Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Khâm Nghiêu quay trở lại AS không bao lâu thì nhận được một cuộc điện thoại.
Vẫn là dãy số vô cùng quen thuộc.
Kể từ khi biết Chu Ngạn đến thành phố C, Chu Khâm Nghiêu đã biết lần gặp mặt này sẽ đến, có trốn cũng không trốn được.
Vừa nhấc máy, anh đã nghe đầu bên kia bình chân như vại nói: "Cậu cả nhà họ Chu, nhà cậu sao ngay cả đến một tách trà ngon cũng không có thế."
Có khả năng nghênh ngang vào nhà người khác như vậy, ở thành phố C cũng chỉ có ông chủ Hạ tiếng tăm lừng lẫy.
Trong giới thượng lưu hầu hết mọi người đều có mối quan hệ với nhau, đặc biệt là nhà họ Hạ với nhà họ Chu đều đứng đầu trên bảng danh sách những người giàu có.
Thực ra họ đã biết nhau từ rất nhiều năm trước, trên phương diện làm ăn cũng thường xuyên đi lại với nhau.
Vì vậy Chu Khâm Nghiêu nói với Vệ Khải một tiếng rồi lái xe trở về căn tứ hợp viện, vừa vào đến ngõ nhỏ đã nhìn thấy ba chiếc siêu xe đang đỗ cạnh nhau.
Anh khẽ nhíu mày, nghĩ thầm lần này có không ít người đến đây.
Sau khi vào nhà, Ngô Chi Ngọc và Tống Tiểu Dương đang cẩn thận đánh răng ở trong sân, thỉnh thoảng nhìn về căn phòng phía đông, vừa thấy Chu Khâm Nghiêu quay lại, bà đã vội vàng đứng dậy nói: "Có rất nhiều người đến đây, giống như xã hội đen, ở trong phòng của cháu, bà không dám cản..."
Chu Khâm Nghiêu vỗ nhẹ lên bả vai Ngô Chi Ngọc : “Không có việc gì, bà đừng lo lắng.”
Nói xong anh bước vào nhà.
Căn phòng phía đông tổng cộng chỉ có hơn 20 mét vuông, ghế có thể ngồi đều đã chật kín, người ngồi không được thì đứng ở bên cạnh.
Cục diện quả là rất hùng hổ.
Kẻ cầm đầu ngồi ở giữa uống trà, thản nhiên liếc nhìn đồng hồ: "Năm phút đồng hồ, rất nhanh..."
Có người đứng dậy nhường chỗ, Chu Khâm Nghiêu ném chìa khóa xe, ngồi đối diện Hạ Thừa Nam: "Anh cũng không khách sáo chút nào nhỉ."
Hạ Thừa Nam nhìn anh với vẻ mặt hờ hững: "Chuyện này không hề liên quan gì tới tôi.
Cậu nhìn đi, những người trong phòng này đều là do Chu Ngạn đưa tới, tôi chẳng qua cũng chỉ là một trong số những người cậu ta mời đó thôi."
Nếu không có sự giúp đỡ của Hạ Thừa Nam, Chu Ngạn hoàn toàn không thể điều tra ra được anh đang sống ở đây.
Chu Khâm Nghiêu biết rõ, không nói lời nào, lười biếng dựa vào ghế, nhìn những người xung quanh một vòng.
Có một vài gương mặt quen thuộc, là những người trước đây đã đi theo Chu Ngạn để làm việc, cũng có một vài gương mặt xa lạ mà anh không biết.
Hạ Thừa Nam ném cho anh một điếu thuốc: "Đừng nhìn nữa, đây là những người còn sót lại của Chu Ngạn đấy."
Chu Khâm Nghiêu nhận lấy điếu thuốc: "Ý của anh là sao?"
Một chốc im lặng, sương khói từ từ lan toả ra không trung.
Giọng nói Hạ Thừa Nam thiếu đi chút bông đùa như vừa rồi, nghiêm túc hơn vài phần: "Quyền điều hành trực tiếp ở nhà cậu hầu như đều bị người đàn bà đó nắm giữ hoàn toàn.
Chu Ngạn trên danh nghĩa vẫn là giám đốc thương hiệu, nhưng thực tế cậu ta không thể đưa ra bất kỳ quyết sách nào."
Chu Khâm Nghiêu: "..."
Những năm qua, Chu Ngạn đã gọi điện cho anh rất nhiều lần, nói về sự đấu đá lẫn nhau trong gia đình, tranh giành quyền lực và những thay đổi của các vị trí cấp cao trong MOON.
