Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ưm!”
Cửa thang máy vừa khép lại là Thần tự đã ấn ót Giản Hi hôn xuống.
Đây là trong thang máy! Còn có camera theo dõi mà! Giản Hi tuyệt vọng kêu lên trong lòng, tay cô không ngừng đẩy ra, đánh vào lồng ngực và cánh tay người đàn ông.
Nụ hôn này không kéo dài lâu, trước khi cửa thang máy mở anh đã buông cô ra.
Giản Hi yếu ớt dựa vào cánh tay anh, mặt đỏ bừng, cô thở nhẹ, đôi môi ẩm ướt lấp lánh nước bọt.
“Phòng làm việc của em ở đâu?” Anh đỡ cô ra khỏi thang máy, dựa theo hướng cô chỉ tìm đến phòng làm việc của Giản Hi ở tầng năm rộng lớn này.
Vừa vào cửa anh lập tức đóng cửa lại rồi đặt hộp cơm lên bàn, Thần tự ngồi xuống ghế trước bàn, ôm Giản Hi ngồi lên đùi mình.
“Vẫn còn giận à?”
Nhìn vào khuôn mặt trắng nõn bên cạnh, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt buồn bã, rõ ràng cô vẫn còn giận chuyện tối qua.
Cô không nghĩ mình đang giận vì phần lớn cảm xúc là xấu hổ và lúng túng. Giản Hi luôn cảm thấy ngại khi nhớ lại cuộc ân ái tối qua, cô chưa từng mất mặt trước ai như vậy.
Lúc cô lên đỉnh, lúc cô khóc lóc cầu xin…những biểu cảm mất kiểm soát đó đều hiện rõ trước mắt người đàn ông này, tất cả sự bất lực của cô đều bị anh nhìn thấy hết.
Lý do cô giận là dù cô đã cầu xin nhiều như vậy mà anh vẫn mạnh bạo, Giản Hi cảm thấy cổ họng mình khàn đi sau đêm qua.
“Đừng giận nữa…sau này em bảo dừng là anh sẽ dừng, em bảo không làm nữa là anh sẽ ngừng.”
Anh đưa hai ngón tay khẽ xoa bóp khuôn mặt tròn trịa của cô, ghé sát lại xin lỗi bằng giọng nhẹ nhàng.
“Anh đừng nói nữa! Sau này đừng mạnh như vậy nữa…lúc nào anh cũng nhanh và mạnh quá…Nói chung phiền chết đi được!”
Giản Hi che miệng anh lại, tủi thân than phiền về sự mạnh bạo và không quan tâm mình của anh trong chuyện chăn gối, nói đến mức mặt cô đỏ bừng.
“Được.” Giọng nói phát ra từ dưới bàn tay cô, anh nghịch ngợm thè lưỡi liếm vào lòng bàn tay cô, Giản Hi rụt tay lại như bị bỏng, liếc nhìn anh đầy trách móc.
“Ăn cơm thôi, đây là đồ ăn mua ở ngoài, trước đây em đã ăn rồi, khá ngon đấy.” Mở túi trên bàn, các món ăn đều được đựng trong hộp dùng một lần, anh lấy ra và bày lên bàn.
Thần Tự tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đến, ăn xong lại lái xe về ngay vì còn khách đang chờ anh xăm.
Biết dạo này Thần Tự đang yêu đương, Lý Yên rất tự giác dành thêm thời gian rảnh cho anh, với khách đặt hình xăm lớn cần nhiều thời gian cô chỉ sắp xếp mỗi ngày một khách, khách đặt hình xăm nhỏ làm nhanh thì tối đa ba bốn người một ngày.
Vị khách hôm nay đến xăm từ sáng, hình xăm rất lớn, gần như phủ kín lưng, lúc trưa nghỉ một chút, mãi đến bốn năm giờ chiều mới hoàn thành toàn bộ.
Sau khi tan làm anh vội vã lái xe đón Giản Hi tan ca, nếu không cô chỉ có thể đi taxi về nhà.
Sáng nay vì giận dỗi cô không định đi xe của Thần tự đến chỗ làm, cuối cùng lại bị anh bế lên xe, không có cơ hội dùng xe máy điện.
Sau khi đón Giản Hi, hai người cùng đi mua đồ ăn, dạo này Thần Tự thường nấu ăn, mỗi ngày mua khá nhiều đồ, nhưng vì anh ăn nhiều nên mua bao nhiêu cũng hết ngay trong ngày.
Có Thần Tự ở nhà, Giản Hi tròn trịa hơn nhiều, Thần Tự không bạc đãi mình trong việc ăn uống, cô theo anh cũng được ăn ngon, trong cuộc sống anh cũng tự giác chăm lo cho cô, từ giặt giũ đến rửa chén bát, mọi việc nhà anh đều làm hết.
Có lần Giản Nhạc nghỉ lễ đến nhà ở vài ngày lại không ngờ Thần tự cũng ở đó, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy chị mình là hình như chị mập lên rồi, cuối cùng cậu không ở lại, biết hai người có lẽ đã sống chung nên cậu không muốn làm bóng đèn.
Sau khi Giản Nhạc đi, tối đó Giản Hi tắm xong đứng trước gương lẩm bẩm, nắn nắn mỡ bụng hỏi Thần Tự bên cạnh có phải mình mập lên không, anh lại khẳng định là không.