Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
23.
Sau bữa ăn, Kiều Túc được bà Lâm giữ lại chơi rồi về. Hắn được Lâm Huy lại lần nữa dẫn lên phòng, ngồi một bên nhìn thằng nhóc chơi xếp lego.
Kiều túc chắm cằm nhìn một lượt căn phòng nhỏ, cảm thấy thật nhàm chán lại quay ra xem cậu nhóc lắp ráp.
Có vẻ bé đang gặp vấn đề nào đó mà mày nhíu lại, bộ lego được lắp gần hết chỉ còn vài mảnh. Có vẻ bé đang nghĩ nên lắp thế nào cho vừa.
Kiều Túc nhìn phát là biết nên lắp thế nào, hắn nhìn đôi má nhỏ vì tức giận mà phồng lên. Muốn cắn miếng ghê.
Kiều Túc đi đến đằng sau Lâm Huy, ôm bé vào lòng, để cho mông nhỏ ngồi trên đùi hắn.
"Tiểu Huy, em gặp vấn đề gì à?" Giọng nói ôn hòa hỏi.
"Vâng, em lắp mãi mà mấy mảnh lego này không khớp với nhau:(" Lâm Huy có chút phụng phịu nói.
Hắn đưa tay nhéo nhẹ má bé, nói: "Tôi biết cách lắp nha, em có muốn tôi giúp không?"
Lâm Huy nghe vậy liền gật đầu, đôi mắt nhìn hắn đầy mong chờ.
"Được rồi." Kiều Túc hiếm khi không dở trò xấu, nghiêm túc giúp bé lắp lego.
Lắp xong, bé liền quay ra ngọt ngào cảm ơn hắn. Đôi mắt cong veo như trăng khuyết, môi kéo lên một vòng cung đồng thời lộ ra núm đồng tiền. Trông đáng yêu làm sao.
Kiều Túc bị nụ cười làm ngây ngẩn cả người, giây phút này đầu hắn chỉ nghĩ làm sao để giấu cậu nhóc này đi để mình hắn thấy nụ cười này mà thôi.
24.
"Hây Kiều Túc, ông đang nghĩ gì vậy?" Một cậu trai tầm 18 tuổi, gương mặt anh tuấn đang cười vui vẻ vổ vai cậu bạn đẹp trai không kém đang nhìn ra cửa sổ.
"Sau vậy, Nhạc Viễn? Tôi chỉ đang nghĩ trưa nay ăn gì thôi."
Hắn lại nhớ về nụ cười tươi rói của cậu nhóc hàng xóm nữa rồi, từ ngày hôm qua lúc về nhà nụ cười ấy cứ theo não hắn.
Lần nữa đeo lên lớp ngụy trang ôn hòa, Kiều Túc cười dịu dàng.
"Ăn gì mà tôi cứ thấy cậu thẩn thờ suốt. Tưởng nam thần của ta lại nhớ thương em na...."
Chưa kịp nói xong đã có một bàn tay nhỏ đẩy Nhạc Viên ra, là một cô gái xinh xắn, mái tóc được uốn xoăn nhuộm màu xanh ngọc.
"Kiều Túc?" Cô gái đó đứng trước bàn hắn, tay chống bàn.
"Đúng là tớ, cậu là?" Kiều Túc một bộ ôn nhu hỏi.
"Tôi là Ánh Ly, tôi thích cậu. Cậu làm bạn trai tôi đi!"
Kiều Túc giả vờ sửng sốt rồi lắc đầu: "Xin lỗi, tớ có người mình thích rồi."
"Ha, chị Ly đã ngỏ ý rồi cậu còn không biết điều?" Từ đằng sau Ánh Ly, một chàng trai đô con bước ra đứng bên cạnh cô.
"Kiều Túc, cậu nên biết hẹn hò với tôi là vinh hạnh của cậu, cậu dám từ chối!?" Dường như đây là lần đầu bị từ chối, cô ta tức giận quát lớn.
Vốn việc này đã thu hút nhiều người chú ý, giọng hét chanh chua của Ánh Ly càng thu hút thêm nhiều người xem, bắt đầu có những tiếng xì xầm không rõ.
Đúng lúc này thầy giáo bước vào hòa giải được bầu không khí, bọn Ánh Ly thấy thầy vô liền lườm Kiều Túc một cái rồi đi về lớp của mình.
Kiều Túc trầm mặc, bạn học tưởng hotboy bị dọa sợ nên có an ủi chút rồi về chỗ.
Nhưng sự thật thì không phải vậy, vốn tâm tình hắn đang rất tốt nhưng sự việc này lại gợi nên tính bạo ngược trong lòng hắn.
Con ả nữ nhân chua ngoa kia thật không biết điều, vốn hắn định tích đức mà ả lại tìm tới gây sự. Thật không muốn sống.
Đầu lưỡi hắn liếm nhẹ răng nanh của bản thân, cổ họng khô khốc kêu gào muốn hắn cắn lên mạch máu của ai đó. Xé toạt nó ra để máu bắn tung tóe, hắn muốn nghe thấy những tiếng hét sợ hãi và tiếng cầu xin mình.
Nhẫn một chút, sẽ có ngay thôi.
- ------
À nhon xê ô