Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
——————–Editor: Lyn | Beta: Mèo——————–
Đã nhiều ngày trôi qua, cùng với sự trợ giúp của các phương tiện truyền thông mà Scandal tình cảm của Lục Tiêu Viễn và Dung Hạc vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Khi mối quan hệ đồng giới của hai người được xác nhận đã lấn át toàn bộ những tin tức khác.
Weibo của Dung Hạc ban đầu chỉ có 3 triệu người theo dõi mà nay con số này đã lên đến 5 triệu người, đây có lẽ chính là sức hút của Lục Tiêu Viễn mà chị Miêu vẫn hay nói đi.
Tuy nhiên Dung Hạc cũng không phải vì thế mà cảm thấy vui mừng.
Đa số những người này đều là đến để theo dõi tình cảm giữa cậu và Lục Tiêu Viễn hoặc là ‘gặm’ CP của hai người bọn họ. Tóm lại thì đối với loại tình yêu như của bọn họ điều này là không thể tránh khỏi.
Thật đáng tiếc là ‘tình cảm’ của cậu và Lục Tiêu Viễn lại không phải là thật.
Cậu hoàn toàn có thể đoán được chỉ cần cậu và Lục Tiêu Viễn vừa công bố ‘chia tay’ là những người đó sẽ lập tức rời đi giống như sau khi xem xong kết thúc của một bộ phim vậy. Đến lúc đó cậu sẽ chỉ như một cái tên lướt qua trên màn hình bị che lấp bởi vô số những cái tên khác.
Sau bữa tối, Dung Hạc nhận được tin nhắn sắp xếp công việc từ Phó Miêu: “Ngày kia, lúc 10 giờ sáng, buổi chụp hình của tạp chí ‘MUSE’ sẽ bắt đầu, buổi tối có một buổi phỏng vấn nhỏ. Chị đã sắp xếp xong rồi. Đến lúc đó sẽ có tài xế đến đón cậu.”
‘MUSE’ là một tạp chí mới nổi gần đây, mặc dù không quá khắt khe như những tạp chí danh tiếng khác nhưng những người được tạp chí này mời đều là các diễn viên hoặc người mẫu thời trang nổi tiếng.
Dung Hạc đọc xong liền trả lời: “Biết rồi ạ.”
Phó Miêu: “Cậu đã thấy số lượng Fan trên Weibo của cậu chưa? Cuối cùng thì cậu cũng được mọi người biết đến rồi.”
Dung Hạc: “Thấy rồi ạ! Nhưng mà họ không phải vì thích em nên mới chú ý tới em.”
Bên kia Phó Miêu hiển thị ‘đang nhập tin nhắn’ khá lâu, gửi tới một đoạn dài: “Đúng là bọn họ đều do Lục Tiêu Viễn hấp dẫn tới nhưng cũng tương đương với việc đặt một cơ hội trước mặt cậu. Cậu có thể nắm chắc cơ hội để biến những người đó thành Fan trung thành của mình hay không đều phải xem chính bản thân cậu. Cậu nên nhớ dù là vàng thì cũng cần phải có người phát hiện ra thì nó mới tỏa sáng được. Đây cũng là ý định ban đầu khi chúng ta hợp tác với Lục Tiêu Viễn.”
Những điều chị Miêu vừa nói rất có đạo lý, Dung Hạc cũng không còn là một người mới không rành thế sự nữa.
Nhưng có một điều mà chị Miêu không biết đó là giữa cậu và Lục Tiêu Viễn vĩnh viễn không có khả năng chỉ có công việc và lợi ích đơn giản như vậy.
*
Hai ngày sau, công việc quay chụp cho tạp chí có chút vội nhưng diễn ra khá suôn sẻ, đợi cậu quay chụp xong trở về nhà cũng đã là mười giờ tối.
Dung Hạc cởi găng tay, đưa vân tay vào rồi mở cửa ra. Nghênh đón cậu vẫn là căn phòng yên tĩnh như cũ.
Cuối năm có rất nhiều hoạt động, các show diễn lớn và tiệc tùng, lịch trình của Lục Tiêu Viễn rất nhiều mà các hoạt động đều ở nơi khác nên hắn vắng nhà là chuyện bình thường. Nếu bây giờ mà hắn ở nhà mới là không bình thường.
