Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kế Lão Bà
  3. Chương 4: Mặt dày
Trước /28 Sau

Kế Lão Bà

Chương 4: Mặt dày

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Niềm hạnh phúc của mỗi người chính là mỗi sớm mai đều được nhìn thấy nửa kia của mình say giấc nồng trong chăn ấm, chờ đợi một nụ hôn dịu dàng để bắt đầu một ngày mới thật ngọt ngào...

Điều này rất đúng, phi thường đúng, và chưa bao giờ không đúng...Tuy nhiên, đối với những cặp đôi "cưới (làm) trước yêu sau" như hai bạn trẻ của chúng ta, những chân lí tình yêu thông thường đều bị một cước đá văng đi không thương tiếc....

Sau hơn hai tuần sống chung cùng ông chồng sắc lang, Ninh Dương cũng đã dần quen với việc mỗi ngày mở mắt ra đều thấy cái bản mặt không-thể-đáng-ghét hơn của y. Trạch Vũ thường xuyên bận rộn nên y không nhiều khi được đi nghỉ sớm, mỗi tối làm việc xong đều nhân lúc Ninh Dương đang say giấc nồng hôn trộm mấy cái rồi ôm cậu đi ngủ. Không giống những người khác, y ngay cả trong giấc ngủ cũng không hề nới lỏng cánh tay rắn chắc như gọng kìm, giống như sợ vợ mình sẽ nhân đêm hôm bỏ đi vậy. Ninh Dương ngủ không sâu nên buổi sáng thức dậy rất sớm, vừa nhấc mi lên là thấy cả người bị quấn lấy bởi cái xúc tu đầy cơ bắp, dính còn chắc hơn cả keo con voi, có muốn gỡ cũng gỡ không nổi.

Không còn cách nào khác, cậu đành nằm im trong lòng "con bạch tuộc" thành tinh kia, trầm mặc thưởng thức dung nhan diễm lệ của y.

Trạch Vũ đã gần năm mươi tuổi nhưng lúc ngủ vẫn không khác gì một đứa trẻ. Nửa gương mặt hoàn mỹ của y áp lên gối lộ ra xương hàm quyến rũ, mái tóc đen dày rối thành một đoàn có vài phần phiêu dật. Đồng tử khí khái bị ẩn giấu sau bờ mi thanh tú có gì đó thật thu hút, trong khi chân mày được hoàn toàn thả lỏng lại mang đến mỹ cảm nhu hòa. Ninh Dương chợt cảm thấy, chỉ những lúc như thế này y mới thực sự là Trạch Vũ, còn mỗi khi y mở mắt ra, y lại là một tổng tài soái khí đầy ắp như khí trời, mị lực dồi dào như biển đông. Bất quá, y có là Trạch Vũ hay Trạch Tổng thì ở trong mắt Ninh Dương, y vẫn chỉ là tên sắc lang biến thái không hơn lấy một phân.

Thiếu niên thở dài thườn thượt. Cậu lấy ngón tay chọt chọt má Trạch Vũ, trong lòng không ngừng gào thét. "Để tôi xem mặt ông với cái thớt, cái nào trơ hơn.."

Ninh Dương còn chưa đắc ý được nửa đường, một bàn tay xấu xa ở trong chăn đã chui tọt vào trong áo ngủ sờ soạng, tìm đến hột đào nhỏ trên bầu ngực sữa mà ái muội niết niết. Cậu bắt lấy bàn tay trên ngực mình, không lưu tình mà vươn chân đạp đạp người kia.

-Dậy rồi thì mau đi tập đi, ở đó mà lợi dụng sàm sỡ người khác. Tôi đá ông xuống giường bây giờ.

Xin độc giả ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng, nếu là soái ca thì sinh ra đã có body cuốn hút vạn người mê, không cần làm gì cũng có múi má đầy đủ. Để có thân hình nóng bỏng như bây giờ, Trạch Vũ luôn phải chăm chỉ tập thể hình, một tuần ba buổi không hơn không kém, dù có bận đến mấy cũng không bao giờ bỏ tập. Y trẻ lâu như vậy cũng là nhờ chăm chỉ tập luyện cùng chế độ ăn hợp lí. Không chỉ có lợi ích về ngoại hình, cả thể lực lẫn tinh lực của y sau bốn mươi tuổi vẫn dồi dào như thời hai mươi, có thể cùng Ninh Dương lăn giường không biết mệt.

Vì Ninh Dương luôn thức dậy rất sớm, y đã giao cho vợ yêu trọng trách vô cùng cao cả là đánh thức y dậy đi tập. Mặc dù Ninh Dương biết thừa mình không có lấy nửa phần trăm lợi ích từ việc này, cậu cũng đành nhắm mắt thực hiện thành một thói quen. Bởi vì Trạch Vũ thường xuyên phải làm việc khuya, những đêm không thể cùng vợ um ưm a a, y sẽ không ngại ngần gì mà chuyển sang "vận động" vào buổi sáng. Nếu Trạch Vũ không đi tập, y sẽ dùng toàn bộ thời gian đó để cùng Ninh Dương "trò chuyện vợ chồng" trong chăn đến khi cậu khóc lóc đòi đi học mới dừng lại. Ninh Dương sau vài lần ôm mông đau đến trường đã nhận thức được sâu sắc giá trị của việc tập luyện, thậm chí không có lịch tập cũng giục Trạch Vũ đi.

Hiện tại, con người kia đã mở mắt cười ngốc, chuẩn bị vươn người sang hôn vợ yêu thì đã bị đẩy ra xa, cất giọng đầy ngái ngủ:

-Vợ này, em quên điều thứ nhất trong nội quy gia đình rồi sao? Việc đầu tiên làm mỗi buổi sáng là hôn chồng một cái. –Nói xong còn mặt dày chu môi ra, tỏ ý muốn được vợ hôn.

Ninh Dương thiếu chút nữa đã không nhịn được nhảy đến bóp cổ y, đành lấy tay vuốt vuốt ngực để trấn tĩnh lại. Cái gọi là "nội quy gia đình" có tên đầy đủ là "Nội quy gia đình nhỏ của Trạch Vũ và Ninh Dương" được y đóng khung treo ở trong bếp. Nội dung tuy được hai người thảo luận "công bằng", nhưng kết quả lại được phân định bằng kéo búa bao, ai thắng thì được ra một điều luật. Ninh Dương trời sinh đã không được thần may mắn ưu ái nên không thắng nổi quá hai lần, thành ra phải chịu sống trong ách cai trị nhiều bất công ngang trái mà không làm được gì. Trong giây phút tức giận vì bị thua quá nhiều, cậu thậm chí đã không để ý điều lệ cuối cùng mà Trạch Vũ đưa ra có nội dung là "Một lần vi phạm là một lần lăn giường", sau này mới nhận ra thì đã quá muộn. Luật đã ra rồi làm sao rút lại được. Cậu chỉ có thể thể hiện sự chống đối bằng cách gạch toẹt cái tên cũ đi và thay bằng "Nội quy bóc lột trong động sói của Trạch Sắc Lang", xong xuôi liền nhận được hình phạt thích đáng là làm thêm ba lần đêm đó...

Trạch Vũ lúc này thấy vợ yêu bị uy hiếp đã có vẻ sợ sợ thì rất cao hứng. Y chống một tay xuống đầu, tay kia vỗ vỗ lên môi mình. Về phần Ninh Dương, cậu đành muối mặt nâng người lên hôn đánh chóc lên môi người kia, chưa kịp rụt về đã bị y đè ra hôn sâu, không nhịn được mắng y:

-..ắc..ang.....uông...a

Lời nói bị đánh gãy thành từng mảnh nhỏ, cùng với cái hôn bá đạo của Trạch Vũ bị nuốt lấy không còn một mảnh. Y bắt lấy đầu lưỡi ngây ngô của đối phương, điên cuồng mút lấy như một viên kẹo ngọt ngào, sau đó lại một lượt càn quét khoang miệng đến khi hơi thở của cậu suyễn ra. Cơ miệng Ninh Dương bị ép mở rộng tiếp nhận công kích của Trạch Vũ nên mỏi nhừ, bờ môi bị cắn mút liên tục sưng đỏ như vỏ trái hồng mang lên một tầng mị lực rất đặc biệt. Cậu không những không đẩy y ra được lại bị y nắm lấy cạp quần lột ra vứt xuống cuối giường, hai bộ vị xinh đẹp một lần nữa lõa lồ trước mắt y.