Mặc dù anh không bao giờ trả lời, nhưng cũng có thể nghe lọt được.
Cho nên bây giờ những gì Hạ Thừa Nam nói với anh...!cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Sau khi rít một hơi thuốc thật sâu, Chu Khâm Nghiêu thờ ơ đáp lại: "Liên quan gì đến tôi."
"Đúng vậy, cậu không bắt buộc phải lo chuyện nhà họ Chu, nhưng,” Ánh mắt Hạ Thừa Nam nghiêm nghị, nói với anh: “Ý nghĩa của MOON là gì, chắc cậu hiểu rõ hơn tôi.
Tôi đã gặp người đàn bà đó một lần, ham lợi trước mắt, thùng rỗng kêu to, để bà ta quản lý MOON trong vòng một năm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."
Chu Khâm Nghiêu yên lặng nhìn dưới đất, suy ngẫm về lời nói của anh ấy.
Vốn dĩ kể từ hai năm trước, khi cắt đứt quan hệ với cha mình, anh đã quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ bước vào cửa nhà họ Chu nữa.
Bất kể bọn họ có thành công hay thất bại thì cũng không liên quan gì đến anh.
Nhưng MOON là nhãn hiệu do cha và mẹ cùng nhau sáng lập, lúc đó lấy tên của mẹ anh là Diêu Nguyệt*, phải trải qua hàng chục năm mưa gió mới có được vinh quang như ngày hôm nay.
(*Nguyệt = Moon = mặt trăng.)
Hạ Thừa Nam thấy anh không nói lời nào, thử thăm dò hỏi: "Thật ra ông già nhà cậu mạnh miệng vậy thôi, trong lòng vẫn luôn nhớ đến cậu đấy."
Không nói tới Chu Trạch Lâm thì không sao, nhắc đến ông ấy, Chu Khâm Nghiêu lại tràn đầy oán hận, sắc mặt lập tức chìm xuống.
"Đừng nhắc tới người này với tôi."
Bên ngoài mọi người đều nghĩ rằng cậu cả thần bí nhà họ Chu vẫn đang ra nước ngoài du học, ít ai biết rằng hai cha con họ lại lâm vào thế bế tắc này.
Khói tiếp tục cháy, bầu không khí có phần im ắng.
Vừa lúc đó, Chu Ngạn đến.
Có lẽ đã lâu không gặp Chu Khâm Nghiêu, sau khi vào cửa, anh ấy nhất thời không kiềm chế được xúc động bước tới ôm lấy anh: "Anh, anh của em!!!"
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Cảnh tượng diễn thê thảm y hệt như anh em ruột thất lạc nhau nhiều năm chưa gặp.
Anh vô cùng ghét bỏ mà đẩy ra: “Cậu có thể đừng gào lên được không.”
“Anh!” Chu Ngạn vẫn xúc động mười phần: “Hai năm không gặp, em nhớ anh.
Chắc anh cũng nhớ em đúng không?!"
Chu Khâm Nghiêu: “?”
Chu Ngạn đọc hiểu được ánh mắt anh.
Anh ấy muốn tạo ra một bầu không khí đoàn tụ cảm động của anh em sau một thời gian dài xa cách, nhưng dường như điều đó không áp dụng được với Chu Khâm Nghiêu.
Người này hơi máu lạnh.
Chu Ngạn ngậm miệng.
Chu Khâm Nghiêu đẩy chiếc ghế đẩu cho anh ấy rồi hỏi: "Chuyện tôi bảo cậu làm đã xong chưa?"
"Xong!" Chu Ngạn nói rồi ngồi xuống: "Lúc em đến Tiểu Đường đang bị mắng, em lập tức làm mưa làm gió biểu diễn một chiêu đã xoay chuyển cục diện, bây giờ chắc em ấy đang ngủ rồi."
Hà Thừa Nam ở bên nghe xong thì lập tức nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, Chu Ngạn, sáng sớm cậu đã hớt hải kêu tôi đi lấy giấy tờ ở bệnh viện như vậy, Đường Du kia là ai?"
Chu Ngạo cười bí hiểm: "Bạn gái nhỏ của anh em.
Quá kích thích, em ấy còn đang học cấp ba, chưa đủ mười tám.
Cấm kỵ!"
Hạ Thừa Nam: "..."
