Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kế Lão Bà
  3. Chương 19: Bonus (3)
Trước /28 Sau

Kế Lão Bà

Chương 19: Bonus (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Note: Mấy đoạn bonus là các đoạn bị cắt đi từ mạch truyện chính được Lạp beta lại, bây giờ mới đăng lên cho mọi người a... Sắp tới Lạp sẽ up nốt PN cuối cùng trước khi Lạp ngừng đăng KLB một thời gian nha!

Nam nhân ngồi bên bàn làm việc mà không tài nào tập trung nổi, hết cầm điện thoại lên rồi lại đặt nó xuống, sau cùng đành quăng tài liệu qua một bên, cầm điện thoại ra sofa ngồi. Những ngón tay thon dài của y lướt nhẹ trên màn hình cảm ứng, dời đến mục Ảnh khẽ nhấp vào một cái.

Trên màn hình xuất hiện vô số những bức hình, nhìn qua cũng đủ khiến người ta hoa cả mắt, thế nhưng lại chẳng làm y cảm thấy khó chịu. Y chọn một tấm rồi bắt đầu ngắm nghía, không biết từ lúc nào đã ngả người lên sofa, tay vớ lấy chiếc gối to đùng ôm chặt lấy, thỉnh thoảng lại ngượng ngùng vùi mặt vào gối cọ cọ. (_ _")

Nhân vật chính trong những bức hình của y đều là một người, hơn nữa lại là một thiếu niên trẻ tuổi, tướng mạo không những khuynh nước khuynh thành mà giữa chân mày có một tầng mị lực đặc biệt, dễ làm người ta liên tưởng đến tiểu hồ ly trời sinh để câu dẫn nam nhân vậy.

Những tấm hình của y ghi lại vô vàn khoảnh khắc của thiếu niên, tấm thì được chụp khi cậu thư thả đeo tai nghe nhạc đứng bên trạm chờ xe buýt, tấm thì bắt đúng thời điểm cậu ngồi trong quán ăn nhanh gần trường, tay trái cầm cốc trà sữa, tay phải nắm miếng sandwich dày hự, khoé môi nhoè nhoẹt nước sốt khả ái vô cùng.

Nam nhân say sưa ngắm nhìn hình ảnh của thiếu niên không biết chán, khoé môi tinh tế không tự chủ được kéo lên bày ra nụ cười như gió xuân, miệng vô thức lẩm bẩm tên của ái nhân..

-Ninh Dương...Ninh Dương à....

Kí ức vụt qua đầu trong giây phút lại càng khiến nam nhân cao hứng, ôm gối lăn qua lăn lại trên sofa, nhìn thế nào cũng thấy thật có chút trẻ con. 😑 Y nhớ lại thứ năm tuần trước y đến đón con trai, ban đêm làm việc muộn có chút mệt mỏi nên ghé tạm quán Starbucks gần đó mua một cốc cà phê. Y chẳng bao giờ thích uống loại đồ uống như thế này, nhưng cơn buồn ngủ ập đến làm y không cưỡng lại nổi, bước chân mỗi lúc một dồn dập hơn. Bên trong quán có một hàng người đang đứng đợi gọi đồ, cảnh tượng đông đúc đó bào mòn đi không ít sự kiên nhẫn của y. Nam nhân ít khi xuất hiện ở chốn đông người, mỗi lần như vậy đều phải đeo khẩu trang rất phiền hà, hiện tại cũng không phải ngoại lệ nên y cảm thấy thật sự chán chường. Nam nhân uể oải tiến từng bước một về phía trước, chốc chốc lại ngó qua đồng hồ đeo tay, chỉ có thể nhìn đến hàng người phía trước mà thở dài.

Bất chợt, người phía trước y có việc đột xuất rời hàng, còn tốt bụng nhắc nhở nam nhân tiến lên trước. Y theo phép lịch sự gật đầu, đến khi quay sang lại vô tình chạm mặt với người mà y không ngờ tới nhất. Góc nghiêng hoàn mỹ thân thuộc chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tim y ngừng đập, hô hấp bắt đầu tăng nhanh theo cấp số nhân, thân thể cũng theo đó ngừng trệ hẳn đi. Thiếu niên hình như cũng chú ý đến đại nam nhân cao lớn đột ngột xuất hiện đằng sau mình, ánh mắt liếc qua một cái liền thu về, lập tức dời đi chỗ khác, làm y hụt hẫng vô cùng. Nam nhân hậm hực dậm chân bước lên trước, trong lòng nghiêm khắc tự kiểm điểm bản thân tại sao mị lực của mình lại sụt giảm nghiêm trọng đến thế.