Ninh Dương thở hắt ra, định chống người đứng dậy thì đã bị Trạch Vũ lật người lại áp chặt, cánh mông đột nhiên cảm nhận được dị vật một lượt xâm nhập, không khỏi giật nảy người lên. Dị vật này không lớn nhưng rất linh hoạt, một lượt nhắm tới điểm nhạy cảm bên trong nội bích gãi gãi, khiến cho phần thân phấn hồng phía trước chậm rãi ngẩng đầu. Ninh Dương đong đưa eo đẩy vật kia ra, trong hơi thở đứt quãng vẫn phải cố thét lên.

-Trạch Vũ, rút..ngón..tay..ra..Ư..ưm..

Ngón tay ở trong nội bích bây giờ đã tăng lên hai, mãnh liệt đâm chọc vào điểm nhạy cảm, cùng với dịch ruột non bắt đầu tiết ra tạo nên tiếng nước phốc xuy ám muội. Hai ngón tay điên cuồng vào ra tiểu huyệt, mát xa những nếp uốn tiêu hồn bên trong, chuẩn bị cho một thứ vĩ đại khác sắp sửa tiến vào. Đến khi hai ngón tay đã ướt đầm, y dùng lực ở tay tách miệng huyệt ra để chiêm ngưỡng không gian bên trong miệng nhỏ, hận không thể nhìn vào sâu hơn để thấy được cúc tâm xinh đẹp của vợ y.

-Đừng..nhìn...Không cần..nhìn...

Ninh Dương chôn gương mặt phiếm hồng vào trong gối, khóe mi hơi ươn ướt trông rất đáng thương. Nếu có người biết chuyện cậu bị một gã đàn ông dùng ngón tay thao đến ướt, còn bị y nhìn thấy toàn bộ quang cảnh trong tiểu huyệt, Ninh Dương sẽ chỉ còn nước nhảy cầu. Cậu khổ sở vặn vẹo cánh mông trắng nõn, ở trong mắt Trạch Vũ không khác gì tiểu hồ ly dâm đãng lắc mông cầu thao, khiến cho y nhịn không nổi mà ngay lập tức giải phóng tiểu gia giữa hai chân mình.

Trạch Vũ nắm lấy hông Ninh Dương đưa lên cao để lộ nơi đang nhỏ ra dịch ruột non kia, một đường đâm vào đến tận gốc. Ninh Dương thở hắt ra, thân thể nhỏ nhắn run rẩy không ngừng.

"Tên sắc lang kia lại chen vào trong tử cung rồi...Đau chết mất..."

Trạch Vũ ngắm nhìn dáng vẻ mê loạn của vợ yêu, không ngại ngần gì nữa mà đong đưa eo, chôn tinh khí nóng bỏng của y vào trong cái động ngập nước chật hẹp, cảm nhận cảm giác dục tiên dục tử dâng lên trong thân thể. Y vỗ vỗ cánh mông căng mẩy của Ninh Dương, khiến cho nó nổi lên một tầng phiếm hồng hết sức ngon mắt.

-Để phạt em không nghe lời, trước khi đi tập tôi sẽ làm một lần, còn bao lâu thì tôi không biết.

Y cười híp cả mắt, cúi xuống bắt lấy cánh môi đỏ mọng của người bên dưới. Tiếng hôn ướt át cùng tiếng nước dấp dính bên dưới hòa thành tiết tấu dâm loạn cực điểm, rơi vào tai Ninh Dương là kích thích cường đại. Phía trước không bị chạm vào cũng nhỏ ra chút dịch mà cứng rắn, ma sát với ga giường dâng lên một loại khoái cảm mê huyễn đến hít thở không thông.

Chiếc giường theo nhịp vận động hơi rung lên phát ra những tiếng "két két" rất lớn, tuy nhiên cũng không thể át được tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân cùng tiếng rên rỉ của thiếu niên. Hai thân thể quấn lấy nhau trong chăn dây dưa triền miên, đắm chìm trong nhịp ba ba dâm mỹ, phiến tình không thể nào diễn tả thành lời.

Ninh Dương cong người chống đỡ khoái cảm đánh vào lúc nông lúc sâu, ôm lấy cái gối bên dưới như thể người chết vớ được cọc. Hai đùi tuyết run rẩy định khụy xuống lại bị lực đạo phía sau dồn lên, đành miễn cưỡng mở ra thành hình chữ A chống xuống mặt nệm, khiến cho cánh mông vểnh lên cao hơn tiếp nhận Trạch Vũ.

-Sắc lang!!!!.Uhmm...ahh..ahh..sâu quá...đừng.

Ở sâu bên trong vách tràng, quy đầu to tròn liên tục quấy đảo rồi triệt phá, xé toạc lớp thịt non bảo vệ tử cung tiến vào bên trong điên cuồng lộng hành. Vì đau đớn và khoái cảm cùng lúc đánh lên thùy não, Ninh Dương theo phản xạ co rút hậu huyệt, mút lấy côn th*t như muốn một lượt nuốt chửng nó, làm cho Trạch Vũ sung sướng đến độ suýt nữa đã bắn ra. Y không nhịn được cảm thán:

-Ninh Dương, khả năng kẹp của em ngày càng xảo diệu. Tôi thực sự sẽ chết trên người em đấy.

Ninh Dương xấu hổ không sao kể hết, cậu chỉ muốn ném cái gối trong tay vào mặt kẻ kia, khiến y ngừng nói những lời buồn nôn đó. Thế nhưng, côn th*t lại một lần nữa sát nhập, lần này đạt đến độ sâu chưa từng đạt tới, truyền một trận tê dại dọc theo sống lưng làm cậu bủn rủn cả người, phần thân phía trước không kiềm chế được mà giải phóng ra mật dịch. Ninh Dương đạt đến cao trào nhưng Trạch Vũ thì không, tiếp tục ra ra vào vào mà côn th*t còn sưng to thêm mấy vòng, kéo căng vách tràng non nớt như muốn nứt toác ra.

Tiểu huyệt của Ninh Dương tuy được dạy dỗ cẩn thận nhưng vì thứ kia quá lớn nên vẫn có chút ăn không tiêu, mỗi lần Trạch Vũ tiến vào nội bích mẫn cảm đều bị ma sát triệt để, khiến cho nó không ngừng tiết ra dịch thể trong suốt để giảm đi đau đớn. Những giọt dâm dịch lóng lánh men theo đùi non chảy xuống ga giường, hòa cùng tinh dịch thiếu niên vừa bắn ra thành một mảng ướt đầm trên mặt đệm.

Ninh Dương bị thao đến suyễn cả người, dù cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng đến thống khổ nhưng dần dần không chống đỡ được nữa, đành bất chấp hết tất cả há miệng ưm ưm a a. Đằng nào đây cũng không phải lần đầu, thân thể đã bị Trạch Vũ chiếm giữ, bao nhiêu tư thái dâm loạn đều bị y nhìn thấy hết rồi, Ninh Dương cũng không còn lí do gì để giấu đi âm thanh của chính mình.

-Uhmm..uhmm..chậm thôi.. Trạch Vũ...đừng...quá sâu a...

Ninh Dương dù không thích làm mấy loại chuyện xấu hổ này, nhưng cậu cũng phải chấp nhận một sự thật là thân thể mình ngày càng mẫn cảm, chỉ cần côn th*t chạm vào miệng huyệt thì hai đầu nhũ đã dựng thẳng lên, căng tức vô cùng khó chịu, khao khát có một bàn tay to rộng phủ lên niết niết cho bớt đi cảm giác bí bức. Phần thân phía trước mới được giải phóng đã dựng lên một lần nữa, không ngừng nhỏ ra "nước mắt". Thần trí sau một hồi cũng mụ mị hẳn đi, miệng vô thức liên tục gào thét tên Trạch Vũ, lại nghẹn ngào cầu y giảm tốc độ đâm chọc. Ninh Dương ghét Trạch Vũ, chính y là người đã khiến cậu trở nên như thế này. Cậu trong lòng không ngừng chửi rủa Trạch Vũ, phía sau dùng sức kẹp mạnh. "Tôi cắn chết ông..cắn cắn..."

Đột nhiên bị kẹp liên tiếp như thế làm gì có nam nhân nào chịu nổi. Trạch Vũ gầm lên một tiếng rồi ôm chặt lấy eo Ninh Dương, đâm nhát cuối cùng vào nơi sâu nhất giải phóng tinh hoa của chính mình. Chất lỏng nóng bỏng như lũ cuốn tràn vào bên trong tử cung, khiến cho Ninh Dương giật mình mà bắn thêm lần nữa, sau đó ngất lịm đi.

