Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôn Điềm Điềm nghĩ thầm, thế giới này nhỏ thật, hôm qua vừa gặp phải Trần Đạc, hôm nay thì gặp Triệu Tĩnh Di, còn ở cùng khách sạn với chị ấy.
Hôm nay cô quyết tâm muốn chơi lướt sóng, kéo Tôn Hoài Đường ôm ván trượt ra biển chơi nửa ngày, vừa lên bờ thì có người gọi bọn họ, phát hiện đó là Triệu Tĩnh Di đang mặc một chiếc áo tắm màu vàng. Ồ, bên cạnh chị ấy còn có một cậu thanh niên cường tráng với nước da màu đồng.
“A Trạch, đây là bạn của chị, Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm.”
Tại nhà ăn, bốn người ngồi cùng một bàn, Triệu Tĩnh Di mỉm cười giới thiệu với cậu thanh niên.
Ban đầu, Tôn Điềm Điềm không muốn ăn cơm cùng họ, dù sao cô và Triệu Tĩnh Di cũng không quá thân, sợ rằng sẽ xảy ra xích mích với nhau. Nhưng Triệu Tĩnh Di rất nhiệt tình, cô nghĩ Tôn Hoài Đường và chị ấy là bạn trong cô nhi viện, nên nể mặt chị ấy mà nhận lời.
“Chào mọi người, em là bạn trai chị Tĩnh Di, tên là Bành Trạch.”
Nụ cười của Bành Trạch tươi rói, lộ ra hàm răng trắng sáng, đối lập với làn da ngăm đen của cậu ấy, sau đó bắt tay với Tôn Hoài Đường.
Tôn Điềm Điềm ngẩn người.
Không thể tin được gu của Triệu Tĩnh Di là loại người hay cười như vậy, trước kia cô còn lo rằng chị ấy thích anh Đường, bây giờ ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình hay lo ra, Bành Trạch và Tôn Hoài Đường hoàn toàn khác xa nhau.
“Hai người đều mang họ Tôn, là anh em sao?”
Bành Trạch chớp mắt, nhìn Tôn Hoài Đường.
Tôn Hoài Đường chưa kịp trả lời, Triệu Tĩnh Di bên cạnh duyên dáng nói: “Là anh em họ, không có quan hệ huyết thống.”
Nói xong liền nhìn sang phía đôi nam nữ ngồi đối diện.
Tôn Điềm Điềm kinh ngạc, lúc còn học cao trung, cô nhớ rõ mọi người gọi chị ấy là đàn chị ôn hòa dịu dàng không phải sao? Hơn nữa, sao chị ấy biết được? Hay anh Đường nói cho chị ấy?
Tôn Hoài Đường nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt toàn dấu chấm hỏi của Tôn Điềm Điềm, vì thế anh nhéo nhẹ lòng bàn tay cô, ý bảo không cần để ý lời của chị ấy.
Tôn Điềm Điềm hoài nghi.
Tôn Hoài Đường hoàn toàn biết hết thảy những chuyện này, trong giới thượng lưu của thành phố Cẩm Thị không ai mà không biết nhà họ Tôn có nhận nuôi một đứa trẻ, Tôn Điềm Điềm mới là cháu gái ruột của nhà Tôn, đây cũng không phải là bí mật gì to tát. Cha của Triệu Tĩnh Di là doanh nhân bất động sản có tiếng tại Cẩm Thị, đương nhiên chị ấy cũng biết điều này. Chỉ có Tôn Điềm Điềm ngây thơ cho rằng nếu cô không nói, thì chẳng ai biết được.
Tôn Hoài Đường biết vì sao Tôn Điềm Điềm không bao giờ nhắc đến chuyện này ở trường, cô không muốn mọi người biết anh được nhận nuôi, không để anh chịu thiệt thòi về xuất thân của mình. Cô sợ mọi người sẽ dùng ánh mắt xem thường để đối xử với anh, thậm chí dùng những lời nói ác độc để xỉa xói, cô không muốn vầng hào quang của anh vì thế mà bị đánh mất, chính vì thế vẫn luôn không nói chuyện này với ai…
Nhìn Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm đang thân mật trước mặt mà không xem ai ra gì, Bành Trạch chịu không nổi nói: “À, vậy hai người là quan hệ yêu đương nhỉ.”
Bành Trạch dường như hiểu ra, Tôn Điềm Điềm nghe giọng nói cậu ấy có chút thiếu đòn.
“Ừ.” Tôn Hoài Đường lạnh nhạt nhìn Bành Trạch một cái, không mặn không nhạt trả lời, như muốn kết thúc vấn đề này.
“…”
Trên bàn ăn cũng vì thế mà im ắng đi, Triệu Tĩnh Di đôi lúc sẽ cùng Tôn Hoài Đường nói về những chuyện hồi còn nhỏ, sau đó trò chuyện cùng Tôn Điềm Điềm, trong khi đó Bành Trạch chuyên chú gắp đồ ăn cho chị ấy.