Dung Hạc mang theo cả người đầy hàn khí vội vàng thay dép đi vào nhà, bước nhanh đến bình nước nóng bên cạnh, uống vào vài ngụm nước nóng mới thấy người ấm trở lại.
Cậu bưng ly nước ngồi vào ghế sô-pha, lấy điện thoại di động ra, đang định gửi tin nhắn kết thúc công việc cho Phó Miêu thì Phó Miêu đã gửi tin nhắn đến: “Vừa rồi người phụ trách tạp chí ‘MUSE’ mới trao đổi cùng chị, nói biểu hiện hôm nay của cậu rất tốt kèm biểu tượng ngón tay cái.”
Dung Hạc nhắn lại: “Bọn họ cũng rất chuyên nghiệp, cũng giúp đỡ em rất nhiều.”
Những lời cậu nhắn đương nhiên chỉ là những lời khách sáo mà thôi.
Hôm nay thời điểm chụp hình còn tốt nhưng câu hỏi ở buổi phỏng vấn thì toàn là bẫy, bên ngoài thì tìm hiểu về việc liên quan đến buổi chụp hình, kỳ thực bên trong các câu hỏi đều liên quan đến Lục Tiêu Viễn. Dung Hạc chỉ có thể vắt óc mà nghĩ câu trả lời, tránh việc gây ra rắc rối cho Lục Tiêu Viễn.
Phó Miêu: “Chị đã sớm nói rồi, Hạc bảo bối của chúng ta rất có tố chất để trở thành một ngôi sao lớn.”
Dung Hạc nhịn không được cười lên, nhắn lại: “Chị Miêu chị lại trêu em nữa rồi.”
Cậu chờ một lúc lâu nhưng không thấy Phó Miêu nhắn thêm gì nữa chắn hẳn là đang có việc bận. Lúc này, Tần Dật Phong nhắn tin khoe ‘người yêu mới’ – một bộ trang bị trò chơi phiên bản giới hạn.
Trò chơi này ở trong nhóm bọn họ tương đối lưu hành, ngẫu nhiên rảnh rỗi Dung Hạc cũng sẽ cầm điện thoại đánh suốt đêm nhưng mà cũng không có mê muội giống như Tần Dật Phong.
Dung Hạc duỗi cái eo và chân tay, dựa vào cái đệm êm ái cùng Tần Dật Phong nói chuyện phiếm.
Có thể là do mấy ngày nay công việc bận rộn, Dung Hạc cùng Tần Dật Phong nói chuyện không được mấy câu liền ngủ quên trên ghế sô-pha.
Dung Hạc không biết mình đã ngủ được bao lâu, cả người đều cảm thấy lạnh lẽo. Cậu vừa định tỉnh lại, trong mơ hồ đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, che khuất ánh sáng trên đầu.
Mặc dù hình bóng đó đột nhiên xuất hiện cũng không làm cậu cảm thấy lo lắng, ngược lại nó còn giúp tinh thần cậu thoải mái hơn không ít.
Dưới bóng dáng yên lặng thoải mái ấy, Dung Hạc đang muốn ngủ thêm một lát, mũi cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm mát lại sảng khoái tựa hồ có chút quen thuộc.
Cậu khẽ mở mắt, xuyên qua lông mi nhìn thấy chiếc áo khoác màu xám đen trước mặt, cậu bèn tỉnh ngủ.
Hóa ra không phải là nằm mơ mà là Lục Tiêu Viễn đã trở về.
Tuy nhiên cậu không có ngồi dậy ngay lập tức mà tiếp tục cuộn mình trên ghế sô-pha giả bộ ngủ.
Lúc nãy cậu chưa kịp tẩy trang, đầu tóc chắc là đã bị rối tung do ngủ, thậm chí có thể còn chảy cả nước rãi… Nếu lúc này mà đối mặt với Lục Tiêu Viễn thì thật là xấu hổ.
Cũng may Lục Tiêu Viễn cũng không có đứng ở bên cạnh ghế sô-pha quá lâu, rất nhanh đã rời đi.