-Trạch Vũ!!

Trạch Vũ khẽ vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của Ninh Dương, rút tinh khí ra rồi bế cậu vào phòng tắm tẩy rửa. Trong trạng thái mê man, Ninh Dương cảm nhận được hai ngón tay men theo dòng nước ấm chen vào tiểu huyệt lấy ra dịch thể đặc sệt, hai chân vô thức kẹp lại, miệng lại phát ra những tiếng ưm a vô nghĩa. Trạch Vũ thay ga giường, ôm vợ yêu đã được tắm rửa sạch sẽ lên trên giường đắp chăn lại, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi xoay người đi ra cửa.

Ngày hôm đó, Trạch Vũ tập hăng hái đến mức huấn luyện viên phải phát sợ, hỏi y có bị làm sao không. Y không nói gì tiếp tục luyện tập, trong đầu nghĩ đến tiểu hồ ly đang say ngủ trong chăn ở nhà, không nhịn được cười sáng lạn.

$$$

Thiếu niên sau màn chửi rủa ông chồng sắc lang của mình đến lạc cả giọng đã nhanh chóng mặc đồng phục, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra phòng bếp làm đồ ăn sáng. Cậu đặt một phần ăn lên bàn kèm theo giấy nhắn, tức tốc ra khỏi nhà bắt xe bus đến trường.

Mặc dù trên xe bus vẫn còn nhiều chỗ, Ninh Dương cũng một mực không ngồi, chỉ trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bác tài xế qua kính chiếu hậu nhìn thấy cậu thanh niên đứng suốt cả hai chặng liền lên tiếng:

-Cháu ơi, sao không ngồi xuống? Có nhiều chỗ thế cơ mà.

-Không sao đâu ạ, cháu thích đứng hơn. Cảm ơn bác đã quan tâm, trường của cháu ở bến kế rồi, cháu xuống luôn bây giờ đấy ạ. –Ninh Dương lễ phép đáp lại. Cậu miễn cưỡng bịa ra một lí do để che đi sự thật rằng mông bị đau không ngồi nổi, dù sao vẫn không giấu được cái mặt đang bất giác ửng hổng.

Bác tài xế thấy thiếu niên rất có lễ tiết, xuống ở bến tiếp theo chắc chắn là học sinh của trường Plateus, không nhịn xuống được cảm thán:

-Học sinh của Plateus không những học giỏi mà còn rất lễ phép nữa, đúng là cái nôi nhân tài mà!

Những người ngồi trên xe nghe được cũng gật gù tán thưởng, dùng ánh mắt nhiều thiện cảm nhìn Ninh Dương. Cậu xấu hổ quay mặt ra ngoài, nhìn ngắm quang cảnh vụt qua ngoài ô kính, chợt nhận ra thành phố mình đang sống thực sự rất đẹp. Hàng loạt cao ốc chọc trời lát kính bóng loáng nối tiếp nhau, những đám đông nhân viên công sở đi lại trên hè phố, hàng trăm chiếc xe hơi nối tiếp nhau lưu thông trên trục đường nhựa bóng loáng, tất cả tạo nên cảm giác về một đô thị mới đông đúc phồn hoa xinh đẹp đến kì diệu. Cậu nhìn dòng người đổ về trung tâm thành phố, bất chợt nhớ đến câu mà cô bạn đồng học ngày Sơ Trung hay nói: "Nếu nhìn vào đám đông toàn những gương mặt xa lạ, trong mắt bạn lại xuất hiện hình bóng của một người dù người đó không thực sự có mặt ở đó, vậy thì chắc chắn, người đó trong lòng bạn có một vị trí rất đặc biệt..."

Ninh Dương cũng muốn thử nhìn vào đám đông, xem trong mắt mình sẽ là hình bóng của ai. Trong một khoảnh khắc, chiếc cặp trên tay cậu rơi xuống, tầm mắt nhạt nhòa đi...

-Cháu ơi, đến bến rồi đấy, mau xuống đi không trễ học đó! –Bác tài xế thấy Ninh Dương thần người ra liền nhắc nhở.

Ninh Dương giật mình cúi xuống nhặt lấy chiếc cặp, cảm ơn bác tài lia lịa rồi đi xuống xe bước về phía trường. Cậu đánh đánh vào trán cho ý nghĩ bay biến đi, hòa vào đám thiếu niên tiến vào khu nhà học.

Chỉ còn năm phút, Ninh Dương cuối cùng cũng đến được lớp mình, chống tay xuống đầu gối thở hồng hộc. Khi cậu ngước lên thì thấy một nam sinh nhỏ nhắn đang đứng ở ngoài cửa lớp ngập ngừng không tiến vào, trông giống như đang đắn đo gì đó. Cậu chắc chắn người này không phải nam sinh cùng khối với mình, vì trong cả khối 10 Ninh Dương là người thấp bé nhất, mà người kia thì còn thấp hơn cậu đến năm phân lại trắng trẻo gầy gò, nhìn qua giống như búp bê vậy. Nam sinh khi nhìn thấy Ninh Dương liền hoảng hốt bỏ chạy, để lại hàng ngàn dấu hỏi chấm trong đầu cậu. Ninh Dương bước đến đúng chỗ của người kia vừa đứng nhìn vào trong lớp, tầm mắt bỗng trở nên hoang mang..

-Trạch Nghi?

$$$

-Ông bạn này, hồi đầu tiết tôi đi vào, có người cứ đứng nhìn cậu đó, không biết có việc gì muốn nói mà cứ ngập ngừng mãi, vừa thấy tôi là chạy mất dạng luôn.... –Ninh Dương còn chưa nói hết câu, điện thoại của Trạch Nghi đã đổ chuông buộc cậu ta phải ra ngoài nghe máy.

Trạch Nghi dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Ninh Dương rồi nhanh chóng đi ra hành lang, khi trở vào mặt mày đã phủ lên một tầng u ám. Ninh Dương lo lắng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi han. Trạch Nghi tựa người vào bàn, liên tục nhìn vào màn hình điện thoại một lúc rồi mới trả lời Ninh Dương.

-Ở tập đoàn xảy ra chút chuyện. Sòng bạc tại Los Angeles mà ba định đầu tư vào bị phát hiện có liên kết với mafia kinh doanh trái phép ma túy và vận chuyển vũ khí hạng nặng, thông qua hoạt động của sòng bạc để che mắt chính quyền. Vậy nên sòng bạc đó đều đã bị phong tỏa để phục vụ công tác điều tra. Tuy điều này không có nhiều ảnh hưởng đến tập đoàn nhưng sòng bạc đó là bước đi chiến lược để Trạch Thiên Vũ có thể bước chân vào thị trường Bắc Mỹ, mất đi cơ hội này thì rất nhiều kế hoạch đều sẽ bị thay đổi, nhiều dự án đầu tư vào phát triển kinh doanh ở khu vực cũng sẽ bị trì hoãn.

-Nghiêm trọng đến thế sao? Tôi biết Bắc Mỹ là một thị trường đắt giá, Trạch Thiên Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội để tiến vào, nhưng không ngờ lại gặp nhiều khó khăn như vậy...

-Ừ, hàng rào pháp lí của bên đó thực sự rất chặt. Vốn ba định mở một cái sòng bạc mới cơ, nhưng với vốn tối thiểu là hai tỷ USD mà lại có nhiều rủi ro về pháp lí nên ba đã quyết định không đi theo con đường đó. Kế hoạch được vạch ra rất là hoàn hảo nhưng mắt xích đầu tiên đã bị vỡ, những mắt xích sau hiện tại không thể vận hành theo thời gian dự kiến được.

-Ba cậu thực sự muốn thâm nhập vào thị trường Bắc Mỹ?

-Ừ, đó gần như là tất cả nguyện vọng bây giờ của ông ấy. Ikishima nói rằng hiện tại ba rất không vui, vừa đến công ty liền triệu tập nhân sự họp ngay để đề ra phương án mới.

Ninh Dương lúc này không thể làm gì hơn ngoài việc an ủi Trạch Nghi, trong lòng thực sự lo lắng hơn cho một người. Suốt cả buổi học hôm đó, Ninh Dương không thể tập trung nổi, khi đi ăn trưa cũng chỉ lấy một ít xa lát và táo để ăn, ngoài ra không nuốt nổi thêm thứ gì. Cứ mỗi lần nhấc dĩa lên, cậu lại nghĩ đến người kia vì làm việc mà bỏ bữa, cổ họng mấp máy rồi đóng lại, không tiếp nhận nổi những thứ được đưa vào. Buổi chiều, Ninh Dương đến thư viện lấy sách làm bài tập rồi bắt xe bus về nhà sớm, nhìn đồ ăn trên bàn lúc sáng được nhét vào trong tủ lạnh, mẩu giấy còn có thêm dòng chữ viết vội "Tôi xin lỗi", không nhịn được mà đau lòng.

