Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối tuần, vì buổi tối phải trực ca đêm nên buổi sáng Diệp Giai Lan ở nhà cùng Tôn Điềm Điềm và Tôn Hoài Đường. Sau khi ăn xong bà đi ngủ trước.
Trong phòng ngủ Tôn Điềm Điềm.
Nhìn Tôn Hoài Đường bên cạnh đang hết sức chuyên chú giảng đề cho mình, Tôn Điềm Điềm hơi đỏ mặt.
Lông mi anh Đường vừa dài vừa cong, cứ như được vẽ lên vậy! Khuôn mặt đẹp không tì vết, môi mỏng hồng, không biết có mềm không nữa… Muốn thân mật với anh.
“Điềm Điềm? Điềm Điềm —” Tôn Điềm Điềm ngẩn người, Tôn Hoài Đường gọi cô: “Em sao vậy? Vẫn chưa hiểu sao? Hay do anh giải thích không rõ?”
“Không không không, hiểu hiểu, em hiểu mà.”
Tôn Điềm Điềm lấy lại tinh thần, thầm mắng mình không có tiền đồ, xuýt nữa là bị bại lộ, đúng là lấy sắc dụ người mà!
“Vậy mình tiếp tục.”
Ngoài mặt Tôn Điềm Điềm nghiêm túc nghe giảng, nhưng thật ra cô không nghe lọt được một chữ nào.
Không lâu sau, Tôn Hoài Đường đứng dậy ra ngoài uống nước, chỉ còn Tôn Điềm Điềm một mình trong phòng.
Đầu óc Tôn Điềm Điềm hỗn loạn, nhân cơ hội suy nghĩ làm sao để quyến rũ được anh.
Tôn Hoài Đường đứng ngoài cửa, nhớ lại hình ảnh Tôn Điềm Điềm ngốc nghếch nhìn mình, anh hít sâu một hơi mới đẩy cửa đi vào.
Tôn Điềm Điềm thấy anh quay về tiếp tục hướng dẫn giải đề, trong đầu Tôn Điềm Điềm bắt đầu nảy lên ý tưởng. Vài phút sau, cô lười biếng nói: “Hình như hơi nóng.” Vừa nói vừa cởi áo khoác len màu vàng nhạt ra, bên trong hơi lộ ra nội y màu trắng đai ren.
Bây giờ đang là mùa xuân, lạnh cũng không lạnh mà nóng cũng không nóng.
Tôn Hoài Đường không tự nhiên dời ánh mắt khỏi người Tôn Điềm Điềm, hầu kết trượt lên xuống, “Vậy anh mở cửa sổ ra nhé?”
“Không cần đâu, gió thổi vào lạnh lắm.”
Cô không muốn mở cửa sổ, cô cũng không phải vì nóng mà cởi áo.
Hai người im lặng ngồi xuống, Tôn Hoài Đường đưa đề, Tôn Điềm Điềm giải bài tập.
Đột nhiên, cái đầu nho nhỏ được tết tóc gọn gàng kề sát vào má Tôn Hoài Đường, khoảng cách rất gần, anh cảm nhận được hương thơm nhè nhẹ từ người thiếu nữ.
“Anh Đường, em không biết làm bài này, anh dạy em đi.” Bộ dạng ngây thơ hồn nhiên thành tâm học tập hiện lên.
Anh mím môi, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Để anh nhìn xem.”
Khuỷu tay Tôn Điềm Điềm động đậy, ‘cạch-’
Cây bút màu đen rơi xuống dưới bàn.
Thấy vậy cô lập tức chui xuống dưới, ngồi xổm trên mặt đất, một tay đỡ lấy đùi Tôn Hoài Đường, tay còn lại cố gắng duỗi đến chỗ cây bút bị rơi.
Bàn tay nhỏ truyền đến nhiệt độ ấm áp trên đùi, Tôn Hoài Đường cố làm lơ cảm giác này, anh hơi cúi người nói: ‘Không với tới à? Để anh lấy cho.”
Vừa dứt lời, Tôn Điềm Điềm vội vàng ngẩng mặt lên, cười nói: “Không cần đâu, em sắp lấy được rồi.”
Bàn tay thiếu nữ vẫn đặt trên đùi anh, còn đang ngồi xổm dưới đất, khuôn mặt kề sát đầu gối.
Cô nhìn anh cười cười, khuôn mặt trắng nõn, tóc đen môi đỏ, chiếc áo len trắng ôm trọn lấy bộ ngực phập phồng của cô, đúng là —
Vừa quyến rũ vừa mê người.
Tôn Hoài Đường hơi ho nhẹ, khó khăn dời ánh mắt sang đống bài tập trên bàn.
Tôn Điềm Điềm nhụt chí ngồi về chỗ cũ.
Anh Đường vẫn rất bình tĩnh, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng không thay đổi.
Cô biết anh luôn là một người chính trực, nhưng cứ mãi một bộ dáng lạnh lùng không gần sắc dục như thế, cô cảm thấy mất mát trong lòng.
