng tàm tạm, nhưng lúc bấy giờ quy mô của Lê Thị còn kém xa, không đáng để mắt tới, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc.
Nhưng không ngờ sau khi Lê Cẩn tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, Lê Thị đã bùng dậy, tốc độ phát triển khiến người ta phải dựng tóc gáy, tên lửa cũng không bằng ấy chứ.
Sau đó, Lê Cẩn trở thành chàng rể được Phương gia xem trọng nhất, Phương Ngữ Vi cũng rất xem trọng anh, những ưu điểm như ngoại hình tốt, tuổi còn trẻ thì không phải nói, quan trọng nhất là siêu cấp có tiền đó! Không thể tìm được ai có điều kiện tốt hơn Lê Cẩn nữa! Chỉ nói riêng về tài sản cá nhân, hiện tại Lê Cẩn đã nhiều hơn Phương Khuê gấp mấy chục lần, hai người căn bản không thuộc cùng một cấp bậc, làm sao mà Phương gia không thèm nhỏ dãi được. Dù sao Lê gia cũng chỉ có một mình Lê Cẩn là con trai, nếu Phương Ngữ Vi kết hôn với anh, chỉ cần sinh được một đứa con là có thể ngồi hưởng phúc trên toàn bộ đống của cải đó.
Phương gia cũng nghĩ tới hôn ước từ thế hệ trước, nhưng ban đầu Phương Ngữ Vi còn tâm cao khí ngạo, cảm thấy dựa vào sự quyến rũ của mình, đánh gục một người đàn ông nhất định không thành vấn đề, thứ mà cô am hiểu nhất chính là đối phó với đàn ông, căn bản không thèm sử dụng những thủ đoạn khác.
Sau đó thì cô đá phải một tấm sắt, đó là Lê Cẩn chẳng thèm ngó ngàng đến cô.
Phương Ngữ Vi không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, chẳng lẽ cô không đủ xinh đẹp sao?
Cô không tin vậy, tiếp tục cố gắng! Lại tiếp tục đụng phải một bức tường chắn! Một lần rồi hai, hai lần rồi ba, thật sự là phấn đấu không ngừng không nghỉ!
Đừng nói là Lê Cẩn liếc mắt nhìn cô, ngay cả nói một câu cũng không có, những lúc gặp mặt trong mấy buổi tiệc đều không có phản ứng gì với cô.
Dù thế nào Phương Ngữ Vi cũng không hiểu, đến tột cùng là tại sao? Khiến cô uất nghẹn nhất chính là, cô vẫn không thể làm gì Lê Cẩn, chỉ có thể hạ phong thái của mình xuống thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, sự kiêu căng lúc ban đầu đã bị ma sát không còn gì hết, ai bảo Lê Cẩn có năng lực hơn Phương gia chứ!
Đại tiểu thư à, trong khi cô đi quyến rũ Lê Cẩn, cô đã dây dưa với không ít miếng thịt ngon rồi đấy được không! Điều kiện của người ta tốt hơn cô nhiều như thế, tại sao phải cần cái loại vợ không chịu cô đơn và cắm sừng cho anh ấy như cô chứ? Cái gì cô có thể cho, anh ấy đều có cả, cái gì cô không có anh ấy cũng có hết, cô lại còn bỏ ba thêm bốn, anh ấy cần làm gì? Não tàn à?
Thôi được rồi, cô đẹp thật đấy, nhưng những người cực kỳ xinh đẹp cũng đầy rẫy kia kìa, loại tư bản như Lê Cẩn mà phải sợ không tìm được ai khác xinh đẹp và biết an phận sao?
Phương đại tiểu thư có tiền quen rồi, không hiểu sao lại não tàn đến mức đó, trước đây cô thường xuyên chân đạp mấy thuyền, không có một đối tượng yêu đương nào thật sự có tình ý, lại còn tranh giành tình nhân với nhau vì cô, cô cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này. Tiếp đó cô cũng áp dụng điệu bộ đó vào Lê Cẩn, thậm chí còn ảo tưởng Lê Cẩn thấy cô thân mật với người đàn ông khác sẽ ghen tuông, sau đó…
Không có sau đó nào hết.
Trừ phi ông trời giáng sấm sét xuống làm hỏng đầu Lê Cẩn!