Giờ cơm tối vẫn không thấy Trạch Vũ về, mở điện thoại thấy tin nhắn của y, Ninh Dương liền ngán ngẩm ăn qua loa rồi ra sofa xem tivi. Đầu ti vi hơn một trăm kênh mà chẳng có nổi một chương trình hay, Ninh Dương chuyển kênh liên tục không đỡ chán hơn lại lấy điện thoại ra chơi game. Thẳng đến hơn mười rưỡi vẫn không thấy tên đáng ghét đó trở về, cậu ôm cái gối lăn lộn trên sofa đấm tới đấm lui, miệng vẫn không ngừng mắng nhiếc Trạch Vũ. "Sắc lang, về ngay cho tôi!! Tôi đấm, tôi đá, tôi nhéo này"

Qua một hồi Ninh Dương đã thấm mệt, đi vào phòng lấy chăn ra nằm trên sofa đợi Trạch Vũ, lâu quá liền ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cậu thấy miệng mình bị thứ mềm mềm nóng nóng xâm nhập, đầu lưỡi bị mút lấy nhưng rất dịu dàng. Nụ hôn vụng trộm di chuyển từ môi lên sống mũi rồi dừng lại ở trước trán, truyền đến cảm giác ấm áp vô cùng quen thuộc. Ninh Dương dần thanh tỉnh, vòng tay lên ôm lấy thân thể cường tráng đang áp lên người mình, chậm rãi mở mắt ra. Người mà cậu cất công chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, tuy dáng vẻ y có hơi chút mệt mỏi, khí chất vương giả trên mặt cũng không hè mất đi, tròng mắt nhìn vào cậu vẫn nóng bỏng như thường ngày khiến cho Ninh Dương nóng hết cả mặt.

Ninh Dương trong một giây phút cũng không thể hiểu nổi chính mình, cậu vô thức choàng tay lên cổ người kia, hai chân tách ra để y chen vào giữa, tăng thêm diện tích tiếp xúc giữa hai người. Miệng cũng tự động mở ra để y thâm nhập vào sâu hơn, đem tất cả mật ngọt trong miệng trao cho y. Người kia sau nụ hôn dài bất tận liền cất giọng khàn khàn, cắn cắn cánh môi dưới của Ninh Dương:

-Sao em không ngủ trước đi, đợi tôi làm gì?

-Ông đừng tưởng bở, ai đợi ông, tôi tự dưng muốn ngủ ở sofa thôi-Ninh Dương nói dối, quay mặt sang một bên để tránh đi ánh mắt của Trạch Vũ, vô tình để lộ cần cổ trắng ngần. Trạch Vũ cúi xuống rải những nụ hôn ôn nhu lên cổ cậu, bàn tay nhanh chóng cởi ra vài nút áo ngủ làm cho khoảng ngực trắng nõn bị phô bày triệt để. Y lấy tay niết niết đầu ngực đã dựng đứng thành màu hồng đào khả ái của Ninh Dương, bên dưới động động eo để phần thân non nớt của cậu cọ cọ vào những múi cơ bụng săn chắc của mình, qua hai lớp quần châm lên dục vọng ngứa ngáy bên trong cậu.

-Ưm..Trạch Vũ...đừng...-Ninh Dương xoa xoa sườn mặt tinh xảo của Trạch Vũ, dùng ánh mắt đầy quan tâm nhìn y, khiến cho y phải dừng lại hôn lên mi tâm của cậu.

-Trạch Nghi đã nói với tôi về chuyện ở công ty rồi. Nếu ông đang cảm thấy không vui thì đừng miễn cưỡng mình..

-Công việc là công việc, sau khi rời khỏi công ty thì không nên nghĩ tới. Tôi thực sự không phải đang miễn cưỡng bản thân, chỉ cần nhìn thấy em là mệt mỏi buồn bực trong lòng đều tiêu biến. Hiện tại tôi chỉ muốn em thôi..

-Sắc lang! –Ninh Dương mắng, tay tự động đan vào mái tóc đen dày của y vuốt ve đầy âu yếm – Ông có thể không cần mở sòng bạc ở Los Angeles cũng được mà, những trung tâm kinh tế như tiểu bang New York cũng là lựa chọn rất lí tưởng. Nếu tôi không nhầm Trạch Thiên Vũ cũng có công ty con ở New York đúng không? Tập đoàn có thể đổ dòng tiền vào công ty đó để thúc đẩy các hoạt động giải trí về đêm, sau này còn có thể lấy đó làm bàn đạp mà mở rộng đến bang California ở phía bờ Tây. Bang California có thung lũng silicon hiện đang là điểm nóng về công nghệ, Trạch Thiên Vũ đi lên là nhờ cung cấp các dịch vụ cao cấp, vậy nên nếu còn có sự hỗ trợ của công nghệ tiên tiến thì sẽ phát triển rất bền vững.

Trạch Vũ mở to mắt nhìn vợ yêu của y, giống như muốn nhìn kĩ xem người nằm dưới có thật là Ninh Dương hay không. Y biết vợ mình rất giỏi nhưng không nghĩ đến cậu lại xuất sắc đến như vậy. Tất cả những điều cậu nói ra đều trùng khớp với kế hoạch dự phòng của y, giống như cậu đã từng đọc qua tài liệu tuyệt mật của tập đoàn vậy. Y hiện tại rất hạnh phúc, y đã không chọn lầm người, vợ yêu của y đúng là một nhân tài, sau này nhất định sẽ giúp được y rất nhiều trong việc quản lí Trạch Thiên Vũ...

-Em mới mười sáu tuổi mà đã nghĩ ra được chiến lược kinh doanh như vậy. Tôi rất bất ngờ..-Trạch Vũ hôn hôn cánh môi đỏ hồng của cậu, nở nụ cười chết người quen thuộc.

Ninh Dương nhận được cái hôn đầy yêu thương của y cũng bất giác cười cười, cánh tay trên cổ y khẽ vuốt ve cái gáy trơn láng.

-Ba tôi làm kinh doanh mà, ông muốn tôi học để sau này làm kinh doanh, thỉnh thoảng lại lôi chuyện làm ăn ra nói với tôi. Nhưng mà tôi muốn làm bác sĩ cơ...

-Em hãy học kinh tế đi, sau này tôi có mệnh hệ gì thì em sẽ hỗ trợ cho Trạch Nghi, để nó có thể điều hành tốt tập đoàn.

-Phỉ phui cái miệng ông, đừng bao giờ nói những điều như thế, tôi không thích! –Ninh Dương hung hăng cắn một nhát lên môi dưới của Trạch Vũ, khóe mắt bất giác ươn ướt. Cậu không thích Trạch Vũ nói những lời đó, y sẽ mãi mạnh khỏe để điều hành tập đoàn, y vẫn dư sức cùng cậu lăn giường thêm mấy chục năm nữa, y không bao giờ được phép nghĩ đến những điều như thế!

Trạch Vũ hơi bất ngờ bởi phản ứng của vợ yêu, vòng tay ôm lấy cậu, để trán của hai người chạm vào nhau. Trạch Vũ nhếch môi lắc lắc trán, chốc chốc lại hôn nhẹ lên môi của Ninh Dương đầy âu yếm:

-Ừ, tôi sẽ không bao giờ nói như thế nữa. Tôi sẽ mạnh khỏe thêm một trăm năm nữa để yêu thương em thật nhiều, mỗi một ngày đều sẽ cùng em làm ít nhất một lần...

-Biến thái! Bỏ cái vế cuối cùng đi, ông còn đủ sức chứ tôi thì không chắc còn đâu. –Ninh Dương lườm lườm Trạch Vũ, nhìn thấy nụ cười đẹp như thiên thần của y liền không nhịn được siết chặt vòng tay quanh cổ, áp môi mình lên cánh môi mỏng nhưng mềm mại kia.

Lần đầu tiên thấy vợ chủ động như vậy, Trạch Vũ tưởng như cả thế giới đều đã biến thành màu hồng phấn vậy. Y nhiệt tình đáp trả nụ hôn của cậu, bá đạo chen đầu lưỡi vào khoang miệng ấm áp kia, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh mà triền miên.