Tấm lưng nhỏ bé của thiếu niên nhìn từ đằng sau thật khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng, hảo hảo thương yêu bảo hộ cậu trọn đời trọn kiếp. Nam nhân bắt được một thoáng mùi hương dụ hoặc từ cơ thể của người kia, đầu óc ong ong một mảng, nội tâm bắt đầu mê man không kiểm soát được. Y suýt chút nữa đã vòng tay ôm lấy thiếu niên, phải cố gắng lắm mới không làm như vậy, lặng lẽ đè xuống cơn ngứa ngáy trong lòng. (cảm giác khi gặp crush 😂😂)

Hàng người cứ nhích lên từng chút một, không mất bao lâu đã chỉ còn lại thiếu niên và nam nhân. Nam nhân tiếc hùi hụi, tuỳ ngoài mặt không tỏ ra cảm xúc gì nhưng bên trong nước mắt đã muốn chảy thành sông. Y nhìn thiếu niên mở miệng tươi cười với nam nhân viên của quán, không hiểu sao lại thấy có chút chua chua trong lòng. Mặc dù y cố tỏ ra lãnh đạm,những lời cậu nói lúc ấy y đều nghe thấy được, nội tâm vô thức nổi lên một tầng râm ran:

-Mãn ca, là em này!

-Tiểu Dương à, hôm nay sao lại thảnh thơi đến quán thế này?

-Chiều nay em không có lịch tập câu lạc bộ nên đến đây mua ủng hộ cho anh này!

-Không dám không dám! Em vẫn dùng như mọi lần phải không? Bởi vì em đáng yêu quá nên ngày hôm nay anh tặng em một cốc Venti nha, cũng không cần trả tiền đâu.

-Em rất thích những người hào phóng như Mãn ca đó, nhưng em tự trả được rồi. Cơ mà nếu anh nhất định muốn mời em thì lấy em giá cũ nhưng vẫn size đó nhé!

-Cái thằng nhóc này!

Nam nhân viên bị ấn tượng bởi sự đáng yêu lại hoạt bát của Ninh Dương, miệng cười rộng ngoác đến tận mang tai, trong mắt có không biết bao nhiêu là ưu ái. Bỗng nhiên, anh ngửi thấy mùi dấm chua nồng nặc trong không khí, lại cảm thấy một cặp mắt nóng bỏng dán lên người như muốn lóc từng mảng thịt, nụ cười trên mặt chợt tắt ngấm không còn một mảnh, nhanh chóng lấy order rồi đi vào chuẩn bị.

Thiếu niên có được chiết khấu tốt, biểu tình trên mặt đầy hớn hở. Cậu xoay người đi ra ghế ngồi chờ, quên mất là sau lưng mình còn có một nam nhân to lớn, không cẩn thận va phải người y. Trông bộ dáng khẩn trương của nam nhân, thiếu niên vội vã cúi đầu xin lỗi, hai má vì ngượng ngùng đỏ lựng lên như hai trái cà chua chín.

-Thật xin lỗi chú, tôi bất cẩn quá a.

Không thấy người kia trả lời, thiếu niên xấu hổ nhếch mắt lên nhìn, tuy nhiên lại không thấy được vẻ mặt của y lúc này, cảm giác áy náy cứ cồn cào ở trong ruột. Mãi một lúc sau nam nhân mới thanh tỉnh, vội vã đáp một câu "Không sao" bé như muỗi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cong môi nở nụ cười tươi tắn như đoá hoa, lễ phép chào y sau đó rời đi.

