Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Frenalis
Cả đêm trời mưa to tầm tã, tiếng mưa đập vào cửa sổ nhà Phương Y ầm ầm. Mãi đến nửa đêm, mưa mới dần nhỏ, cô mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
May mắn sáng hôm sau khi cô thức dậy, trời đã tạnh hẳn. Nếu không, cô sẽ đi muộn mất.
Nhưng mà trời vẫn còn âm u, có vẻ như sắp có một trận mưa tiếp theo.
Phương Y nhìn vào điện thoại, hẹn với Chu Lạc Sâm lúc 9 giờ, còn một tiếng nữa, cô dự tính rửa mặt sơ sài, trang điểm nhẹ, và có đủ thời gian để ăn sáng.
Nhưng trời mưa gió thất thường, có lẽ do hôm qua mưa quá to, hôm nay khu nhà Phương Y lại cúp điện. Đừng nói là ăn sáng, ngay cả rửa mặt cũng thành vấn đề.
Phương Y sốt ruột lục lọi khắp phòng, mãi mới tìm được một chai nước khoáng. Cô rửa mặt qua loa, đánh răng, trang điểm nhẹ, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Không điện, không nước, không thể nấu cơm, đành phải đi ra ngoài ăn sáng.
Hiện tại đã hơn 8 giờ rưỡi một chút, hẹn với Chu Lạc Sâm là 9 giờ ở cổng khu nhà. Chắc anh chưa đến, cô ra cổng khu nhà chờ, vừa vặn để anh không phải đi vào trong, khu nhà bẩn thỉu và lầy lội, lỡ ra làm bẩn giày của anh thì mất mặt lắm.
Nhưng ông trời hôm nay như cố tình trêu chọc Phương Y, hễ cô nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp thì lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Khi cô bước xuống cầu thang đi ra khỏi tòa nhà, thì thấy một chiếc xe việt dã Lexus màu đen đỗ trước cửa. Nước mưa trên mặt đất cao đến mắt cá chân, nếu cô bước từ bậc thang lên xe trực tiếp thì sẽ không làm bẩn giày.
Phương Y ngạc nhiên nhìn chiếc xe siêu sang đắt tiền này, đoán được ai là người lái. Khi Chu Lạc Sâm từ bên trong cúi người mở cửa ghế phụ cho cô, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Sau một lúc, cô căng da đầu nói một câu: "Luật sư Chu, anh đến sớm vậy ạ."
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Lên xe đi."
Phương Y gật gật đầu, bước lên xe, thấp giọng nói: "Đường trong khu nhà quá hẹp, nếu anh gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ ra cổng khu nhà chờ anh."
Chu Lạc Sâm không để ý, chỉ nói: "Cột dây an toàn, cửa không đóng chặt, đóng lại cho kỹ."
Phương Y vội vàng kéo cửa xe lại và đóng chặt, khi đóng cửa xe, cô thấy một người hàng xóm đi ra khỏi tòa nhà, người đó nhìn cô với ánh mắt như thể đang nhìn một người phụ nữ được đại gia bao nuôi.
Phương Y có chút xấu hổ, vô tình liếc nhìn Chu Lạc Sâm, nhưng anh không hề biểu lộ cảm xúc gì, tư thế lái xe rất tao nhã. Dây an toàn được thắt chặt trên bộ vest đen của anh, phác họa ra đường cong hoàn mỹ từ ngực đến eo.
Anh rất trầm tính, ít nói, đôi mắt được che khuất sau cặp kính như mặt hồ sau cơn mưa, tĩnh lặng không một gợn sóng.
Phương Y phải thừa nhận rằng, Chu Lạc Sâm là người đàn ông tự tin và hoàn hảo nhất mà cô từng gặp từ trước đến nay. Anh không chỉ đẹp trai, thông minh, mà còn có một trái tim nhân hậu và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Mặc dù khuôn mặt anh khó gần, nhưng anh thực sự là một người tốt.
Đột nhiên, người đàn ông trầm tính này mở miệng: "Có bữa sáng trên ghế sau, lấy ra ăn đi."
Phương Y ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía ghế sau, quả nhiên có một cái túi giấy ở đó.
"Cái này..." Cô do dự nhìn anh, anh không nói gì, chỉ giơ tay mở cái hộp trong xe, đổi chủ đề: "Hệ thống thoát nước của Hồng Kong không tốt, khắp nơi ngoài kia đều là nước, nên lái chiếc xe này ra ngoài sẽ tiện hơn."