Đôi mắt nghiền ngẫm hướng về Chu Khâm Nghiêu: "Cậu Chu, cậu có phải cầm thú quá không vậy, học sinh cũng không buông tha?"
"… Không phải việc của anh."
Nghĩ đến Đường Du, Chu Khâm Nghiêu lại nhớ tới vài giờ trước anh đã trải qua một đêm cùng cô, khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ hiện lên nụ cười khẽ khó hiểu.
Nụ cười này đến bất thình lình, vô cùng kỳ quái, có loại cảm giác như đang bị trúng tà, Hạ Thừa Nam cùng Chu Ngạn nhìn nhau: "..."
Mọi người: "..."
Nhận thấy mình đang suy nghĩ lung tung, Chu Khâm Nghiêu lập tức lạnh mặt trở lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, tranh thủ thời gian rút nhanh cho tôi, mọi người đến nhiều vậy dọa đến bà chủ nhà của tôi."
"Anh, anh thật sự không quay về sao?" Chu Ngạn vẫn không chịu thua: "Mụ yêu tinh kia khiến cho công ty gà bay chó sủa, bác cả cũng không quan tâm.
Hiện tại tất cả quản lý đều là người của bà ta, chúng em muốn nói cũng không nói được."
"Vậy thì tôi có thể nói được gì?"
"Nhưng anh có..."
"Chu Ngạn." Chu Khâm Nghiêu ngắt lời Chu Ngạn.
Im lặng vài giây, giọng anh lạnh lùng vô tình: "Tôi đã nói rồi, bà ta ở đó, không đời nào tôi quay lại ngôi nhà đó đâu."
Chu Ngạn: “…”
Thật ra đứng trên lập trường của Chu Khâm Nghiêu, Chu Ngạn hoàn toàn có thể lý giải được tâm trạng của anh.
Chuyện hai năm trước là cú sốc quá lớn đối với anh, trong một đêm đã mất đi hai người thân, cảm giác bị phản bội bởi người thân nhất của mình thật đau đớn và tuyệt vọng.
Chu Ngạn không thể nào đánh lừa suy nghĩ của anh được.
Bởi vì lời nói của Chu Khâm Nghiêu mà bầu không khí trở nên cứng nhắc hơn, không ai lên tiếng nữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột từ ngoài sân phá tan sự nặng nề trong phòng.
Một giọng nói nhẹ nhàng lại hét lên: “Chu Khâm Nghiêu? Anh ở đâu?”
Chu Khâm Nghiêu giật mình, không thể tin được mà đứng lên.
Là Đường Du?
Chu Ngạn cũng sững người, hỏi anh: "Đây không phải là tiếng của chị dâu nhỏ sao? Cô ấy không phải đang ngủ rồi sao, tại sao lại ở đây?"
Trái lại, Hạ Thừa Nam lại giống như đang xem kịch, tỏ ra thích thú nói: "Người đó là bạn gái nhỏ của cậu? Vừa khéo, để tôi xem trông như thế nào."
"Tất cả im lặng."
Đương nhiên Chu Khâm Nghiêu không muốn bại lộ, anh muốn đi ra ngoài bảo Ngô Chi Ngọc và Tống Tiểu Dương cũng đừng phát ra tiếng động, để Đường Du nghĩ không có ai ở nhà.
Tuy nhiên, không như mong đợi, Tống Tiểu Dương mở cửa nhanh như chớp, còn lẩm bẩm không biết đã nói gì với Đường Du mà cô gái nhỏ chạy tới.
"..."
Chu Khâm Nghiêu đành phải từ bỏ kế hoạch giả vờ vắng nhà, lúc này trốn cũng đã muộn nên chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh mà hành động.
Nhưng ai đó phải biến mất.
Chu Khâm Nghiêu chỉ vào Chu Ngạn: “Cậu, trốn trong ngăn tủ đi, tôi không cho phép thì cậu không được ra, những người khác cũng vậy, đều câm miệng hết cho tôi.”
Chu Ngạn: "???"
Không kịp mở miệng hỏi tại sao thì giây tiếp theo anh ấy đã bị mất đi nhân quyền mà nhét vào trong ngăn tủ quần áo.
Gần như cùng lúc đó, ngay khi Chu Ngạn bước vào tủ quần áo, cánh cửa của căn phòng phía đông bị mở ra.
