Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kẻ Xấu Xa Văn Nhã
  3. Chương 27
Trước /104 Sau

Kẻ Xấu Xa Văn Nhã

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Frenalis

Vụ án của công ty Tử Lâm lần đầu tiên mở phiên toà kết quả rất lạc quan, nhưng bởi vì sự việc của vụ án vô cùng trọng đại, số tiền phạm tội cũng rất cao, cho nên trong một phiên toà không thể hoàn toàn kết thúc, phiên tòa vẫn cần tiếp tục diễn ra.

Điều này đồng nghĩa với việc Phương Y cùng cả đoàn Chu Lạc Sâm phải ở lại Cảnh Dương một thời gian nữa.

Sau đêm tan rã không vui với Chu Lạc Sâm, Phương Y cố tình né tránh gặp anh. Lâm Tư yêu cầu cô hỗ trợ công việc đều được cô hoàn thành trong phòng và giao nộp cho cô ta. Khi Chu Lạc Sâm muốn đi ra ngoài, Lâm Tư và Doãn Triết Ngạn sẽ đi cùng. Phương Y lấy lý do không khỏe để không tham gia, Lâm Tư vui mừng đồng ý, Doãn Triết Ngạn cũng tỏ ra quan tâm, còn Chu Lạc Sâm không phản đối.

Phương Y không hiểu Chu Lạc Sâm nghĩ gì. Cô cố tình né tránh anh, anh cũng không chủ động đến gần, khiến cô bắt đầu nghi ngờ liệu việc anh theo đuổi cô chỉ là trò đùa hay không. Hai người đã xảy ra chuyện không vui, lẽ nào còn muốn con gái chủ động làm hòa?

Ở trong khách sạn nhàm chán, Phương Y nhìn thời gian còn sớm, không có việc gì làm nên đi dạo phố.

Khách sạn cô ở nằm ở trung tâm thành phố Cảnh Dương, gần tòa án nơi diễn ra vụ án Mộc Tử Lâm. Vì thuận tiện cho công việc, nên bọn họ mới chọn ở đây.

Lức cô đi ngang qua tòa nhà cao ốc có công ty Mộc Tử Lâm, thật trùng hợp Phương Y nhìn thấy Mộc Tử Lâm đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn mặc vest đen trước cửa. Cô đã xem qua nhiều ảnh chụp Mộc Tử Lâm trong hồ sơ vụ án, giờ phút này anh ta đang cụp mi rũ mắt nói chuyện với người đàn ông cao lớn kia. Người đàn ông ấy ngậm điếu xì gà, không chút quan tâm mà nghe anh ta báo cáo. Phương Y đứng cách họ không xa, không để ý chuyện này trong lòng mà vừa bước đi vừa tò mò nhìn về phía đó.

Khi Phương Y đến gần, người đàn ông cao lớn bỗng quay đầu nhìn lại. Chắc hẳn anh ta đã nhận ra có người đang nhìn mình chăm chú.

Anh ta có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, cằm hơi nhọn gợi cảm, đeo kính râm. Ánh mắt anh ta nhìn Phương Y qua kính râm, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra.

Không ngờ sẽ nhìn thấy phụ nữ, lại là một người phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông cao lớn cười ngả ngớn, vẫy tay chào Mộc Tử Lâm, ung dung sải bước ra chiếc xe bên cạnh, nghênh ngang rời đi.

Mộc Tử Lâm nhìn theo Phương Y, cau mày như đang tự hỏi cô là ai.

Phương Y thong thả dời mắt, tỏ ra không liên quan gì đến mình, như thể cô chỉ là một người qua đường.

Mộc Tử Lâm thấy vậy cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện với thư ký bên cạnh.

Đi ngang qua khu vực xung quanh họ, Phương Y nghe thấy tiếng nói khe khẽ từ phía bên kia, như thể đang nói "Nếu luật sư Chu biết chúng ta gạt hắn thì sao?"...