Cậu vừa muốn mở mắt, đột nhiên Lục Tiêu Viễn dừng lại bước chân, quay người trở lại ghế sô-pha, đồng thời cởi chiếc áo khoác dày đang mặc trên người ra.
Lục Tiêu Viễn hơi cúi xuống, dùng hai tay trải rộng áo khoác ra, khoác lên người cậu xong sau đó vòng tay lại, tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng khách lên.
Một phút sau, trên lầu vang lên tiếng đóng cửa, Dung Hạc ngồi dậy, lúng túng sờ mũi một cái.
Cậu vừa rồi hình như đã chiếm dụng chỗ để áo khoác của Lục Tiêu Viễn làm cho hắn không có chỗ để thì phải?
Dung Hạc xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, cầm lấy điện thoại di động, do dự vài giây rồi nhắn lại cho Tần Dật Phong: “Xin lỗi, hôm nay tớ mệt quá, vừa rồi không cẩn thận ngủ quên mất, để hôm khác lại nói tiếp chuyện về người yêu của cậu đi.”
Gửi tin nhắn xong, cậu cầm lấy cốc trên bàn trà rót một cốc nước nóng, uống xong liền trở về phòng ngủ. Cậu đang chuẩn bị đi tắm thì nhớ ra điện thoại vẫn còn để ở phòng khách.
Khi cậu ra phòng khách thì thấy Lục Tiêu Viễn đang ngồi ở ghế sô-pha khoanh tay ngồi dựa vào ghế, mắt nhìn vào bàn trà xuất thần.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu của Dung Hạc, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cậu.
“Thầy Lục, anh về rồi à.” Dung Hạc lễ phép chào hỏi, mỉm cười đi qua.
“Vì sao tài khoản Wechat cậu dùng nói chuyện phiếm với bạn bè với tài khoản Wechat cậu kết bạn với tôi lại không giống nhau?” Lục Tiêu Viễn hỏi.
Nụ cười của Dung Hạc cứng lại, cậu cúi đầu nhìn, điện thoại di động của cậu đang đặt trên bàn trà vẫn ở giao diện trò chuyện với Tần Dật Phong quên chưa tắt.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Dung Hạc đành phải nói thật: “Tài khoản Wechat tôi dùng để kết bạn với thầy Lục là tài khoản dành cho công việc.”
Cậu lúc đó cũng đã từng do dự nhưng Lục Tiêu Viễn từ đầu tới cuối đều là thái độ giải quyết công việc chung nên cuối cùng cậu quyết định dùng tài khoản Wechat dành cho công việc.
“Dung Hạc.” Lục Tiêu Viễn ngẩng đầu lên, trầm giọng kêu tên của cậu.
“Dạ?” Trái tim của cậu chợt căng thẳng, không dám nhìn vào đôi mắt của hắn.
“Cậu cảm thấy tôi không đủ tư cách để kết bạn với tài khoản Wechat cá nhân của cậu sao?” Giọng điệu của Lục Tiêu Viễn chợt trở nên u sầu, giọng nói có chút khàn khàn, sự chất vấn trong lời nói cũng giảm đi rất nhiều.
“Không có không có, tuyệt đối không có!” Dung Hạc giật nảy mình, không biết Lục Tiêu Viễn tại sao lại nghĩ như vậy, cậu liền vội vàng giải thích: “Tôi cho rằng chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, giống như… giống như quay phim vậy.”
Còn có một câu “sợ quấy rầy” cậu chưa kịp nói ra miệng.
“Chúng ta đúng là quan hệ hợp tác.” Ngón tay Lục Tiêu Viễn sờ lên chóp mũi, ho nhẹ một tiếng nói: “Nhưng là một người diễn viên giỏi, có thể tìm thấy trên người mình cùng nhân vật những điểm tương đồng, từ đó hóa thân vào nhân vật mới có tính chân thực. Nếu người khác biết cậu và người yêu của mình chỉ trao đổi với nhau qua tài khoản công việc thì sao? Tôi tưởng cậu phải được học những điều cơ bản này trong trường đại học rồi chứ?”