Xe việt dã có gầm xe cao, đi trên đường ngập nước quả nhiên tiện hơn xe hơi thông thường, Phương Y gật đầu, chưa kịp đáp lời thì đã thấy anh xoay người lấy túi bữa sáng ra khi chờ đèn đỏ: "Tôi đã ăn rồi, cô ăn đi."
Lời nói đã đến mức này, nếu từ chối lại có vẻ làm cao, vì vậy Phương Y nhận lấy lòng tốt của anh: "Cảm ơn luật sư Chu."
Chu Lạc Sâm không nói gì, lặng lẽ khởi động xe, lái về phía khách sạn bà Tân đang ở.
Trong không gian tĩnh lặng, đột ngột vang lên bài hát anh vừa mở trong xe "Tôi yêu em".
Ca sĩ hát: "Tình yêu đơn giản, giống như vừa mới làm một giấc mơ, rõ ràng và mơ hồ."
Không hiểu sao, Phương Y cảm thấy có chút kỳ quặc, cô ăn cháo và lặng lẽ liếc nhìn Chu Lạc Sâm. Khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh trong ánh sáng lờ mờ càng thêm an tĩnh và đẹp đẽ.
Trong cơn hoảng hớt, Phương Y bỗng nhiên cảm thấy, trời đầy mây xám như thế nhưng cũng rất đẹp.
Dần dần ăn xong bữa sáng, xe vẫn chưa đến nơi. Không khí yên tĩnh quá mức, tiếng hát du dương càng khiến bầu không khí thêm ái muội. Phương Y thực sự không thể chịu đựng được cảm giác lấp lửng này, lòng như lửa đốt, đành phải ép buộc bản thân chủ động mở lời.
"Lần này có thể nhờ luật sư Chu hỗ trợ, nhất định có thể giải quyết êm đẹp. Kỳ thực đây đều là lỗi của tôi, tôi thực sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ không bao giờ gây thêm phiền toái cho văn phòng." Phương Y thở hắt ra, nhẹ nhàng nói.
Chu Lạc Sâm rẽ xe vào khúc cua, nghiêng đầu nhanh chóng liếc nhìn cô, không nói gì. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y không thể nhịn được thở dài, luật sư Chu đã tiến hóa, từ việc chọn im lặng đến việc ngậm miệng không nói, có lẽ là không thích cô luôn bàn về vấn đề này.
Cho nên cô rất thức thời đổi chủ đề: "Nếu tôi có thể làm được hai phần công việc của luật sư Chu thì tốt biết bao, như vậy áp lực chắc chắn sẽ nhỏ hơn so với bây giờ." Cô cười cười, có vẻ rất mệt mỏi.
Lần này Chu Lạc Sâm cuối cùng đã mở miệng, giọng nói của anh như tiếng chim hót du dương, rõ ràng không mang theo một gợn sóng nào, nhưng lại khiến lòng người bồn chồn. "Dễ nghe" hai chữ đã không đủ để miêu tả giọng nói của anh, Phương Y đặc biệt mong anh nói thêm vài câu.
Anh nói: "Mỗi người đều có áp lực, đừng nghĩ về nó, nó sẽ không tồn tại."
Phương Y như suy tư gì đó mà nhìn anh, anh nói tiếp: "Trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được, cô chỉ cần nghĩ như vậy là được."
Phương Y hiểu rõ, chậm rãi nở nụ cười, như tia sáng duy nhất trong bầu trời đầy mây, phảng phất như giây tiếp theo sau lưng cô sẽ xuất hiện cầu vồng.
Chu Lạc Sâm dừng xe trước cửa khách sạn, bình tĩnh nhìn cô nói: "Việc cô trắng tay cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất cô không có d*c vọng."
Phương Y vốn dĩ đang cười nên nheo mắt lại, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn anh, như không hiểu sao anh lại nói với cô điều này.
Khoé miệng anh cong lên, nở nụ cười nho nhã, khí chất an tĩnh phảng phất vẻ đẹp của viên đá quý đen tuyền, lấp lánh lạnh lẽo nhưng không thấu đến xương.
"D*c vọng là thứ đáng sợ, không mang theo cũng không giữ lại, đây mới là... khó nhất." Anh nhẹ nhàng nói xong, liền xuống xe, vòng sang ghế phụ mở cửa cho cô. Lúc này cô mới muộn màng nhận ra mình cần phải xuống xe.
Phương Y vội vàng bước ra khỏi xe, hai chân vừa chạm đất nhưng do vội vàng mà vô tình giẫm phải vũng nước, bắn bọt nước lên quần tây của Chu Lạc Sâm.