Luật sư Chu? Chắc chắn đây là đang nói về Chu Lạc Sâm. Mọi chuyện liên quan đến anh, Phương Y không thể không quan tâm. Cô giả vờ không nhìn mà liếc mắt về phía bên kia, bước chậm lại, cố gắng lắng nghe họ nói gì, nhưng họ rất cẩn thận, không nói thêm gì nữa mà đi vào tòa nhà.

Phương Y tiếc nuối nhìn theo, suy nghĩ liệu Mộc Tử Lâm có đang che giấu một bí mật nào đó và lừa dối Chu Lạc Sâm hay không, giống như vụ án của Diệp Tổng - giám đốc công ty kinh doanh dược phẩm trước đây, cũng từng lừa gạt Chu Lạc Sâm.

Phương Y có chút lo lắng, cũng không còn tâm trạng dạo phố nữa. Cô bước nhanh về khách sạn, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Lạc Sâm.

Vừa đang soạn tin nhắn, điện thoại đã reo lên. Người gọi là Doãn Triết Ngạn, nói rằng anh ta đang ở dưới sảnh chờ cô để cùng đi ăn tối với Chu Lạc Sâm và tổng giám đốc công ty Mộc Lâm, Mộc Tử Lâm.

Lòng Phương Y chùng xuống. Mộc Tử Lâm hành động nhanh thật, vừa gặp người khả nghi đã vội vàng mời Chu Lạc Sâm ăn tối. Chu Lạc Sâm chắc chắn không biết ông ta đang có điều giấu diếm, tuy cô cũng không rõ đối phương muốn che giấu chuyện gì, nhưng với kinh nghiệm phá án cùng Hình Tứ, cô khẳng định đây không phải chuyện tốt.

Miệng đáp "ừ" nhưng trong lòng lo lắng, Phương Y nhanh chóng thay đồ và xuống lầu. Cô gần như chạy một mạch ra khỏi khách sạn.

Khi vừa mở cửa xe và bước lên, cô phát hiện người ngồi ở ghế sau hôm nay là Chu Lạc Sâm chứ không phải Lâm Tư.

Lâm Tư đang ngồi ở ghế phụ, còn Doãn Triết Ngạn là người lái xe.

Phương Y khựng lại, tuy rằng đối phương đang dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, không nhìn về phía cô, nhưng cô vẫn có chút bối rối.

Thấy cô chần chừ, Lâm Tư thúc giục không kiên nhẫn: "Làm màu cái gì vậy? Vừa ra tới đã chạy như bay, giờ lại dừng, muốn làm gì thế?"

Khóe miệng Phương Y giật giật, không biết nên nói gì với câu nói đùa vô tri của Lâm Tư. Cô lên xe, đóng cửa cẩn thận, nhìn sang Chu Lạc Sâm bên cạnh.

Chu Lạc Sâm hai chân bắt chéo vào nhau, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi. Cô quan sát một lúc mới xác định anh không phải giả vờ ngủ hay dưỡng thần, mà là thực sự ngủ thiếp đi.

Lâm Tư - người rất mực ái mộ Chu Lạc Sâm, nhìn Phương Y với vẻ không hài lòng: "Tìm luật sư Chu có việc gì à? Hai ngày nay anh ấy bận rộn tối mắt tối mũi, mới vừa rảnh rỗi ngủ một lúc, giờ lại phải đi ăn tối. Nghe này, tốt nhất là đừng quấy rầy anh ấy."

Phương Y nghe vậy có chút ngỡ ngàng. Hóa ra hai ngày nay Chu Lạc Sâm bận rộn đến vậy, cũng không trách anh không tìm đến cô. Dù sao họ cũng không phải đến đây để yêu đương mà là để làm việc.

Phương Y gật đầu với Lâm Tư, thu hồi tầm mắt không nhìn Chu Lạc Sâm nữa. Lâm Tư hài lòng với sự hiểu chuyện của cô, duỗi người nheo mắt lại.