Nam nhân bị nụ cười này của cậu làm cho kinh tâm động phách, trái tim giống như muốn nổ tung trong lồng ngực, cả thân thể cứng đờ như cái cọc dính chặt ở một chỗ. Y nghe được tiếng gọi của nhân viên phục vụ mới giật mình, thẫn thờ đi đến quầy gọi bừa một cốc cà phê. Khẽ liếc qua chỗ người y thương nhớ bấy lâu, thấy cậu vui vẻ nhận phần đồ uống của mình từ tay nam nhân viên vừa rồi, y không hiểu sao lại nóng hết cả mặt, nổi giận đùng đùng quay lại quầy, lớn giọng nói:

-Cho tôi tất cả các loại đồ uống ở đây, mỗi loại hai cốc size lớn nhất, khi nào xong phiền cậu mang đến chỗ cậu bé ngồi đằng kia hộ tôi.

Vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của nhân viên tiếp y ngày hôm đó quả thực không thể diễn tả thành lời. Y mặc kệ ánh mắt ái ngại của cậu ta, hào hứng chờ xem tình yêu của y khi nhận được món quà đó sẽ có biểu lộ gì. Thế nhưng, cuộc gọi từ Trạch Nghi đã buộc y phải rời đi sớm, khiến y tiếc suốt từ bấy đến giờ.

Nam nhân trầm mặc thưởng thức nhan sắc của đại mĩ nhân trong bức hình, bị thần thái của cậu làm cho mê mẩn, cả tiếng đồng hồ ôm điện thoại không đặt xuống một giây nào. Mãi đến khi con trai gõ cửa thư phòng nhắc nhở, y mới miễn cưỡng đi về phòng chuẩn bị tắm rửa, còn tranh thủ cầm luôn theo điện thoại vào ngắm tiếp 😌.

Ở trong bồn tắm, y âm thầm tưởng niệm độ ấm từ cơ thể người kia trong một thoáng va chạm hôm ấy, chút mùi hương từ cậu vẫn còn vương vấn nơi cánh mũi, nhàn nhạt nhưng vạn phần quyến rũ, kích thích từng tế bào trên cơ thể y say sưa trong men tình ngây ngất. Nam nhân chột dạ nhìn xuống nơi giữa hai chân mình, thấy nó đã cứng rắn thành một cây côn nóng bỏng, mỗi một giây một khắc lại bí bức thêm một chút, hại y mất hết cả mặt mũi. Cả đời y chưa một lần vì ai mà hưng phấn đến như vậy, cảm giác tham luyến chạy dọc từ tinh khí lên đến thuỳ não, mạnh mẽ đánh vào nơi trọng yếu nhất trong lòng y. Nam nhân chậm chạp phủ tay lên nơi tượng trưng nam tính của mình, theo bản năng mà bắt đầu vuốt ve lên xuống, trong tâm vô thức hoài niệm đến thân thể nhỏ bé của một người, những tiếng gầm gừ bắt đầu thoát ra không kiềm chế được.

-Ninh Dương... Ninh Dương...

Cùng với lực đạo và tốc độ ngày một tăng, khoái cảm cũng theo đó tăng lên theo cấp số nhân, khiến y sung sướng đến nặng nề cả hơi thở. Nam nhân liên tục thì thào tên ái nhân, tay trái tận tình chăm sóc tinh khí sưng trướng bên dưới, thế nhưng lại không hề cảm thấy thoả mãn.

Y muốn nhiều hơn thế này, y muốn được ôm người kia vào lòng, muốn cảm nhận đôi môi mọng mềm của cậu áp lên môi mình...

Nam nhân ngỡ rằng mình sắp phát điên lên được, không hiểu sao lại phát giận trong lòng. Y say đắm trong những xúc cảm dâng lên mỗi lúc một đầy, gắng sức vùng vẫy khỏi bóng đêm trống rỗng mon men phủ trùm lên trái tim mình, mạnh mẽ thở hắt ra một hơi rồi buông thả tầng phòng vệ cuối cùng...

$$$

Trạch Vũ giật mình thức dậy khỏi giấc mộng triền miên, mi mắt nhanh chóng nhấc lên để lộ đôi đồng tử cương nghị. Đập vào mắt y là gương mặt xinh đẹp phóng đại đến cực hạn, gần đến nỗi mỗi một tấc da thịt trên gương mặt đó y đều nhìn thấy rất rõ ràng. Người kia bị y làm cho bất ngờ, đôi môi đang định tìm đến môi y đột ngột dừng lại giữa không trung, vội vã tìm cách rụt về. Trạch Vũ đâu có ngốc, y ngay lập tức rướn lên hôn chụt một cái lên môi vợ yêu, đem hai má cậu thiêu đốt thành hai mảng đỏ rực. Y chống người nhấc người ngồi dậy, vồ lấy vợ ôm vào lòng đầy sủng nịnh.