Tốc độ nói của Lục Tiêu Viễn khá chậm, sợ Dung Hạc nghe không rõ hắn còn cố ý dừng lại mấy lần giống như vị giáo sư già đang hướng dẫn từng bước cho học sinh vậy.
Dung Hạc muốn nói mình chưa từng yêu đương, cũng không quá quan tâm đến vấn đề đó. Cậu cũng muốn nói rằng mình học tại trường luật chứ không học trường điện ảnh.
Nhưng những điều này đối với Lục Tiêu Viễn mà nói cũng chỉ là lời giải thích vô nghĩa, có khi còn làm mất thời gian của hắn cũng nên.
Cậu suy nghĩ thật nhanh, lựa chọn phương án trực tiếp nhất, cẩn thận hỏi: “Thật xin lỗi thầy Lục, chúng ta có thể kết bạn Wechat một lần nữa được không?”
Dung Hạc vừa dứt lời, trước mặt cậu lập tức xuất hiện một cái mã QR.
“…”
Cậu sửng sốt vài giây, luống cuống tay chân cầm điện thoại lên quét mã.
Hình đại diện Wechat cá nhân của Dung Hạc là hình một chậu cây hoa nhài đang rủ xuống, trên nền đen những cành hoa được bao phủ những bông hoa nhỏ màu trắng tinh, rủ xuống như một ngôi sao lộn ngược trên bầu trời vậy.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cậu không kịp suy nghĩ.
Trái tim của cậu đập thình thịch. Cậu lặng lẽ quan sát phản ứng của Lục Tiêu Viễn.
Tuy rằng Lục Tiêu Viễn là một người lạnh lùng, ít khi để lộ cảm xúc, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy được sự thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt hắn.
Cậu hồi học trung học ở cùng hắn đã tự mình quan sát được, hiện tại vẫn còn nhớ rõ: ví dụ như khi Lục Tiêu Viễn tức giận mặt mày sẽ nhăn lại một ít, lúc tâm trạng tốt cằm sẽ hơi thu lại, lúc ngạc nhiên thì sẽ nhướng mày.
Nhưng mà toàn bộ quá trình kết bạn, vẻ mặt Lục Tiêu Viễn đều không có biểu cảm gì, cũng chưa từng thấy có nửa phần biến đổi.
Dung Hạc thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó là sự mất mát mơ hồ.
Xem ra Lục Tiêu Viễn đã sớm vứt chậu cây hoa nhài đang rủ xuống kia loại ra khỏi ký ức giống như việc quên đi những thứ không cần thiết vậy.
Sau khi thêm tài khoản Wechat cá nhân của Dung Hạc xong, cảm giác u sầu vẫn luôn vờn quanh Lục Tiêu Viễn không còn nữa.
Lục Tiêu Viễn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của Dung Hạc, hắn nói: “Đã muộn rồi, cậu đi nghỉ sớm đi.”
“Anh cũng thế…” Dung Hạc há to miệng, theo bản năng muốn chúc đối phương ‘ngủ ngon’ nhưng từ ‘ngủ’ chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị cậu cắn đầu lưỡi nuốt ngược trở lại.
Hai chữ ‘ngủ ngon’ này hình như cũng quá thân mật rồi.
Nhưng một giây sau, Lục Tiêu Viễn đã giúp cậu kết thúc những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu: “Ngủ ngon.”
Giọng nói của hắn trầm thấp như một cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua tai cậu.
Dung Hạc nhìn theo bóng lưng đang đi lên lầu của hắn, nửa ngày sau mới định thần lại nói: “Thầy Lục ngủ ngon!”
Giọng nói của cậu trong trẻo không giống như là giọng nói của một người đàn ông 26 tuổi.
Lục Tiêu Viễn giơ tay lên vẫy vẫy.
Theo hướng mà Dung Hạc không nhìn thấy, Lục Tiêu Viễn nhấp vào hình đại diện Wechat cá nhân của cậu, dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh.
Hắn nhìn thấy dấu hiệu hai người nắm tay nhau rất nhỏ trên chậu hoa, đầu tiên lông mày khẽ nhúc nhích, sau đó quai hàm cắn chặt, đáy mắt không hiện rõ cảm xúc.