Tuy không nhìn Chu Lạc Sâm, nhưng Phương Y vẫn đang suy nghĩ nên tìm cơ hội thích hợp để nói cho anh biết những gì cô đã nhìn thấy.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Cô lo lắng Mộc Tử Lâm sẽ suy nghĩ lung tung khi nhìn thấy cô tối nay, điều đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến Chu Lạc Sâm. Mộc Tử Lâm không phải người tốt, người tốt sẽ không vu khống người khác. Nếu anh ta nói bậy bạ... Không hiểu sao, Phương Y lại nghĩ đến người đàn ông cao lớn đeo kính râm mà cô đã gặp chiều nay cùng Mộc Tử Lâm. Người đó trông không phải thiện nam tín nữ, nếu thực sự có chuyện mờ ám, chắc chắn họ là đồng bọn.

Trực giác của phụ nữ đôi khi thật đáng sợ và chính xác.

Chu Lạc Sâm ngủ một mạch đến tận khách sạn nơi sẽ cùng Mộc Tử Lâm ăn tối. Sau khi Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư xuống xe, nhiệm vụ đánh thức Chu Lạc Sâm rơi vào tay Phương Y. Cô từ từ tiến đến gần anh, tháng 9 thời tiết vẫn còn khá nóng, nhưng người Chu Lạc Sâm lại toát ra một luồng khí lạnh, có lẽ do điều hòa trong xe bật quá thấp.

"Luật sư Chu," Phương Y nhẹ nhàng gọi tên anh. Ban đầu cô nghĩ anh ngủ say đến vậy cần phải gọi vài tiếng mới tỉnh, nhưng không ngờ khi cô định gọi tiếng thứ hai, anh đã mở bừng mắt.

Phương Y nhìn anh ngơ ngác. Chu Lạc Sâm nghiêng đầu nhíu mày nhìn cô. Hai người nhìn nhau một lúc, rồi anh buông mày ra, hỏi: "Không tức giận nữa à?"

Phương Y không biết tại sao mặt mình lại nóng lên. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói: "Đến khách sạn rồi, có thể xuống xe."

Chu Lạc Sâm không vội vã xuống xe. Anh lại tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nói: "Biết tại sao gọi em đi ăn cùng không?"

"Tại sao?" Phương Y cũng tò mò. Rõ ràng họ có thể đi thẳng, đưa cô đến đây có vẻ hơi vòng vo. Cô cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, thiếu cô cũng chẳng sao.

Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi ăn tối. Bỏ em ở khách sạn một mình, sợ em suy nghĩ lung tung."

"..." Suy nghĩ lung tung? Suy nghĩ cái gì chứ? Chỉ là một bữa cơm thôi.

"Trước đây có một cô thư ký, vì chuyện này mà cảm thấy bị xa lánh, sau khi trở về đã làm loạn với Triết Ngạn rất lâu." Chu Lạc Sâm nói thêm.

Phương Y hiểu ra, thấp giọng nói: "Tôi sẽ không."

Chu Lạc Sâm cong môi cười, vẫn không mở mắt. Anh giơ tay tháo kính xuống, xoa xoa hốc mắt rồi "Ừm" một tiếng.

"Em là đặc biệt." Anh nói một câu đầy ẩn ý với giọng trầm khàn.

Hô hấp Phương Y ngưng đọng một chút, sau đó nói: "Tôi có chuyện phải nói với luật sư Chu. Trước khi các anh đến đón tôi đi ăn tối, tôi có đi ra ngoài dạo phố, tình cờ nhìn thấy một chuyện ở công ty Mộc Lâm."

"Chuyện gì vậy?" Chu Lạc Sâm mở mắt nhìn cô.

Phương Y nghiêm túc nói: "Tôi thấy Mộc tổng đang nói chuyện với một người đàn ông trông không giống người tốt trước cửa tòa nhà cao ốc. Khi tôi đến gần, người đàn ông kia đã đi rồi, chỉ còn lại Mộc tổng và cấp dưới của anh ta. Họ không quen tôi nên không để ý. Họ nói chuyện rất nhỏ, tôi chỉ nghe được một câu, đại khái là 'nếu luật sư Chu biết chúng ta lừa hắn thì sao bây giờ'."