-Bảo bối. Lại đây tôi hôn cái nào...

-Không thèm chơi với ông! Đã hứa xem phim với người ta rồi mà giữa chừng lại ngủ mất. Đồ sắc lang họ Hứa!

Ninh Dương phụng phịu tránh đi khỏi cặp mỏ đang đưa đến của chồng, thẳng thừng trách móc y dù vẫn cứ ngồi yên trong cái ôm ấm áp của y. Trạch Vũ đòi xem phim cùng cậu, lại còn được voi đòi tiên nằm khểnh trên đùi cậu, vậy mà mới có hai mươi phút y đã lăn ra ngủ gật mất, thật sự làm cậu tức chết đi được.

-Tôi biết sai mà, tuần sau sẽ cùng em đi xem phim bù được không. Bảo bối đừng giận tôi nữa a...

Trạch Vũ biết mình sai, vùi mặt lên vai cậu nhỏ giọng xin lỗi, vận dụng đến hai trăm phần trăm mị lực của mình. Thấy vợ không thèm trả lời, y đem môi đến bên vành tai mẫn cảm của cậu mút vào một chút, đầu lưỡi khẽ vói vào bên trong liếm lộng, bức vợ yêu phải chú ý đến y. Ninh Dương quả thật không thể chịu được kích thích trắng trợn như thế, chẳng làm ngơ nổi nữa, quay lại cạp một nhát lên má y.

-Lần sau không được thất hứa nữa!

-Tôi xin thề! Nếu thất hứa tôi can tâm tình nguyện không phản kháng, để cho em tuỳ ý ôm hôn thoải mái.

-Này là tôi hay ông có lợi?

-Tất nhiên là em rồi a. -Trạch Vũ cọ cọ má với vợ nũng nịu, khiến cậu thật không đỡ nổi, chẳng thèm so đo với y nữa, vớ lấy hộp sữa chua trên bàn bóc ra ăn.

-Bảo bối cho tôi một miếng đi!

-Không cho! Ông tự đi mà lấy hộp khác ăn.

Trạch Vũ biết tâm tình vợ yêu của mình, siết chặt cái ôm hơn, ghé môi vào tai cậu gầm gừ:

-Em không cho cũng được, tôi ăn em là đủ rồi a...

Chỉ cần nghe đến cụm từ "ăn em", Ninh Dương liền thay đổi một trăm tám mươi độ, khẩn trương xúc một thìa thật lớn đến bên môi Trạch Vũ, lấm lét quan sát ý tứ của y.

-..Haha ông có dùng thêm hoa quả cùng sữa chua cho dễ trôi không? Tôi cũng không phải người ki bo, sẽ cho ông một miếng... Há miệng ra nào...

Đôi môi mềm của cậu khẽ hé mở cùng với tiếng a be bé thoát ra từ cuống họng. Ninh Dương giống như bón miếng ăn cho trẻ con mà làm ra khẩu hình dẫn dắt Trạch Vũ, suýt nữa làm y sặc cả nước bọt. Trạch Vũ lắc lắc đầu, trong mắt lộ ra vài ý gian xảo:

-Tôi không thích ăn kiểu này.

-Chứ ông thích ăn kiểu gì?

Không phải đơn giản chỉ ăn thôi là được sao, người ta đã xuống nước như vậy y còn không muốn, y rốt cuộc định làm cậu tức chết a?

-Không muốn ăn thì thôi đi, tôi không thèm để ý ông nữa.

Thấy tiểu hồ ly định đánh bài chuồn, Trạch Vũ chẳng nể nang gì nữa túm chặt lấy eo cậu, đem hồ ly ranh ma giữ chặt trong lòng, một khắc cũng không thèm nới lỏng vòng tay. Y tước đi hộp sữa chua trên tay Ninh Dương, bắt đầu dụ dỗ:

-Tôi muốn ăn sữa chua uyên ương cơ.

