Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 13: ÔNG XÃ BÁ ĐẠO XUẤT HIỆN!
CHƯƠNG 13: ÔNG XÃ BÁ ĐẠO XUẤT HIỆN!
Sắc mặt Ân Thiên Thiên trắng bệch, đứng nguyên tại chỗ không nói được câu nào.
Cô thực sự không hiểu, bọn họ ép cô lấy chồng, giờ cô đăng ký kết hôn rồi sao còn nói cô là “đứa con gái lẳng lơ” chứ? Càng không hiểu là, hóa ra trong lòng bố cô, cả bạn bè và đồng nghiệp của cô đều là “khách làng chơi”? Ai nghe được chuyện này chắc đều cười rụng răng.
Cô là con gái của ông ta mà ông ta đối xử với cô như vậy! Thử hỏi làm sao cô có thể nhịn được chứ?
“Bố, chẳng lẽ trong mắt bố, con là người như thế sao?” Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm Ân Bách Phú, hỏi thẳng ông ta, chẳng ai chú ý tới Ân Nhạc Vy đi mở cửa đến giờ vẫn chưa quay lại: “Mọi người yêu cầu con kết hôn, giờ con kết hôn chưa được hai tiếng, bố lại ép con ly hôn! Có phải đối với bố, lợi ích của nhà họ Ân luôn quan trọng hơn hạnh phúc của con cái không? Anh cũng bị bố ép uổng đến mức phải tha hương xứ người, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ để bố tỉnh ngộ ư?”
Dường như Ân Bách Phú tát một cái rồi cũng không ngại tát thêm cái nữa, lúc ông ta giơ tay lên, Ân Thiên Thiên chỉ nhắm mắt chuẩn bị nhận lấy cái tát kia. Từ trước tới nay cô luôn thích thẳng thắn, cho dù biết rõ những lời này sẽ đắc tội với Ân Bách Phú, cô vẫn nói ra.
Không thấy cái tát trong dự định giáng xuống, Ân Thiên Thiên chầm chậm mở mắt ra.
“Chào bác Ân, cháu là Cảnh Liêm Uy, chồng của Ân Thiên Thiên.”
Cảnh Liêm Uy đưa tay phải lên, giờ phút này cổ tay của Ân Bách Phú đang bị anh nắm trong tay, động tác đơn giản mà kiên quyết khiến Ân Thiên Thiên rất muốn khóc, từ nhỏ cô đã không thích khóc cũng chẳng ham được âu yếm, vậy mà người đàn ông này lại khiến cô muốn dựa vào như thế...
Cả căn phòng rơi vào im lặng, không ai lên tiếng.
Cảnh Liêm Uy kéo Ân Thiên Thiên về phía sau mình, lúc này anh mới buông cổ tay của Ân Bách Phú ra rồi cúi đầu coi như xin lỗi vì hành vi thất lễ của mình, thái độ khiêm nhường khiến cho người bên cạnh có chút thẹn thùng.
Lý Mẫn nhìn người đàn ông trước mặt mà ngây ra như con gái Ân Nhạc Vy của mình, bà ta không thể tin được bước tới hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu là... chồng của Ân Thiên Thiên?”
Ân Nhạc Vy nhìn Cảnh Liêm Uy mà mặt trắng bệch, không phải nói gì nhiều, chỉ nhìn một cái ai cũng biết giữa Hướng Thực và Cảnh Liêm Uy ai ưu tú hơn, khiến người khác mê muội hơn! Dựa vào cái gì mà Ân Thiên Thiên lại may mắn như thế! Hướng Thực đá cô xong, cô liền vớ được Cảnh Liêm Uy!
Ân Nhạc Vy đố kỵ nhìn Ân Thiên Thiên, móng tay cắm sâu vào thịt mà cô ta cũng chẳng màng.
Cảnh Liêm Uy tùy ý nhìn người trong phòng, tay nắm lấy bàn tay của Ân Thiên Thiên, cảm giác ấm áp đó như từ lòng bàn tay truyền qua máu rồi lan đi khắp cơ thể cô, cuối cùng dừng lại nơi trái tim.
“Xin lỗi, anh đến muộn, vừa nãy bệnh viện có bệnh nhân phải cấp cứu gấp nên anh không thể không quay lại đó.” Thái độ của Cảnh Liêm Uy rất tốt, anh thong thả nói: “Hôm nay cháu tới là để nói chuyện với hai bác về việc kết hôn của bọn cháu.”
Cơn giận của Ân Bách Phú vẫn còn chưa nguôi, nhưng sự xuất hiện của Cảnh Liêm Uy khiến ông ta tạm thời quên nó đi: “Hai đứa kết hôn từ khi nào? Tại sao tôi phải đồng ý cho hai đứa kết hôn, lẽ nào cậu không biết Thiên Thiên đã đính hôn với giám đốc Trương rồi à?”
Ân Thiên Thiên khó tin nhìn bố mình, vì lợi ích của nhà họ Ân mà ông không từ bất cứ thủ đoạn nào, ông không ngừng bôi nhọ cô ngay trước mặt chồng cô, lẽ nào ông thực sự cho rằng con cái chỉ là vật hi sinh cho gia tộc thôi sao?
Cảnh Liêm Uy không lên tiếng, chỉ liếc nhìn giám đốc Trương rồi bình thản mở miệng: “Xin lỗi, theo tôi biết thì Thiên Thiên vẫn chưa kết hôn với giám đốc Trương đúng không? Chỉ cần chưa kết hôn thì Thiên Thiên vẫn có quyền lựa chọn.”
Đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy gọi tên của Ân Thiên Thiên, người đàn ông hào hoa phong nhã này đứng bên cô, chắn tất cả phong ba bão táp cho cô, che chắn cô ở sau lưng anh. Lần đầu tiên, Ân Thiên Thiên mới cảm nhận được, đây mới là đàn ông!