Chu Lạc Sâm nhíu mày: "Có chuyện như vậy ư?"

Phương Y vội vàng nói: "Hoàn toàn chính xác, anh hãy tin tưởng tôi."

Chu Lạc Sâm thấy cô lo lắng, giơ tay sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, tôi đương nhiên tin em."

Bị anh sờ đầu, mặt cô hơi đỏ lên, nhưng việc anh tin tưởng khiến cô cảm thấy được trân trọng và vui vẻ trong lòng.

Chu Lạc Sâm thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, nhàn nhạt hỏi: "Em lo lắng cho tôi à?"

Phương Y cứng người, khẽ ho một tiếng: "Xuống xe đi, trợ lý Doãn và thư ký Lâm đã chờ lâu rồi. Nếu không xuống xe, họ sẽ hiểu lầm." Dứt lời, cô bước xuống xe trước. Khi xuống xe, cô thấy Lâm Tư đang cau mày khó chịu, Doãn Triết Ngạn túm lấy cánh tay cô ta, có lẽ là để ngăn cô ta lên xe tìm hiểu.

Thấy Phương Y xuống xe, Doãn Triết Ngạn buông Lâm Tư ra, vẻ mặt bình thường như không có gì.

Chu Lạc Sâm cũng bước xuống xe, đẩy đẩy kính, cài cúc áo vest ngoài, tay cầm cặp tài liệu đi trước ba người, thản nhiên nói: "Đi thôi."

Doãn Triết Ngạn đi theo trước, Lâm Tư nhìn Phương Y với vẻ bực bội một lúc lâu mới miễn cưỡng đi theo sau.

Phương Y bĩu môi đi theo sau họ. Mấy người vào khách sạn được lễ tân dẫn đến phòng đã đặt trước của Mộc tổng. Vừa tiến vào phòng, tinh thần vốn đang thoải mái của Phương Y lập tức căng thẳng.

Cô đã chuẩn bị tinh thần gặp Mộc tổng, nhưng không ngờ người đàn ông nói chuyện với Mộc tổng ở trước cửa công ty Mộc Lâm cũng ở đây. Lúc này anh ta đang đứng phía sau Mộc tổng, mặt đầy ý cười chào hỏi Chu Lạc Sâm. Hai người được Mộc tổng giới thiệu lẫn nhau.

Chu Lạc Sâm trò chuyện đơn giản với người đàn ông đó vài câu, rồi giới thiệu những người đi theo cho anh ta biết. Anh lần lượt giới thiệu Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư, đến lượt Phương Y, anh nhận ra cô đang đứng tít phía sau.

"Phương Y, lại đây." Chu Lạc Sâm trầm thấp gọi tên cô, giọng nói khi gọi tên cô mang theo một sự dịu dàng khó diễn tả bằng lời.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y từ từ bước đến, giữ vẻ mặt bình thản như không có gì, đưa tay ra bắt tay với người đàn ông kia. Người đàn ông đó cười như không cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô hơi hơi đong đưa. Phương Y cố gắng kiềm chế không để lộ ra vẻ mặt không thoải mái nào trước mặt anh ta, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu khẩn trương.

Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Chu Lạc Sâm đã kéo tay cô ra khỏi tay người đàn ông kia. Anh bảo cô giúp anh treo áo khoác, không chịu để nhân viên phục vụ làm.

"Thư ký của luật sư Chu đều thật xinh đẹp." Người đàn ông cao lớn đó nói. Lúc nãy Chu Lạc Sâm đã giới thiệu anh ta, tên là Hạ Đình Xuyên, là bạn của Mộc Tử Lâm, điều hành một công ty điện tử nổi tiếng trong nước với thực lực vượt trội hơn hẳn so với Mộc Lâm.