Thật ra, một giây trước khi bước vào đây Đường Du vẫn còn sợ, cô đã lớn như vậy nhưng đừng nói đến người xấu mà thậm chí là chó dữ cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Nhưng giờ đây, sự lo lắng cho an toàn của Chu Khâm Nghiêu đã thôi thúc cô quên hết tất thảy, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu - vì nghĩa quên mình, giúp anh thoát khỏi vòng vây.
Sau khi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim cô gái nhỏ càng đập mạnh hơn.
Bảy tám người đàn ông cao lớn dũng mãnh, tất cả đều đứng vững vàng.
Chu Khâm Nghiêu ngồi ở bên cạnh bàn, người đàn ông ngồi đối diện anh nhìn qua có vẻ kiêu ngạo, trông không giống người tốt là mấy.
Tình hình hiện tại hơi giống như đang thương lượng.
Khung cảnh im ắng đến lạ lùng.
Mọi người đều nhìn cô.
Ánh mắt đều hướng về phía cô.
Điều này làm cho Đường Du vô cùng hồi hộp, nhưng cũng vì vậy mà cô càng thêm kiên định, muốn đồng sức đồng lòng cùng Chu Khâm Nghiêu đối mặt.
Đường Du vờ như mình cũng giống như không khí, im lặng như gà đi đến bên người Chu Khâm Nghiêu, kéo ghế ngồi xuống, thỉnh thoảng trộm ngó người bên cạnh vài lần, tới gần hạ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thành thật mà nói, Chu Khâm Nghiêu còn không biết phải giải thích tình hình lúc này như thế nào, trong vài giây anh suy nghĩ không ra, Hạ Thừa Nam đột nhiên nói một cách thích thú: "Được rồi, bạn gái của cậu đến rồi đúng không? Vậy thì để bạn gái cậu lo cho."
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Anh không biết Hạ Thừa Nam định làm trò gì, nhưng có lẽ do điếc không sợ súng, Đường Du hoàn toàn không sợ anh ta, nghiêm túc hỏi: “Lo cái gì?”
“Người này.” Hạ Thừa Nam bộ dạng giống như đại ca xã hội đen, chỉ vào Chu Khâm Nghiêu: “Cậu ta nợ chúng tôi một khoản tiền, nếu hôm nay còn không trả, tôi sẽ chặt một cánh tay của cậu ta.”
“…!!” Đường Du kinh ngạc nhìn Chu Khâm Nghiêu, tuy rằng không biết vì sao anh lại thiếu tiền người ta nhưng vẫn ra tay trước chiếm ưu thế, ôm lấy một bên cánh tay anh.
Làm như ôm ở trong tay mình rồi thì người khác không thể nào mang đi được nữa.
“Đừng, đừng mà.” Mặc dù đang sợ hãi, nhưng Đường Du vẫn bình tĩnh hỏi: “Anh ấy nợ bao nhiêu?
Nhìn thấy cánh tay bị cô gái nhỏ ôm chặt trong tay, Chu Khâm Nghiêu hơi hơi nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười
Loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ.
Thật cmn… Chết cũng bằng lòng.
Hạ Thừa Nam cũng không muốn quá lố dọa đến cô bạn nhỏ, chơi đùa bật lửa trong tay, tùy tiện nói: “Mười vạn.”
“À.” Hình như Đường Du thở phào nhẹ nhõm, thò tay lấy điện thoại của mình ra: “Thanh toán bằng WeChat được không?”
Hạ Thừa Nam: “…???”
Tầm mắt chuyển hướng sang Chu Khâm Nghiêu ——【 Trái cấm mười tám này của cậu còn là phú bà nhỏ trượng nghĩa nhỉ?】
Diễn kịch đến bây giờ, Chu Khâm Nghiêu xem cũng đủ rồi.
Anh cất điện thoại của Đường Du đi: "Anh không nợ tiền, bọn họ đang đùa với em đấy."
“Hả?” Đường Du nhìn chằm chằm, “Vậy bọn họ là ai?
Chu Khâm Nghiêu trầm tư một lát: “Đội phá dỡ.”
Hạ Thừa Nam: “…”
Đường Du nhìn kỹ lại, quả thực đội phá dỡ trên TV đều rất dữ dằn, để khiến người dân đồng ý phá dỡ, họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Đoán chừng Chu Khâm Nghiêu sợ Ngô Chi Ngọc sẽ gặp nguy hiểm nên anh mới đến giúp bà ra mặt nói chuyện.
Còn may, không phải xảy ra chuyện.