Phương Ngữ Vi vẫn cứ giằng co như vậy suốt nhiều năm. Sau khi cô tốt nghiệp đại học được ba năm, cuối cùng Phương gia mới nhận ra: Chỉ dựa vào sự cố gắng của một mình con gái thì không phải cách, xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu thôi.
Thế rồi mới có chuyện Phương Khuê giả bệnh.
Tiếp theo sau đó Phương gia nhận được một cơn sấm sét giữa trời quang, chàng rể hiền trong lòng họ đã kết hôn rồi!
Lại còn là nam giới nữa! Quả thật mọi người trong Phương gia đều choáng váng!
Có điều ngẫm nghĩ lại xong, bọn họ lại cảm thấy may mắn. Bọn họ cảm thấy hôn nhân đồng tính không thể để lộ ra ngoài sáng, hơn nữa điều quan trọng nhất là, đàn ông không thể sinh con! Tập đoàn Lê Thị có thể không có người thừa kế ư? Khẳng định là không thể rồi!
Sớm muộn gì Lê Cẩn cũng phải sinh con cùng phụ nữ, sớm muộn gì người đàn ông kia cũng phải rời đi, mà đến lúc đó, cơ hội của Phương gia vốn có ơn với Lê gia sẽ tới, ngoại trừ Phương Ngữ Vi ra, không một người phụ nữ nào có thể thượng vị. Lần đầu tiên Lê gia từ chối còn có thể nói là vì không biết chuyện kết hôn trước đây, lần thứ hai còn có thể tìm được cái cớ nào khác sao? Rồi cũng phải ngoan ngoãn đi vào khuôn phép thôi.
…
“Người đàn ông tên là Chung Khải này, nghĩ cách hẹn gặp ra ngoài giúp tôi, tôi muốn đích thân gặp mặt anh ta.” Phương Ngữ Vi giở xem tư liệu trong tay, cười vô cùng hài lòng.
Hy vọng quân cờ này có chút tác dụng, để cho tên họ Tiêu kia cút ngay khỏi Lê gia!
“Vâng, đại tiểu thư.”
Phương Ngữ Vi tiếp tục tắm nắng, tối nay cô có hẹn với một miếng thịt tươi gần đây mình say đắm, bây giờ phải nghỉ ngơi một chút đã…
‘Tút ____ Tút ____’ Đột nhiên, chiếc điện thoại di động bên cạnh rung lên, người hầu đứng một bên hầu hạ Phương Ngữ Vi nhìn thấy. “Đại tiểu thư, là thái thái gọi tới.” Cũng chính là mẹ của Phương Ngữ Vi, Lý Nhã Cầm.
Phương Ngữ Vi cầm di động nhấn nút nghe: “Alô, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”
“Còn không phải về chuyện của con và Lê Cẩn sao.”
“Con đang nghĩ cách đây, tên họ Tiêu kia không đi thì con làm gì được.”
“Mẹ và ba con đang bàn bạc với các chú các cậu của con, tuy bây giờ con chưa thể kết hôn với Lê Cẩn, nhưng chúng ta vẫn còn cách khác.” Lý Nhã Cầm hơi hưng phấn.
“Cách gì?” Hiện tại Phương Ngữ Vi đang lo âu chuyện này nhất.
“Con sinh con cho cậu ta.” Hiển nhiên Lý Nhã Cầm đang ảo tưởng về một tương lai cực kỳ tốt đẹp. “Cậu ta là con trai độc nhất, thằng kia thì không sinh con được, chỉ cần con sinh, bất kể thế nào, sau này tất cả tiền của Lê gia đều thuộc về con của con! Hơn nữa, có con rồi, danh phận gì gì đó còn không dễ dàng sao, đứa trẻ có thể không có mẹ sao, thằng kia làm mẹ được chắc? Đến lúc đó đuổi nó đi thì quá dễ rồi!”
“… Mẹ nói thì dễ lắm ấy, nhưng con phải đi đâu để sinh con với Lê Cẩn đây.” Phương Ngữ Vi cảm thấy chuyện này khá khó khăn.
“Chúng ta cứ nghĩ từ từ, thể nào cũng nghĩ ra cách!”
…
Phương Ngữ Vi lại mở tư liệu trong tay ra đọc: Xem ra phải chuẩn bị kỹ càng rồi đây ~
__Hết__