-Loại thực phẩm gì nghe buồn nôn quá vậy? -Ninh Dương ở trong lòng Trạch Vũ rướn người cắn khẽ lên yết hầu y, giả đò như không hiểu ý tứ trong lời nói kia. Trạch Vũ cũng bó tay với bảo bối nhà mình, cúi xuống thấy được nụ cười ranh ma của người ấy thì nhịn không được quệt lấy một chút sữa chua bôi lên hai gò má non mịn, chưa thoả mãn liền trét cả lên chóp mũi nhỏ xíu của cậu.

-Sắc lang! Bẩn hết mặt tôi rồi!

-Ai bảo em sống chẳng có tâm với chồng gì cả. Người ta là đang muốn được hôn em đó!

Ninh Dương nghe được lời bộc bạch của y, gương mặt bôi đầy sữa vô thức nóng hừng hực, nổi lên trên làn da trắng sứ những mảng phiếm hồng ngon mắt. Trong ánh sáng lập loè phát ra từ chiếc ti vi, dung nhan mĩ lệ của Ninh Dương lại càng được tôn lên bội phần, cùng với những vệt trăng trắng mờ ám trên mặt làm nên cảnh tượng khiêu khích đến tột cùng.

Là một nam nhân, ai có thể nhịn được cơ chứ? Trạch Vũ mặc kệ vợ y có phản đối hay không, đưa miệng đến liếm sạch sẽ, từ chóp mũi đến gò má không bỏ sót nơi nào. Ánh nhìn của y bây giờ đã nhuốm đẫm sắc dục, hướng đến cánh môi như hoa của vợ dâng lên ý tứ thèm khát không giấu giếm được. Y cọ cọ môi mình lên huyệt nhân trung trên mặt người bên dưới, rất nghiêm túc mà ra lệnh.

-Bảo bối, há miệng ra.

Ninh Dương lắc lắc đầu quay mặt sang bên, xấu hổ tìm cách trốn tránh:

-Không được...haha tôi.. tôi muốn ăn sữa chua a... tôi không muốn...

-Hôm nay tôi sẽ cho em nếm thử sữa chua uyên ương rốt cuộc có vị như thế nào!

Nam nhân cường hãn nắm lấy hộp sữa chua, xúc một thìa lớn cho vào miệng, đi đến môi vợ mạnh mẽ hôn vào, đem toàn bộ số sữa chua trong miệng mình bón cho vợ. Nụ hôn thoáng chút ngọt ngào của sữa, phủ lên khắp khoang miệng dịch thể trơn nhát, hoà cùng hơi thở nam tính của Trạch Vũ chẳng bao lâu đã hoàn toàn đánh gục được Ninh Dương, phá tan đi những chống cự yếu ớt từ cậu. Ninh Dương hiện tại chỉ có thể nằm yên cho y hôn, khớp hàm căng ra chào đón sự xâm lược ôn nhu nhưng đầy khí thế từ đối phương, cổ họng miễn cưỡng lắm mới thoát ra được chút âm thanh, rốt cuộc cũng bị y nuốt hết vào bụng.

-Hưm... ưm...ưm...

-Bảo bối, ngọt không?

-Ư..ngọt a...

-Ngọt thì ăn tiếp... Dù sao trong tủ vẫn còn một thùng sữa chua nha...

-Không được a...Nhiều quá rồi...ưm....

Hộp sữa chua vơi cạn dần theo thời gian, tỉ lệ thuận với số quần áo còn lại trên người thiếu niên....Nam nhân sau ngày hôm đó rất chăm chỉ mua sữa chua cho vợ tẩm bổ, mỗi lần thấy vợ ăn sữa chua lại mặt dày nháy mắt khiêu khích cậu. Ninh Dương kể từ khi ấy tự giác hình thành thói quen đem tất cả sữa chua giấu đi, canh me những lúc chồng không có ở nhà mới dám lấy ra ăn, lén lén lút lút còn hơn cả ăn vụng....

Sau tất cả, Ninh Dương có muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân cậu tại sao lại vớ phải ông chồng sắc lang như Trạch Vũ mà thôi!

Quảng cáo
Trước /28 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Niệm - Viên Tiểu Viên

Copyright © 2022 - MTruyện.net