Hai người hôn rất lâu, thẳng đến khi Ninh Dương không hô hấp nổi nữa mới buông ra, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc ái muội. Trạch Vũ một đường ôm Ninh Dương đứng lên, vì đột nhiên mất thăng bằng nên Ninh Dương liền nhắm mắt nhắm mũi ôm chặt lấy bờ vai cường tráng của y, hai chân rất tự giác quấn chặt lấy bờ eo săn chắc không muốn xa rời. Trạch Vũ nắm chắc lấy thắt lưng của vợ, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói:

-Tôi vẫn chưa tắm, đi tắm cùng tôi đi.

Thấy người trên vai xấu hổ giấu mặt vào bả vai mình gật gật, Trạch Vũ ngay lập tức ôm Ninh Dương vào phòng tắm, thoát ly quần áo của cả hai.

Trong ánh sáng của phòng tắm, thân hình tráng kiện của Trạch Vũ một lượt phơi bày trước mắt Ninh Dương, khiến cho cậu thiếu điều bốc cháy đến nơi. Sau khi đồ ngủ của Ninh Dương bị lột ra quăng một bên, Trạch Vũ liền kéo cậu vào buồng tắm đứng bật nước, trong làn nước xối xả chồm tới bắt lấy môi cậu điên cuồng hôn vào.

Trong bọt nước trắng xóa, Ninh Dương không thể nhìn thấy gì cả, lại bị Trạch Vũ hôn đến thất điên bát đảo đành vòng tay qua cổ y để giữ thăng bằng, khiến cho bai làn da trần trụi ma sát vào nhau hình thành cảm giác khiến cả hai người phải hít thở không thông.

Trạch Vũ đưa cho Ninh Dương chai sữa tắm muốn cậu cọ rửa giúp mình, cảm thấy bàn tay mềm mềm bé nhỏ cùng với chất lỏng lành lạnh e dè chạm lên ngực mình thì cao hứng đến độ hai mắt sáng rực lên, vươn tay đến vuốt ve khuôn cằm thanh thoát của cậu.

Về phần Ninh Dương, cậu thật chỉ muốn mở cửa chạy ra ngoài nhưng sau cùng vẫn không thể, đành tiếp tục tẩy rửa cho Trạch Vũ. Thân hình của y chỉ có thể dùng từ hoàn hảo để hình dung, cơ ngực cứng rắn múi nào ra múi ấy, chưa nói tinh khí khổng lồ dữ tợn giữa hai chân kia, đều khiến Ninh Dương hô hấp khó khăn. Cậu định rụt tay về thì đã bị y nắm lấy cổ tay, dẫn dắt đến nơi ngủ yên bên dưới phủ lên xoa nắn, làm cho nó ngẩng đầu đứng dậy.

-Biến thái! –Ninh Dương mắng y nhưng y chỉ cười cười không nói, nắm lấy tay cậu lên xuống, cưỡng ép cậu phải cảm nhận được tất cả độ thô cứng, kích thước và độ dài của y. Cự vật trong tay Ninh Dương càng ngày càng trướng lớn, nóng rực như thanh sắt nung đỏ muốn rộp hết cả tay. Thiếu niên ở bên này vừa xấu hổ vừa ngượng, muốn thoát ly mà không được, còn bị nắm cằm bắt nhìn tiếp, đau khổ không thể nào kể hết. Cậu không ngờ đến rằng, mặt sau của mình vì thế lại bắt đầu ngứa ngáy hư thoát, giống như cái miệng nhỏ lên cơn đói liên tục mở ra khép lại đầy dâm đãng.

Trạch Vũ sau một hồi liền buông tay Ninh Dương ra, nắm lấy eo cậu kéo lại gần, khẽ ma sát côn th*t nóng bỏng lên vùng bụng trắng nõn phẳng lì, khiến cho Ninh Dương phải thở hắt ra một hơi. Dòng nước âm ấp chảy từ trên người thiếu niên đi xuống khe mông, lướt qua hậu huyệt đói khát làm cho nó càng ngứa ngáy dữ dội, kêu gào thứ thật thô thật nóng đi vào làm giảm đi cơn ngứa. Ninh Dương tất nhiên rất khó chịu vặn vẹo hông, trong một khắc đều bị Trạch Vũ nhìn thấy. Y cúi xuống hôn Ninh Dương thêm một lần nữa, một tay giữ eo, một tay tiến ra mặt sau trượt vào trong mông xâm nhập, khiến cho cậu bất giác ưm lên một tiếng cực kì khả ái.

Ninh Dương tuy không không hẳn là thích, nhưng ngón tay trong tiểu huyệt liên tục quờ quạng làm bớt đi cảm giác hư thoát khiến cậu có chút tham luyến. Cậu khẽ lắc lắc cánh mông cầu nó đi vào sâu hơn, miệng há ra rên rỉ thành tiếng:

-Rất ngứa...Chỗ đó...Đúng rồi...Thoải mái a...

Trạch Vũ nhìn bộ dáng thỏa mãn của tiểu bảo bối mà cảm thấy sung sướng vô cùng. Y lấy tay ở trên eo cầm chai dầu tắm đổ chắt lỏng trắng đục lên bầu ngực sữa của cậu, dùng tay xoa bóp cẩn thận. Mỗi lần mát xa y đều cố tình lướt đầu ngón tay qua đầu nhũ gẩy gẩy làm cho nó dựng lên như hạt đào nhỏ hết sức ngon mắt, quầng vú phấn hồng đều bị hai ngón tay chăm sóc triệt để, ẩn hiện dưới lớp bọt trắng xóa dâm mỹ đến cực điểm. Trạch Vũ cao hứng tăng thêm lực đạo ở tay kia vói vào bên trong tiểu huyệt căng chặt, tìm kiếm điểm nhạy cảm sâu bên trong vách tràng gãi gãi. Khoái cảm dâng lên từ cả mặt trước lẫn mặt sau khiến cho phần thân phía trước vô thức ngẩng đầu cứng rắn như một cây kẹo màu hồng rất đáng yêu, phía sau cũng tự giác phân bố mật dịch mút lấy ngón tay của Trạch Vũ.

Cùng với dịch ruột non, ngón tay ra vào tiểu huyệt càng lúc càng dễ dàng, vách tràng trơn mượt lại ấm áp khiêu khích bản năng đàn ông bên trong Trạch Vũ. Y bế Ninh Dương lên áp vào tấm kính cường lực, đắm chìm cậu trong nụ hôn dịu dàng, cánh tay cường tráng đỡ lấy đùi cậu tách cánh mông trắng nõn ra, chuẩn bị sát nhập.

Vì toàn bộ thân thể đang lơ lửng trong không trung, Ninh Dương rất hoảng sợ vòng tay ôm cổ Trạch Vũ thật chặt. Khi một thứ nóng rực chạm vào miệng huyệt ướt át, cậu không nhịn được thở hắt ra một hơi, tầm mắt mông lung hẳn đi. Hiện tại trong mắt cậu chỉ còn hình ảnh của một người, mà trong giây phút này, y lại càng đẹp đẽ hoàn mỹ hơn bao giờ hết. Mái tóc ướt nhẹp bết vào sườn mặt tuấn lãng, ánh mắt nóng bỏng nhuốm đầy nhục dục, nụ cười có phần đểu cáng nhưng lại rất thu hút, tất cả những thứ đó đều không đáng ghét một chút nào... Ninh Dương ngược lại còn cảm thấy thinh thích những điều nhỏ nhặt đó...

Ở trong vòng tay y, cậu luôn cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối và tình yêu hết sức chân thành, dù y chưa bao giờ thực sự thổ lộ lòng mình, cậu cũng có thể lờ mờ nhận ra được sự khao khát y dành cho mình.. Y hôn cậu mọi lúc có thể, y nói những lời khiến cậu phải đỏ mặt, y đòi hỏi với số lần không thể nào nhớ hết... Con người này đáng ghét bao nhiêu, mặt dày bao nhiêu thì đến cuối cùng vẫn không làm cậu ghét y được...

Cái bẫy tình ái mà y giăng ra, cậu đã bước một chân vào rồi..cả đời này..có lẽ sẽ không thể bước ra...

Trạch Vũ âu yếm cụng trán Ninh Dương, không biết xấu hổ mà hỏi:

-Vợ ơi, tôi vào nhé!

-Cứ làm như là bình thường ông xin phép vậy-Ninh Dương lườm người kia, mông ngứa ngáy liền lắc lắc không ngừng.