"Thực xin lỗi!" Phương Y vội vàng xin lỗi, từ trong túi xách lấy ra khăn tay, ngồi xổm xuống định lau giúp anh. Anh khẽ né người, nhưng cô vẫn túm chặt quần anh, cẩn thận lau sạch bọt nước cho anh.
Anh cúi đầu nhìn chăm chú vào dáng người cô đang ngồi xổm, hơi thở bỗng chốc cứng lại, cơ thể đờ đờ không nhúc nhích.
Một lúc sau, Phương Y đứng dậy, nói: "Tạm thời chỉ có thể như vậy, thật xin lỗi, quần anh có đắt tiền không? Nếu không, tôi về giặt cho anh."
Chu Lạc Sâm lùi lại một bước, né người nói: "Không cần, đi thôi." Nói xong, anh đi thẳng vào khách sạn.
Phương Y nhét khăn tay trở lại túi và đi theo sau anh, nhưng có cảm giác anh đang né tránh cô. Phải chăng anh chán ghét cô? Hy vọng chỉ là ảo giác của cô.
Vào khách sạn, hai người đi thẳng lên tầng lầu gặp bà lão, tình cờ thấy bà lão cũng đang muốn xuống lầu. Bà lão đã thay quần áo sạch sẽ, vệ sinh cá nhân cũng tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do Chu Lạc Sâm sắp xếp.
"Luật sư Chu!" Bà lão thấy Chu Lạc Sâm đặc biệt vui mừng, "Tôi, tôi đang muốn xuống dưới chờ cậu."
Chu Lạc Sâm nói: "Vậy chúng ta đi thôi." Anh quay người bước đi trước, Phương Y suy nghĩ một chút rồi kéo tay bà lão, đỡ bà cùng đi.
Bà lão rất ấn tượng với Phương Y, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, không ngừng vuốt v e bàn tay cô. Sau khi họ vào thang máy, cảnh tượng này hiện ra trước mắt Chu Lạc Sâm.
Anh nhíu mày nhẹ đến mức không thể nhận ra, đột ngột lên tiếng: "Phương tiểu thư, phiền cô cầm giúp tôi cái cặp." Anh đưa cho cô chiếc cặp tài liệu, "Tôi buộc dây giày."
Phương Y chưa kịp nhìn vào tình trạng dây giày của anh, mà toàn bộ tâm trí cô đều tập trung vào chiếc cặp tài liệu, sợ anh mắng mỏ vì làm bẩn nó, nên cô dùng cả hai tay để cầm, không thể đỡ bà lão.
Sau khi giữ chặt cặp tài liệu, cô mới cúi xuống nhìn dây giày của Chu Lạc Sâm, nhưng lúc đó anh cũng đã buộc xong.
"Cảm ơn." Anh đứng dậy cảm ơn Phương Y, nhưng không lấy lại cặp tài liệu, vì vậy cô vẫn cầm nó.
Ra khỏi thang máy và lên xe, ba người một đường nhanh chóng đến nhà cũ của bà Tân. Đó là một khu dân cư cao cấp thực sự, nằm ở tầng bảy. Càng gần đến nhà, bà Tân càng run rẩy dữ dội. Chu Lạc Sâm tỏ ra khá bình thản trước biểu hiện này, có lẽ đã quen với những tình huống như vậy. Phương Y tuy cũng là người chịu khổ qua, có lòng trắc ẩn cùng đồng cảm như chính mình cũng bị, nhưng cô cũng không có cách nào giúp đỡ.
Thang máy đến tầng bảy, Chu Lạc Sâm đi đến trước cửa nhà số 702 và bấm chuông cửa.
Bà lão nghe thấy tiếng chuông cửa, hít thở sâu một hơi, cố gắng ổn định lại cơ thể.
Theo tiếng chuông cửa vang lên, cửa căn hộ cũng được mở ra. Bên trong là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc xõa vai đang đắp mặt nạ. Khi nhìn thấy Chu Lạc Sâm, cô ta sửng sốt một chút, rồi nghi ngờ.
Tuy nhiên, sự nghi ngờ này nhanh chóng được giải đáp khi cô ta nhìn thấy bà Tân.
"Là bà sao?" Người phụ nữ nhìn bà Tân, sắc mặt lập tức trở nên thiếu kiên nhẫn. "Bà đã quay lại, còn mang theo hai người lạ, muốn làm gì?" Cô ta nhìn xung quanh, như sợ bị người khác nhìn thấy, thấy xung quanh không có ai sau đó vội vàng nói: "Mau đi đi, đừng đến đây gây rắc rối, còn hai người, tôi khuyên các người đừng xen vào chuyện không đâu, các người không thể giải quyết được chuyện này đâu!"