Chu Lạc Sâm không thèm nịnh hót anh ta, hoàn toàn không để ý đến anh ta, đợi Phương Y giúp anh treo áo khoác xong, anh tiến đến bên tai cô thì thầm, nghe như đang dặn dò điều gì đó, nhưng thực ra là đang nói: "Anh ta chính là người xấu mà em nói? Một lát nữa ngồi cạnh tôi, tôi không thích anh ta đến gần em."

Sau khi anh dặn dò xong, mặt không đổi sắc mà đứng thẳng lên, được Mộc Tử Lâm mời ngồi vào ghế chủ vị. Mộc Tử Lâm đang định để một cô gái mới đến ngồi cạnh Chu Lạc Sâm, nhưng Phương Y nhanh chóng đi qua và ngồi xuống bên cạnh anh. Mộc Tử Lâm không khỏi ngẩn người.

Chu Lạc Sâm cười ôn nhu nhìn Phương Y, sau đó nhàn nhạt nói với Mộc Tử Lâm: "Cô ấy ngồi đây, Nhạc tiểu thư ngồi bên cạnh Hạ tổng đi."

Hóa ra cô gái này là Tiểu Nhạc, thư ký mà Mộc Tử Lâm đưa đến ăn tối cùng Chu Lạc Sâm lần trước. Lúc đó Tiểu Nhạc và Chu Lạc Sâm không nói chuyện nhiều, nhưng cô ta đã uống hết tất cả rượu mà anh rót cho, tỏ ra rất nể mặt anh. Cô ta tưởng rằng anh cũng có ý với mình, nhưng giờ đây mới thấy, là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Nhìn thấy Tiểu Nhạc với vẻ mặt u sầu ngồi xuống bên cạnh Hạ Đình Xuyên, Phương Y giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn sang Chu Lạc Sâm. Chu Lạc Sâm cũng đang nhìn cô, khóe miệng cong lên nụ cười hài lòng.

"Vui à?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Chu Lạc Sâm thản nhiên gật đầu. Ánh đèn lung linh trong phòng chiếu rọi lên bàn đầy ắp thức ăn và rượu, cũng chiếu rọi lên đôi mắt sáng ngời của anh sau cặp kính không gọng.

Anh có một khuôn mặt văn nhã điềm đạm, không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng mỗi nụ cười nho nhỏ lại vô cùng thu hút. Dù đối diện với ai, anh luôn toát lên vẻ tự tin, bình tĩnh và chắc chắn. Như hôm nay, những người cùng ăn tối là Hạ Đình Xuyên và Mộc Tử Lâm, đều là những người có địa vị tầm ảnh hưởng lớn, không thể xem thường. Nhưng nhìn chung quanh một vòng, người khiến người ta cảm thấy khó đoán nhất lại là đại luật sư Chu Lạc Sâm.

Phương Y dần hiểu ra lý do tại sao mình không thể cưỡng lại anh.

Họ đang thì thầm trò chuyện với nhau, Mộc Tử Lâm và Hạ Đình Xuyên cũng vậy. Vị trí của Hạ Đình Xuyên gần với Mộc Tử Lâm, Tiểu Nhạc ngồi bên cạnh Hạ Đình Xuyên, cách Chu Lạc Sâm hai vị trí.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Mộc Tử Lâm đang nói chuyện với Hạ Đình Xuyên, giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy trong tiếng ồn ào của bữa tiệc.

"Cô Phương Y đó hồi chiều đã xuất hiện ở trước cửa công ty của anh." Hạ Đình Xuyên nhấp một ngụm rượu, nói. "Nhưng không cần lo lắng, cô ấy không phát hiện ra gì."

Mộc Tử Lâm gật đầu, quay sang liếc nhìn Chu Lạc Sâm đang trò chuyện với Phương Y, rồi nói với Hạ Đình Xuyên: "Nhưng Hạ tổng, tại sao anh lại nhất quyết phải nhờ Chu Lạc Sâm bào chữa vụ kiện này? Chúng ta có thể thuê luật sư nước ngoài mà."