-Hỏi cho đúng quy trình thôi (bệnh nghề nghiệp =)))–Trạch Vũ cười cười- Đêm nay nếu không khiến em dục tiên dục tử, ngày mai tôi sẽ đổi họ!

Ninh Dương cắn cắn môi dưới của Trạch Vũ, bật cười thành tiếng: -Đừng đổi, tôi gọi Trạch Sắc Lang quen rồi..

-Nếu tôi là Sắc Lang thì em sẽ là tiểu hồ ly khiếm thao, chúng ta sẽ là một bộ đôi hoàn hảo.

Nếu như bình thường, Ninh Dương sẽ có hai phản ứng: một là xấu hổ mắng nhiếc lão công nhà mình, hai là kháy lại y bằng một câu rất trí tuệ nào đấy. Nhưng trong đêm phiến tình hôm nay, cậu đều gạt hết những thứ đó đi, nhấc mi tâm thanh tú bày ra một nụ cười sắc sảo:

-Tiểu hồ ly muốn biết thế nào gọi là dục tiên dục tử, không biết Trạch Sắc Lang có đủ khả năng không?

Trạch Vũ bị biểu lộ này làm cho bất ngờ, y tách mông Ninh Dương lập tức đi vào, miệng không kìm được mắng yêu:

-Giỏi lắm, em dám thách thức lão công của mình, tôi đây sẽ cho em biết đã rơi vào vuốt sói thì sẽ có hậu quả thế nào.

-Umm...uhmm...sâu quá..Trạch Vũ...-Ninh Dương rên rỉ ra tiếng khi quy đầu một lượt chạm phải miệng tử cung, xé rách thịt non điên cuồng đâm vào. Trạch Vũ ra vẻ không nghe thấy, tăng tốc độ đưa đẩy eo lên mấy lần, mỗi lần đi vào đều vào đến tận gốc, tận lực quấy đảo. Cự vật theo nhịp đâm rút kéo ra một ít mị thịt đỏ tươi cùng một ít dịch ruột trong suốt nhỏ tong tong xuống sàn nhà tắm. Miệng huyệt bị thao liên tục mà không kịp khép vào, bị kéo căng đến phát đau nhưng Ninh Dương lại không bài xích điều đó. Cậu thích sự đau đớn mà Trạch Vũ mang đến cho cậu, thích cái cách mà thứ đó đi vào kích thích từng tế bào bên trong nội bích. Cậu quấn chân thật chặt quanh eo của Trạch Vũ, cọ cọ phần thân vào những múi cơ bụng săn chắc của y để bớt đi cảm khác bí bức, vách tràng dùng sức kẹp lấy côn th*t nóng bỏng đưa cả hai người đến cực lạc khoái cảm.

Trạch Vũ lại một lần nữa ngậm lấy đôi môi ngọt ngào của vợ, bên dưới điên cuồng đi vào bên trong tiểu huyệt nóng ướt chật chội, thao đến cúc tâm xinh đẹp bên trong vẫn không dừng lại mà tiến vào sâu hơn nữa, đem tất cả tinh hoa của y bón cho Ninh Dương.

Ninh Dương bỗng nhiên cảm thấy thật hạnh phúc. Hiện tại cậu không muốn quản bất kì điều gì nữa, cậu chỉ muốn người đàn ông này, muốn nụ hôn của y, muốn côn th*t nóng rực kia... Tâm trí theo nhịp đâm rút dần dần xa rời, trái tim bất giác đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tầm mắt cũng nhạt nhòa đi...

Qua lớp kính cường lực trong suốt, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, trao cho nhau tình cảm chân thành, dùng tiếp xúc nguyên thủy nhất để thể hiện niềm khao khát dành cho nhau. Tầng hơi nước mờ mịt ôm lấy cơ thể của hai người, tựa như màn sương mù lãng đãng nơi cực lạc, kích thích họ làm tình điên cuồng hơn nữa.

Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, Trạch Vũ mới bế Ninh Dương vào phòng ngủ, kéo chăn lên che đi thân thể của cả hai người. Ở trong chăn, thiếu niên xấu hổ dạng chân ra, gương mặt đỏ ửng mị nhân hơn bao giờ hết. Cậu ngập ngừng cất giọng mũi vô cùng khả ái nói ra những lời chân thành nhất:

-Trạch Vũ, tôi muốn...

Là nam nhân, ai có thể nhịn nổi khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này? Trạch Vũ sung sướng nâng chân của Ninh Dương lên đặt lên bờ vai cường tráng của mình, mạnh mẽ đi vào. Tuy bên dưới đã giãn ra nhiều, đột ngột bị kích thích như thế khiến cho Ninh Dương nhịn không được thét lớn, khóe mắt bất giác ươn ướt..nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc.

Một lần, lại thêm một lần, thẳng đến khi Ninh Dương ngất đi, tiểu huyệt đã hoàn toàn bị tinh dịch lấp đầy, Trạch Vũ mới mang Ninh Dương đi tẩy rửa, sau đó lại theo thói quen ôm cậu đi vào giấc ngủ.

Vợ y chủ động như vậy, y còn mong muốn điều gì hơn? Trạch Vũ chợt cảm thấy, trên thế gian này bản thân là người hạnh phúc nhất, cánh tay tự động siết chặt hơn. Y hôn hôn cái gáy đã đầy dấu hôn của vợ, mỉm cười đến sáng lạn. Người kia trong giấc ngủ vẫn gọi tên y, cơ thể cũng dựa sát vào người y cọ cọ, đáng yêu đến mức không thể diễn tả thành lời.

Trạch Vũ đá bay hết những lo nghĩ trong đầu, an nhàn ôm vợ đi ngủ, trước khi hoàn toàn không còn ý thức vẫn lẩm bẩm:

-Tôi yêu em..

$$$

Ngày hôm sau, Trạch Vũ phải dậy sớm đến công ty, tuy nhiên y vẫn không quên hôn vợ một cái thật sâu, tinh thần cực kì phấn chấn. Đúng như người ta nói, "đằng sau một người đàn ông thành công là một tiểu thụ xinh đẹp". Trạch Vũ rất tự tin sẽ giải quyết được công việc để buổi tối có thể về nhà thật sớm bồi vợ yêu ăn tối, ung dung xách cặp tài liệu đi làm. Thiếu niên muốn ngủ thêm một chút nữa nhưng khoảng không trống trải ở bên cạnh khiến cậu rất khó chịu, sau một hồi liền ra khỏi giường mặc quần áo, đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đến trường.

Khi bước đến khu nhà học, Ninh Dương mới nhớ ra hôm nay đến phiên mình trực nhật, mà cây lau nhà và xô đều đã bị câu lạc bộ mỹ thuật mượn cả rồi nên đành phải nhấc chân đến phòng mỹ thuật lấy đồ. Thật kỳ lạ, phòng mỹ thuật hôm nay không khóa, hình như còn có người ở trong nữa. Ninh Dương vất vả mới mượn được chìa khóa đứng bên cửa thở hồng hộc, đang định tiến vào thì nghe thấy giọng nói rất quen thuộc phát ra từ bên trong, cánh tay chìa ra định đẩy cửa liền dừng lại giữa không trung:

-Tôi nói với anh rồi, tôi không thích đồng tính luyến ái. Nhật Hạ, anh hiểu tiếng Trung mà đúng không? Tôi không thể chấp nhận nổi loại quan hệ như thế, xin anh buông tôi ra.

-Tại sao tôi thì không được mà Ninh Dương thì lại được?

-Đừng đánh đồng tình bạn của chúng tôi với thứ tình cảm thấp kém đó. Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, xin hãy để tôi đi.

Ninh Dương còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa bật mở, may mà cậu phản ứng kịp thời chặn lại nếu không cái trán nó đã sưng húp lên rồi. Trạch Nghi thấy Ninh Dương đứng ở ngoài cửa liền hoảng hốt, vội vàng hỏi han xem có bị thương không. Ninh Dương lắc đầu:

-Tôi qua đây lấy cây lau nhà với xô để trực nhật, ai dè cậu lại ở trong.

-Tôi có chút chuyện ấy mà...

Ninh Dương vỗ vai thằng bạn, bảo cậu ta về lớp trước, còn mình thì đi vào trong phòng mỹ thuật lấy đồ. Cậu sững sờ khi phát hiện người vừa nói chuyện với Trạch Nghi bên trong phòng lại chính là nam sinh hôm trước mình gặp ngoài cửa. Thì ra anh ta chính là Nhật Hạ, người đã gửi thư tình cho Trạch Nghi.