Hoặc là, do mình không đủ quyến rũ.
Đến chiều, Diệp Giai Lan làm xong bữa tối, đi đến phía phòng của hai đứa nhỏ nói: “Cơm mẹ làm xong rồi, mấy đứa ra ăn cơm tối đi!”
Diệp Giai Lan cười, trong lòng mừng rỡ. Trong mắt bà, thành tích học tập của con gái tiến bộ như vậy, còn có thể thi vào trường số 1 Cẩm Thị, đều phải nhắc tới công sức dạy bổ túc của Tôn Hoài Đường.
Tôn Hoài Đường nghe thấy tiếng gọi liền đứng lên, nói với Tôn Điềm Điềm: “Đi ăn cơm thôi.”, sau đó ra khỏi cửa.
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
Một buổi chiều không có tiến triển gì, Tôn Điềm Điềm vừa buồn bực vừa nôn nóng, đang định đứng dậy nhưng vô tình chạm phải cạnh ghế, sự việc xảy ra quá nhanh khiến cô chới với ngã về phía trước. Tôn Điềm Điềm hoảng sợ kêu một tiếng, cánh tay duỗi thẳng —
“A—”
Tôn Hoài Đường không kịp phản ứng đã bị Tôn Điềm Điềm ôm lấy vòng eo.
Gương mặt Tôn Điềm Điềm kề sát trên bụng Tôn Hoài Đường, may mắn là cả người lẫn ghế dựa không bị ngã, nhưng mà —-
Tay cô ôm lấy mông anh Đường! Ngón tay bấu chặt, cong quá, còn co giãn nữa! Từ từ đã, dưới ngực cô cảm thấy ấm nóng hơn bình thường — đó, đó là chỗ kia của anh Đường!
Hơi thở Tôn Hoài Đường ngưng động, hết nhắm rồi mở mắt, cầm lấy đôi tay đang nắm chặt của Tôn Điềm Điềm, hơi kéo cô ra, giọng nói có phần gấp gáp: “Điềm Điềm, thả anh ra, đứng lên đi.”
Tôn Điềm Điềm nghĩ thầm đây chính là cơ hội trời cho, lập tức ôm chặt vòng eo của anh, dùng bộ ngực mềm mại của mình cọ sát với bên dưới.
Cô lắc đầu, giả vờ khó chịu nói: “Ai da! Anh Đường, em, đầu em đau quá, từ từ thôi!”
Nói xong lại cọ cọ bộ ngực lên người anh.
Mình không tin anh Đường sẽ không có cảm giác gì!
Tay nhỏ sau mông cũng nhẹ nhàng xoa xoa, bên dưới bị bộ ngực của cô đè sát, còn cọ tới cọ lui. Tôn Hoài Đường không nhịn nổi, ngẩng đầu lên trần nhà hít một ngụm khí lạnh.
Tôn Hoài Đường thông minh, thừa biết kế hoạch vụng về của Tôn Hoài Đường, ánh mắt anh rõ ràng nhìn thấu tâm tư của cô gái nhỏ.
Vào ban chiều, khi cô làm ra những hành động vô ý tiếp xúc với cơ thể mình, anh cũng không nghĩ nhiều đến vậy, nhưng tại giờ khắc này, nếu anh còn không có phản ứng thì chắc chắn anh sẽ bị gọi là đồ ngốc mất!
Cô gái nhỏ này không sợ chết dám đi quyến rũ anh?!
Nhưng tại sao lại muốn làm vậy?
Tôn Hoài Đường không hiểu Tôn Điềm Điềm đang muốn gì.
*
Ăn xong cơm chiều, Diệp Giai Lan chuẩn bị đồ rồi đi làm.
Tôn Hoài Đường tắm rửa xong liền trở về phòng cho khách. Khi chuẩn bị đóng cửa, ngón tay anh dừng lại ở chốt khóa, cuối cùng để yên như vậy.
“Vì sao lại vậy? Câu dẫn thất bại rồi sao? Không lẽ mình không có chút hấp dẫn nào với anh Đường?” Trong phòng ngủ, Tôn Điềm Điềm nằm dài trên giường, khuôn mặt bất mãn.
Nhớ lại chuyện cô ôm anh lúc ban chiều, anh đột nhiên cố gắng gỡ người mình ra, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa. Cuối cùng, anh lại làm như không có việc gì, dịu dàng đưa cô ra ngoài ăn cơm.
Tôn Điềm Điềm tức giận, rõ ràng là cô thấy anh Đường đang nhịn xuống, chắc chắn không phải bộ dáng thờ ơ, nhưng anh nhất định không đáp lại cô, cũng không hoài nghi về những hành động của Tôn Điềm Điềm.
Cô ngồi dậy đi đến mép giường, một lúc sau, Tôn Điềm Điềm bĩnh tĩnh nói nhỏ: “Nếu vậy mình cũng phải dùng biện pháp mạnh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");