Tôn Điềm Điềm mỗi lần đều lễ phép trả lời, sau đó cúi đầu ăn thịt cua mà Tôn Hoài Đường lột sẵn. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt Triệu Tĩnh Di không được tốt lắm, hình như cơ thể chị ấy không thoải mái.
“Xin lỗi, chị đi vệ sinh một lát.” Triệu Tĩnh Di nói xong liền đứng dậy.
Không đến mười giây, Bành Trạch cũng đứng dậy: “Mọi người tiếp tục ăn nhé, hình như chị Tĩnh Di đang không khỏe, em đi xem thử.”
Tôn Điềm Điềm nhìn bóng dáng cậu ấy cũng không để ý nữa.
Sau một hồi, Tôn Điềm Điềm đã ăn uống no say, nhìn về phía đối diện hỏi: “Sao bọn họ còn chưa trở về nữa?”
Thông Báo ngày 10 tháng 2:
“Ăn no rồi thì về thôi.” Tôn Hoài Đường nắm tay Tôn Điềm Điềm đứng dậy.
“Mình không đợi họ sao?” Tôn Điềm Điềm đứng lên nhíu mày hỏi.
“Bọn họ không trở lại thì thôi, không cần chờ.” Tôn Hoài Đường nghiền ngẫm nói.
“Vậy đồ của họ thì sao?”
“Để yên đó, nhân viên sẽ xem chừng giúp bọn họ.” Anh ôm lấy bả vai Tôn Điềm Điềm, kéo cô rời đi.
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Cô gái nhỏ hình như hơi nôn nóng, miệng cứ lẩm bẩm “nhưng mà”, cuối cùng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Tôn Hoài Đường sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Điềm Điềm đi đi, anh chờ em.”
Tôn Điềm Điềm đỏ mặt nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi giải quyết xong, cô đi ra ngoài đứng trước bồn rửa tay.
“Ưm…”
Trong phòng vệ sinh yên tĩnh bỗng có tiếng động lạ.
Tôn Điềm Điềm nheo mắt, tiếng gì vậy? Có ai khóc sao?
Tiếng động bỗng lớn hơn, Tôn Điềm Điềm tắt vòi nước, im lặng nín thở cẩn thận nghe xung quanh.
“Đàn chị, em làm chị sướng không? Hửm?” Bỗng có giọng đàn ông vang lên.
“A a…” Nghe như người nữ đang bị bịt miệng.
“Bên dưới đàn chị chảy nước như lũ vậy, ha ha…”
Sau đó là tiếng va chạm của thân thể nặng nề đánh vào nhau.
Triệu Tĩnh Di cố gắng kéo tay cậu xuống, dùng âm giọng yếu ớt nói nhanh: “A Trạch, dừng lại, bắn đi mà, xin em đấy…”
Bành Trạch cắn lỗ tai chị ấy, nhéo đầu v*, giọng nói ngả ngớn: “Cầu xin cũng vô dụng thôi, chịu đựng đi.”
Tôn Điềm Điềm giờ đây mới phản ứng lại, cô vô tình nghe được Triệu Tĩnh Di và Bành Trạch đang hành sự cùng nhau. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vội vàng ra khỏi nhà vệ sinh.
Tiếng đóng cửa ‘lạch cạch’ rõ ràng, Triệu Tĩnh Di hoảng hốt, khóc lóc: “Hu hu… Có người nghe được rồi, A Trạch, làm sao bây giờ…”
Bành Trạch xoay cổ cô ấy sang một bên, dịu dàng hôn lên đôi môi, an ủi: “Chỉ nghe tiếng thôi mà, không thấy được thì sẽ không biết chúng ta là ai, chị Tĩnh Di yên tâm.”
Tôn Điềm Điềm ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Tôn Hoài Đường đang dựa vào tường ngoài hành lang chờ mình.
Tôn Hoài Đường nhìn Tôn Điềm Điềm, thấy vẻ mặt cô không tốt, liền hỏi: “Điềm Điềm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Hình như… Không có gì, em thấy hơi mệt.” Không nên nói chuyện này với người khác, Tôn Điềm Điềm thở dài tỏ vẻ mệt mỏi.
Thấy cô như vậy, khóe miệng anh hơi cong lên, như có như không mà nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó ôm lấy bả vai cô rời đi.
“Ừ, chúng ta quay về nghỉ ngơi.”
Lướt sóng cả một buổi sáng, còn chơi bời dưới biển hơn nửa ngày, vừa ăn xong, Tôn Điềm Điềm cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Đi về đến phòng khách sạn, cả hai cùng nhau tắm rửa, Tôn Hoài Đường đè ép lên người cô lại bị cái ngáp nhỏ của cô ngăn lại: “Anh Đường, buổi tối làm tiếp nha, em mệt quá, muốn đi ngủ.”
Nói xong liền gục đầu trong lòng ngực anh thiếp đi, mềm mại dựa vào người anh.
Tôn Hoài Đường thấy vậy, trong lòng mềm nhũn, hôn lên đỉnh đầu cô nói: “Ừ. Tắm xong rồi ngủ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");