Cậu cúi chào tiền bối thật lễ phép rồi đi tìm cây lau nhà, cố lờ đi vẻ mặt tổn thương trên mặt anh ta. Ninh Dương cũng có chút thông cảm cho Nhật Hạ, anh đã yêu phải Trạch Nghi, người cực kì không có cảm tình với quan hệ đồng tính. Coi như đời này anh ta với Trạch Nghi không có duyên.. dù gì Nhật Hạ cũng rất xinh đẹp, không có Trạch Nghi thì vẫn có nhiều người khác có thể mang đến hạnh phúc cho anh ta, mất đi một cơ hội thì cũng không có vấn đề gì..

Nhật Hạ trầm mặc đánh giá Ninh Dương từ đầu đến chân, lặng lẽ thở dài một hơi rồi ra khỏi phòng. Sau khi tìm được dụng cụ vệ sinh, Ninh Dương cũng thật nhanh chóng đi về lớp, bắt đầu một ngày học mới.

Trong giờ học, vì bài tập không có gì khó khăn nên Ninh Dương làm rất nhanh, chỉ một lúc đã ngồi chơi. Trong lúc rảnh rỗi cậu ngồi vẽ vẽ vài nét lên giấy, không hiểu sao lại thành hình một con sói với chiếc răng nanh nhọn hoắt, tuy dữ tợn nhưng không hề đáng sợ. Ninh Dương cười cười chú thích đầy xung quanh con sói đó "Sắc lang, mặt trơ, sói mà như bò mộng ấy...", sau đó còn vẽ thêm nơ và váy bằng bút đỏ cho nó.

Thầy giáo thấy Ninh Dương cứ ngồi cười ngốc trong lớp, đi xuống gõ gõ đầu cậu:

-Em không tập trung gì cả Ninh Dương, lên bảng tính hiệu điện thế của mạch ngay cho tôi!

Ninh Dương lấy vở che đi hình vẽ trên nháp rồi xách mông lên bảng làm bài. Năm tiết học cứ thế qua đi, giờ ăn trưa cũng đã tới. Ninh Dương với Trạch Nghi xuống căng tin, lấy mỗi người một suất ăn rồi ra bàn ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện.

-Chuyện ở công ty đã tiến triển rất tốt. Ba hôm nay đến công ty đi làm rất cao hứng, còn hát nữa, suýt đã dọa Ikishima thòng cả tim.

Ninh Dương nghe vậy bất giác đỏ mặt, đành tìm cách đánh trống lảng:

-Vậy thì tốt rồi còn gì, cậu cũng không phải lo lắng nữa. Chiều nay cậu có lịch ở câu lạc bộ nhiếp ảnh đúng không?

-Ừ- Trạch Nghi đưa một miếng cơm lên miệng cười cười, có gì đó rất giống Trạch Vũ-Cậu chiều nay phải ở lại dọn lớp đúng không, nếu tôi không có lịch đã dọn cùng với cậu.

-Không sao, thực ra tôi định dọn xong sẽ ở lại làm bài luôn, để tối còn được chơi nữa- Ninh Dương trả lời Trạch Nghi, trong lòng nghĩ đến tối nay người kia thể nào cũng về sớm, phải về nhà trước y nấu cơm tối.

Trạch Nghi gật gật, đánh mắt sang hộp cơm của Ninh Dương, phẫn nộ dẩu dẩu môi:

-Ai, hộp cơm của cậu có món trứng cút lăn bột kìa, của tôi không có a! Ninh Dương, cho tôi trứng của cậu đi...

Ninh Dương lấy cái thìa không dùng đến gõ gõ lên đầu Trạch Nghi, chân mày thanh tú nhíu chặt lại:

-Đại thiếu gia này, tiền tiêu vặt của cậu hằng tháng mua cả cửa hàng trứng còn được huống chi là mấy viên trứng cút này, tham ăn nó vừa thôi.

Trạch Nghi phụng phịu, nhân lúc Ninh Dương không để ý liền nhanh tay lấy dĩa khều qua xiên lấy một quả cho vào miệng, lại còn bày ra vẻ mặt vô tội nữa.

-Bác giúp việc nhà tôi nói mẹ tôi ngày xưa rất thích ăn món này, lúc mang bầu tôi còn một hai đòi ba mua thật nhiều trứng cút về để làm trứng cút lăn bột. Tôi hình như kế thừa cái niềm yêu thích đó của bà, chỉ cần nhìn thấy trứng cút lăn bột là không nhịn được. haha

Ninh Dương nghe thấy Trạch Nghi nhắc đến mẹ mình, lại cũng nhắc đến Trạch Vũ nữa, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ biết là không ăn nổi nữa. Cậu lấy trứng cho Trạch Nghi hết, ngồi thẫn thờ nhìn cậu ta ăn uống vui vẻ. Ninh Dương biết, Trạch Vũ đối với ai cũng rất nhã nhặn lịch thiệp, việc y chăm sóc vợ chu đáo cũng là điều đương nhiên. Không hiểu sao, cậu đột nhiên cảm thấy thật bí bức khi nghĩ đến Trạch Vũ ôm một người phụ nữ cười vui vẻ, ở trong bếp cùng nhau làm trứng cút lăn bột, tay y xoa xoa cái bụng bầu của người kia với ánh mắt hạnh phúc,  còn cùng người phụ nữ đó trò chuyện về tương lai con trai của hai người. Chỉ nghĩ đến đó thôi Ninh Dương đã không nuốt nổi nữa rồi, đánh nhằm mắt nhắm mũi nhét cơm vào miệng rồi đi về lớp.

Sau khi dọn sạch sẽ lớp học, Ninh Dương vội chạy đi đổ rác, không nghĩ lúc về liền thấy sách vở trên bàn mình có vẻ hơi sai lệch với vị trí ban đầu. Cậu cũng không để ý, nhét quyển nháp vào trong cặp lấy ra quyển sách giáo khoa ngồi học thuộc. Khi chuông reo báo hiệu hết giờ sinh hoạt của các câu lạc bộ,  Ninh Dương cũng nhanh chóng thu dọn đồ về nhà.

$$$

Trạch Vũ quả nhiên về rất đúng giờ. Ninh Dương sau khi thoát khỏi móng vuốt của y liền một cước đá y vào phòng tắm, còn mình thì đi nấu bữa tối. Trạch Vũ thực sự vui vẻ, y tắm xong liền đi ra ngoài, trong lúc chuẩn bị sấy tóc thấy vở nháp của Ninh Dương để trên bàn liền không nhịn được tò mò mở ra xem.

Có một điều rất đúng, đó là để hiểu một người rõ nhất chỉ cần xem vở nháp của họ. Ninh Dương không có tính cần thận cho lắm nên chữ và số trong vở nháp rải tứ lung tung, còn xen vào vài trang cờ caro có đính kèm bảng ghi điểm TN-4, ND-3, nhìn qua cũng biết là sản phẩm của ai.  Trạch Vũ mở ra mấy trang mới viết đã thấy đập vào mắt là hình con sói bị vùi dập đến đáng thương, không khỏi cười lạnh một tiếng, không ngờ trong mắt vợ y loài sói lại đáng bị đối xử như thế. Y thấy trang cuối cộm cộm liền lật ra, phát hiện có một lá thư kẹp trong đó. Trạch Vũ tuy không muốn mở ra nhưng khi thaya bên ngoài có nét chữ của thiếu niên rắn rỏi và dứt khoát, bên cạnh dòng "Gửi đến Ninh Dương 10A1" còn có một hình trái tim màu hồng phấn, máu ghen trong người y đã khiến y bỏ xuống không được, bóc thư ra đọc.

Ninh Dương đang chiên thịt ở trong bếp, chuẩn bị gắp những miếng cuối cùng ra thì đã bị một vòng tay đột ngột ôm lấy, thiếu chút nữa đã cầm cái đũa trên tay gõ cho tên sắc lang kia vài cái. Trạch Vũ ôm vợ yêu của y thật chặt, mặt dày hôn hôn hai má lại cúi xuống cắn cắn cần cổ trắng ngần của cậu, chẳng khác gì con sói đói mồi.

Ninh Dương đẩy y ra không được đành để yên cho y kê mặt lên vai mình, ra vẻ không để ý đến y mà tiếp tục chiên thịt.