“Được rồi.” Hạ Thừa Nam vui đùa cũng đã xong, đứng lên chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên nói với Chu Khâm Nghiêu:
“Chuyện vừa rồi chúng ta nói, cậu suy xét lại một chút.”
Lúc đứng dậy, dường như ngửi thấy mùi hương nào đó, anh ấy nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn xuống túi nhựa mà Đường Du đặt trên bàn.
"Cái gì trong đây vậy?"
Đường Du sửng sốt: “Bánh bao súp.” (1)
(1) Bánh bao súp là một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền với Vô Tích và Thượng Hải.
Tiểu long bao có phần vỏ ngoài dai mềm, khi cắn vào nước súp thơm ngọt trong nhân bánh sẽ chảy ra trong miệng.
Xem thêm hình minh họa cuối chương.
Hạ Thừa Nam lại ngồi xuống, vuốt ve quần áo: "Ra cửa sớm, tôi còn chưa ăn sáng đâu."
Hàm ý không thể rõ ràng hơn.
"Ồ." Đường Du như hiểu ra điều gì đó: “Anh muốn ăn không?
Hạ Thừa Nam chưa kịp nói, cô đã lấy cái túi bánh bao nhỏ trên bàn, bỏ vào túi áo khoác của Chu Khâm Nghiêu: "Ở ngoài bán, mười hai tệ một lồng."
Hạ Thừa Nam: “???”
Tôi có nghe lầm không vậy?
Ông chủ Hạ tiếng tăm lẫy lừng, đi đến đâu cũng có bao người quỳ liếm.
Nhưng bây giờ ở trước mặt Đường Du lại hèn mọn đến nỗi một cái bánh bao cũng không chiếm được.
Muốn ăn? Tự mình mua đi.
Chu Khâm Nghiêu nhịn rồi lại nhịn, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ông chủ Hạ bị chọc tức, rời đi mang theo đoàn người thưa thớt, lúc đi ngang qua tủ quần áo, Chu Ngạn tìm được cơ hội đẩy cửa đi ra, trộn lẫn trong đội ngũ, xoay người làm dấu sẽ liên lạc qua điện thoại với Chu Khâm Nghiêu.
Đường Du không thấy Chu Ngạn, toàn bộ đám người đi rồi mới lấy túi bánh bao từ trong túi Chu Khâm Nghiêu ra thả lại trên bàn.
Mở ra, mùi thơm ngào ngạt.
Cô bẻ đôi đũa dùng một lần ra, gắp một cái cho anh: “Anh ăn khi còn nóng đi.”
Chu Khâm Nghiêu nghĩ đến hành động nhỏ lúc đó của cô thì muốn cười: “Em làm gì không cho người ta ăn một cái thế?”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, lông mi như lướt qua trái tim của Chu Khâm Nghiêu: "Nhưng cái này em mua cho anh."
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Trong chốc lát, trái tim đã tan thành một vũng nước.
Quá đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đẩu Đường Du đang ngồi.
Khuôn mặt của cô gái nhỏ ngay tức khắc gần trước mặt anh.
Liếm nhẹ đôi môi hơi khô, nhìn vào mắt cô, hơi thở quấn quýt trong hô hấp của hai người: “Nhưng bây giờ anh không muốn ăn bánh bao.”
Mặt Đường Du đỏ lên: “… Vậy anh muốn ăn cái gì?”
Chu Khâm Nghiêu chậm rãi cúi đầu, hướng đến gần môi Đường Du, khi nóng bỏng sắp chạm vào nhau, anh thấp giọng nói:
“Em biết mà.”
Đồng thời nói ra, anh chẳng thể kìm lòng mà hướng về phía đôi môi thơm của cô gái, nhưng còn chưa chạm đến sự mềm mại như trong tưởng tượng thì đột nhiên kêu lên một tiếng ---
Ngay sau đó, Chu Khâm Nghiêu cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, có cái gì đó từ chóp mũi chảy xuống, rớt vào trong miệng.
Bất ngờ không kịp phòng bị mà uống một ngụm nước.
Người đàn ông nhìn kỹ lại ---
Ánh mặt trời chiếu vào lúm đồng điếu của Đường Du, cô đang cầm một khẩu súng nước trên tay, chĩa về phía anh, mỉm cười dễ thương mà xinh đẹp:
"Anh lại gần chút nữa thì em sẽ không khách khí đâu"
Chu Khâm Nghiêu: “…”.