Người phụ nữ nói xong định đóng cửa, Chu Lạc Sâm trực tiếp giữ chặt cửa, đẩy cô ta vào trong. Toàn bộ quá trình anh đều không biểu lộ cảm xúc, bước vào phòng, cũng không quay lại, nói: "Đi vào, đóng cửa lại."
Rõ ràng đây là lời nói dành cho Phương Y cùng bà Tân. Người phụ nữ kia thấy vậy lập tức hét lên: "Anh làm gì! Đây là hành vi xâm phạm nhà dân! Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Chu Lạc Sâm nhìn về phía người phụ nữ kia, đẩy đẩy kính nói: "Chị đây là người ngoài nghề còn biết hành vi xâm phạm nhà dân, xem ra chị không phải mù luật." Anh khinh thường bắt tay đối phương, chỉ đơn giản tự giới thiệu bản thân: "Chào chị, tôi họ Chu, là luật sư của bà Tân."
"Luật sư?" Người phụ nữ kia ngẩn ra, không thể tin được mà nói: "Bà ta còn tiền thuê luật sư?" Cô ta từ từ rũ mắt xuống: "Chờ chút, anh nhìn quen quá, họ Chu? Chu gì nhỉ..." Cô ta suy nghĩ mãi một lúc, như bỗng dưng nhớ ra điều gì, ánh mắt giật mình nhìn về phía Chu Lạc Sâm: "Là anh!"
Đây là lần thứ hai cô ta nói điều này trong ngày, Chu Lạc Sâm dường như không muốn dây dưa với cô ta, môi mỏng khẽ hé mở: "chị muốn gọi điện thoại cho Tân tiên sinh quay về cùng tôi gặp mặt, hay là chị muốn đưa vụ việc không sáng tỏ này lên tòa án?"
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nghe đến hai chữ "tòa án", người phụ nữ kia im lặng, một lúc sau mới nói: "Tôi đi rửa mặt, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta về. Các người cứ ngồi ở phòng khách chờ."
Phương Y liếc mắt nhìn Chu Lạc Sâm một cái rồi ngồi xuống sô pha. Cô suy nghĩ một chút, lấy khăn giấy từ trong túi ra trải lên sô pha. Chu Lạc Sâm thấy vậy, con ngươi đen thẳm của anh liếc nhìn cô một cái. Cô nhẹ nhàng cười: "Ngồi đi."
Chu Lạc Sâm hơi do dự nhưng vẫn ngồi xuống. Phương Y và bà lão ngồi xuống bên cạnh anh. Do sô pha nhỏ nên Phương Y ngồi khá gần anh. Anh có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô.
"Cô dùng loại nước hoa nào vậy?" Anh đột nhiên hỏi cô.
Phương Y ngẩn ra: "Tôi không dùng nước hoa."
"À."
Eo thon, chân dài, mái tóc dài ngang vai, trước ngực như có ngọn lửa cháy, hương thơm đó là... hương phụ nữ.
Lời tác giả: Có một số bạn đọc lo lắng rằng Lão Chu là "ngựa giống", quan tâm đ ến vấn đề này. Tôi xin trả lời một chút.
Thực ra tôi đã đề cập đến vấn đề này trong chương 3, hãy đọc kỹ! Hai chữ "thưởng thức" có thể hiểu theo nhiều nghĩa. Nhìn thôi cũng không thể mang thai, chẳng lẽ còn có người đến tìm anh ta để phá thai sao?
Lão Chu có yêu cầu rất cao đối với người tình, không chỉ da trắng, xinh đẹp, khí chất tốt mà còn có nhiều yêu cầu khác. Ngay cả Lâm Tư cũng không đủ tư cách. Tuy nhiên, cô ấy là nhân viên năng lực nhất trong văn phòng và cũng là người đẹp nhất (khi nữ chính chưa xuất hiện), vì vậy vị trí đó là của cô ấy.
Hiện tại Lâm Tư vẫn phụ trách công việc cho Lão Chu vì công việc của anh ta rất phức tạp và nhiều việc, cô ấy tương đối quen thuộc, đột nhiên thay đổi người chắc chắn sẽ gây rối loạn.
Nhưng dù sao đi nữa, đây vốn là một câu chuyện văn nhã bại hoại, vì vậy "phong lưu" là điều không thể thiếu, miễn là không quá đáng là được!
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------