Trạch Vũ bị vợ đá qua một bên nhịn không được liền luồn tay vào trong áo cậu tìm kiếm đầu nhũ mềm mềm bé xinh, lấy hai ngón tay mát xa quầng vú non mịn khẽ gẩy gẩy lên, khiến cho đầu nhũ dựng lên như hạt đào nhỏ. Ninh Dương vứt cho y cái nhìn cháy mặt, lớn giọng mắng:

-Sắc lang này, rút cái tay của ông ra, nếu không tôi tặng ông cái xẻng xào rau vào mặt bây giờ.

Người kia bị uy hiếp dữ quá đành rút tay ra đặt lên vòng eo thanh mảnh của vợ yêu, tỏ vẻ yên phận hơn. Ninh Dương thấy y đã ở yên liền không nói gì nữa, tập trung nấu ăn. Khi cậu chuẩn bị tắt bếp định lấy mang đồ ăn ra bàn thì y đột nhiên chùi chùi mặt vào vai cậu, nghiêm giọng hỏi:

-Nĩnh Viễn là ai? Em có tình ý với người đó phải không?

Ninh Dương không lưu tình đánh bép một cái vào mu bàn tay Trạch Vũ, quay mặt lại lườm lườm y:

-Ông uống lộn thuốc à, Ninh Viễn là ba tôi!

-À ừ, tôi quên mất ba em cũng tên là Ninh Viễn- Trạch Vũ xoay người Ninh Dương lại hôn hôn lên môi cậu cho bớt quê, sau một hồi y mới lên tiếng:

-Ý tôi là Trình Ninh Viễn cơ. Em biết cậu ta phải không?

-À, Trình Ninh Viễn ấy hả, là nam sinh lớp mười hai của Plateus, hotboy nổi tiếng vừa đẹp trai lại vừa giàu, nghe đâu ông anh ta là quan chức cấp cao. Trạch Nghi trước đây có chơi với Ninh Viễn nhưng vì mâu thuẫn gì đó mà không chơi nữa. Mà ông hỏi để làm gì? –Ninh Dương nhìn Trạch Vũ với ánh mắt nghi ngờ.

Trạch Vũ cụng cụng trán với vợ yêu, dùng đôi mắt đen huyền của mình nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi một câu khiến cho Ninh Dương thực sự bất ngờ:

-Tôi và cậu ta? Ai đẹp trai hơn?

-Tào lao. Sao ông lại đi so mình với một nam sinh cấp ba? Thật không biết xấu hổ- Thiếu niên đánh đánh lên lồng ngực rộng lớn của y, không tiếc lời mắng.

-Thì em cứ trả lời đi..

Bị ép buộc, Ninh Dương dẩu dẩu môi, hướng đến Trạch Vũ nói:

-Tất nhiên là....TÔI! Tôi đẹp trai hơn cả hai người, rõ chưa?

Nghe được câu trả lời hết sức đáng yêu ấy, Trạch Vũ cười cười hôn lên chóp mũi của vợ, vẫn một mực không buông tha cho cậu. Tay y một đường luồn xuống cánh mông căng mẩy nhào nặn nắn bóp, khiến cho cậu thở hắt ra.

-Đương nhiên vợ tôi phải đẹp trai nhất rồi. Nhưng mà ý tôi là giữa một nam sinh trẻ tuổi và một người đàn ông trưởng thành, em sẽ chọn ai?

-Tôi đã là vợ của ông, ông còn hỏi vậy được à? Nói thật nếu được lựa chọn, tôi đã chẳng chọn người vừa già lại vừa sắc lang như ông. –Ninh Dương lạnh lùng gạt tay Trạch Vũ ra, bê đồ ăn ra bàn bếp. Trạch Vũ không nói gì, ôm ngang lưng Ninh Dương đặt lên kệ bếp bằng đá áp sát người vào, biểu lộ trên mặt có vẻ không cao hứng lắm.

-Tôi biết ngay mà, em thích người trẻ, có tôi rồi vẫn ở bên ngoài nuôi tình với trai trẻ, còn hẹn nhau đến quán bar nữa...

-Ông nói huyên thuyên cái gì đó? Tôi bị ông làm còn không đủ mệt hay sao còn ra ngoài gạ gẫm trai trẻ?

-Vậy cái lá thư em kẹp trong nháp là cái gì? Nếu em thực sự không có gì với cậu ta thì cần gì phải giữa nó lại. Trong lớp không chịu học hành mà ngồi ngắm thư của cậu ta gửi đúng không?

Ninh Dương tròn mắt, thần người ra suy nghĩ. Sau khi nghĩ chán chê mới nhớ ra lúc mình đi đổ rác trở về thì sách vở trên bàn lộn xộn giống như có người đã đụng vào vậy, chắc chắn là người kia đã nhét thư vào lúc đó. Cậu thở hắt ra, cắn mạnh vào chóp mũi của Trạch Vũ:

-Ông già rồi mà còn ghen vớ ghen vẩn vậy sao, lúc chiều tôi làm trực nhật phải ra khỏi lớp một lúc, có lẽ là lúc đó cậu ta đã nhét thư vào. Khi trở về tôi không để ý liền nhét vở vào cặp luôn. Tôi thực sự không quen biết gì với cái người tên Trình Ninh Viễn đó.

Trạch Vũ giật mình xoa xoa chóp mũi bị cắn đau, suy nghĩ một chút thấy cũng có lí, vòng tay ôm Ninh Dương vào lòng để cậu tựa đầu vào hõm vai mình, nhỏ giọng hỏi:

-Vậy là em không có ai khác ngoài tôi thật?

-Thế ông muốn vậy sao?

-Tất nhiên là không rồi.

Trạch Vũ cười đến sáng lạn, nâng mặt Ninh Dương lên hôn một cái thật sâu, tay còn ái muội bò xuống dưới âm mưu định lột chiếc quần mặc nhà của cậu ra, nhưng rất xui xẻo đã bị cậu bắt được, còn bị cắn rõ mạnh vào môi.

-Lão già biến thái, ông lại phát tình? Bây giờ mới có 7h thôi, là giờ ăn cơm đó biết chưa?

-Ăn em trước...

Âm mưu biến thoái bị đập tan trong trứng nước, Trạch Vũ cũng chẳng ngại ngần gì thò tay vào trong áo Ninh Dương sờ soạng, há miệng cắn lấy yết hầu be bé của cậu để lại một dấu răng rõ ràng đầy tính chiếm hữu. Y đang định tách chân cậu ra chen vào thì đã bị cậu véo mạnh vào eo, ném cho cái nhìn cực kì không mấy thiện cảm.

-Tôi đói lắm rồi. Muốn làm cái gì để ăn xong hẵng tính. Tôi không có sức cũng chẳng hầu hạ ông nổi đâu.

Trạch Vũ đắn đo vài giây cũng đành rụt tay về, đè xuống dục vọng đang từ từ le lói trong mình.

-Tôi sẽ tha cho em nhưng mà sau này không được phép chê tôi già!

-Tôi không biết, tôi chỉ nói sự thật thôi. Ông chỉ kém ba ba tôi có 2 tuổi. –Ninh Dương phụng phịu.

-Nhưng tôi là chồng em, là lão công của em đó!

-Với tôi lão công hay công công thì có khác gì nhau đâu..

-Em so sánh cũng phải có tâm một chút chứ!

-Tôi thích thế!

.....

Trong căn nhà nhỏ vang lên tiếng tranh luận đầy sôi nổi, nghe qua thật là náo nhiệt. Người ta bảo, càng yêu thì lại càng cãi nhau nhiều, xem ra đôi vợ chồng son của chúng ta ít nhất cũng yêu nhau được theo cách bình thường. Trong tình yêu thì phải có cả mặn ngọt đắng cay thì mới là thú vị chứ, phải không nào?

Bonus:

Nội quy gia đình nhỏ của Trạch Sắc Lang và Ninh Tiểu Dương:

1, Mỗi sáng phải hôn chồng một cái, trong ngày phải hôn chồng nhiều cái.

2. Số lần hôn trong ngày không được ít hơn ba mươi lần

3. Trạch Vũ nếu phát tình bậy bạ thì sẽ bị phạt

4. Trạch Vũ không được động đến Ninh Dương khi Ninh Dương không thích

5. Hủy bỏ hiệu lực của hai điều trên

6. Ninh Dương không phải làm gì cả ngoài việc thực hiện tốt nghĩa vụ của một người vợ là mở chân cho chồng mỗi khi chồng muốn.

7. Ninh Dương không được phép tùy tiện mắng chồng, nếu vi phạm sẽ bị phạt.

8..

...

11. Một lần vi phạm là một lần lăn giường.

Hướng đến mục tiêu gia đình văn hóa! Cùng nhau thực hiện!

Quảng cáo
Trước /28 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dược Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net