Hạ Đình Xuyên cười khẽ: "Năng lực và danh tiếng của Chu Lạc Sâm đều là hàng đầu trong giới. Hơn nữa, luật pháp Trung Quốc thì đương nhiên luật sư Trung Quốc am hiểu nhất. Thuê luật sư nước ngoài bào chữa vụ kiện trong nước, chẳng phải là trò cười sao? Mộc tổng thường ngày thông minh vậy, sao hôm nay lại nói ra lời ngốc nghếch thế? Tôi thấy anh có vẻ thích sính ngoại, tôi không thích điều đó."

Mộc Tử Lâm vội vàng cười phụ họa, đang muốn vãn hồi bầu không khí, thì nghe Hạ Đình Xuyên nói tiếp: "Tuy nhiên, mục đích thực sự của tôi khi thuê anh ta là vì anh ta cùng một loại người với chúng ta. Loại người như chúng ta đều hiểu rằng, giúp đỡ ai sẽ mang lại lợi ích tối đa cho chính mình." Nói xong, anh ta uống cạn ly rượu trong tay.

Chu Lạc Sâm dường như vẫn đang trò chuyện với Phương Y khi Mộc Tử Lâm và Hạ Đình Xuyên nói chuyện với nhau. Nhưng chỉ có Phương Y biết, Chu Lạc Sâm hoàn toàn không nói chuyện với cô. Anh chỉ im lặng nhìn cô uống trà, tâm trí hoàn toàn tập trung vào hai người đàn ông kia.

Phương Y lặng lẽ quan sát Mộc Tử Lâm và Hạ Đình Xuyên, nhận ra họ đang nói chuyện, nhưng tiếng nói rất nhỏ, trong tiếng ồn ào của bữa tiệc, liệu Chu Lạc Sâm có thể nghe được họ đang nói gì?

Bữa tiệc này ai cũng có những tâm tư riêng. Trong suốt bữa tiệc Mộc tổng hết sức ân cần trò chuyện với Chu Lạc Sâm, Hạ tổng cũng vô cùng nhiệt tình cụng ly với Chu Lạc Sâm, nhưng cả hai đều nhận ra Chu Lạc Sâm chỉ uống trà.

Mộc tổng không vui nói với Tiểu Nhạc: "Sao lại rót trà cho luật sư Chu? Tiểu Nhạc, mau rót rượu cho luật sư Chu đi."

Tiểu Nhạc vội đứng dậy, nói: "Luật sư Chu nói anh ấy kiêng rượu, nên em..."

"Cái gì?" Mộc tổng ngạc nhiên ngắt lời cô ta, nhìn sang Chu Lạc Sâm: "Anh kiêng rượu? Lần trước chúng ta không phải còn cùng nhau uống rượu sao?"

Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: "Mới nãy tôi đã giới thiệu rồi, Mộc tổng không để ý tôi lấy trà thay rượu được chứ." Anh đứng dậy, bưng ly trà lần nữa cụng ly với Mộc Tử Lâm, nhìn anh ta không chớp mắt.

Mộc Tử Lâm bị anh nhìn chằm chằm đến mức bối rối, không biết tại sao mình lại bồn chồn, cũng không nói gì mà trực tiếp uống hết rượu.

Chu Lạc Sâm cười nhẹ, nhấp một ngụm trà ngồi trở lại ghế.

Phương Y im lặng rót trà cho anh, Chu Lạc Sâm quay sang nhìn cô, thanh âm trầm ấm nói: "Cảm ơn, phiền em rồi."

Lúc này mới biết khách sáo à? Phương Y đang muốn nói "Không có gì", liền nhận ra tay anh ở dưới bàn lén lút đặt trên đùi cô, mà cô vì ngại xung quanh nhiều người nên không thể phản ứng gì.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

- -------------------o------------------

Quảng cáo
Trước /104 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mèo Đen

Copyright © 2022 - MTruyện.net