Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 42: Em đã nhớ rồi
Ý Kỳ đi sau Kiến Văn, họ bước chầm chậm đến. Thấy anh đang ngồi nhìn lên cửa sổ cao,Kiến Văn nói vào
"Nhớ vợ à?"
Cả hai đã cố tạo bất ngờ cho anh nên Ý Kỳ vẫn nấp phía sau Kiến Văn, Tư Lãng cười khẩy.
"Đến đây làm gì? Về đi, ngày mai đem tiền lên bảo lãnh tôi"
Kiến Văn làm bộ dạng nhõng nhẽo khiến các người ở cùng tâm giam với Tư Lãng đều cười.
"Ỏ ~ người ta nhớ, nên lên đây mà lại đuổi về"
Khuôn mặt anh lúc này đang nhăn nhó, không hiểu sao Kiến Văn lại dở khùng dở điên đến thế. Rồi bất chợt Ý Kỳ bước ra, cô nhìn anh rồi cười mỉm
"Em nhớ...nhớ anh"
Tư Lãng vui mừng, coi vẻ hớn hở của anh ta thì đây là lần đầu Kiến Văn được thấy.
"Em nhớ ra rồi à? Tốt quá"
"Tuy khá khó khăn nhưng em cũng nhớ lại.. "
Mọi người ở cùng trại giam với anh đều ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thuần khiết của cô, ăn mặc tuy đơn giản nhưng nhìn rất đẹp. Anh thì không muốn ai nhìn vợ mình chằm chằm như thế.
"Kiến Văn, đưa cô ấy về đi, nơi này không thích hợp cho cô ấy"
"Ừ, tôi hiểu rồi"
Ý Kỳ có vẻ như không muốn về, Tư Lãng đưa tay ra xoa đầu cô một lần rồi nhẹ nhàng nói với Ý Kỳ
"Em về đi, ngoan"
"Ừm"
Có những điều muốn nói nhưng cô không thể nói với anh ngay lúc này và tại đây, nên đành giữ trong lòng. Cô buồn bã ra xe, Kiến Văn tìm cách an ủi.
"Sao thế? Đừng nghĩ nhiều, ngày mai cậu ấy sẽ được bảo lãnh"
- -----------
Vừa về đến nhà, Ý Kỳ xuống xe thì thấy đồ của mình bị ném ra ngoài sân. Nhìn là biết Mãn Huyên làm. Ý Kỳ chạy nhanh vào thì thấy cô ta ngồi chễm chệ trên sô pha, cô bực mình quát lớn.
"Cô dám ném đồ của tôi?"
"Có gì không dám? Mày cũng chỉ là con điếm bám đuôi mà thôi, Lãng là của tao"
Ý Kỳ tức giận xông vào nắm tóc cô ta mà giật. Từ bình yên cho đến mớ hỗn độn, mấy người đàn em định xông vào can như Kiến Văn mỉm cười chặn tay
"Để đó họ tự giải quyết, để tôi có dịp xem phụ nữ đánh nhau"
Mã Yết thật sự không biết Kiến Văn nghĩ cái quái gì nữa, anh hất tay Kiến Văn
"Điên, Mộc tiểu thư mà có chuyện gì thì cậu ấy sẽ không bỏ qua đâu "
Rồi anh cùng mấy người hầu lao vào tách hai người này ra. Người thì đầu bù tóc rối, người thì trầy xước. Mã Yết khuyên Ý Kỳ bình tĩnh nhưng cô đều bỏ qua và không nghe. Anh liền buông ta ra, Mãn Huyên vẫn đang bị giữ chặt thì Ý Kỳ bước đến tát thật đau. Mãn Huyên trừng mắt bất ngờ
"Mày dám tát tao? Con khốn "
Ý Kỳ cười rồi đi một vòng xung quanh cô ta.
"Đừng tưởng tôi không nhớ cô đã bắt nạt tôi"
"Mày.... Mất trí nhớ rồi mà"
Đúng là mất trí nhưng cô vẫn không để cho Mãn Huyên thấy được nỗi đau mỗi khi nhớ lại.
"Mất trí nhớ không có nghĩa là không nhớ"
Cô ta liền cứng họng, lo sợ rằng Ý Kỳ sẽ đi tố cáo với cảnh sát về mọi việc trước kia. Tức giận và giậm chân đi lên căn phòng dành cho khách.
"Đồ điên"
Dẫu biết cô ta sẽ không tự nguyện lên gác mái đâu, nên là dù có cho người lên đưa cô ta về phòng trên gác mái thì cô ta cũng sẽ quậy một trận.
HÔM SAU
Đến gần trưa, người giúp việc từ ngoài sân chạy vào bếp, thần thái khuôn mặt khó coi.
"Mộc tiểu... Tiểu thư... Cậu chủ về rồi..."
Ý Kỳ vui mừng ra mặt
"Vậy sao"
"Đúng a.. Còn có.. Rất nhiều cảnh sát đi theo sau.. Chắc là có chuyện rồi..."
Ý Kỳ vừa ra khỏi bếp thì thấy tất cả đã ở sảnh khách rồi. Tư Lãng nhìn thấy cô vui mừng như vậy, anh thấy vui trong lòng. Chưa kịp dang tay thì Ý Kỳ đã chạy nhanh đến ôm anh thật chặt. Anh đưa tay lên vuốt vài cái thì Ý Kỳ đã thút thít
"Hức.. Em nhớ....nhớ anh lắm"
Cuối cùng cũng đã có ngày Tần Tư Lãng có một tình yêu đẹp và đầy mít ướt như này. Anh cười thầm vì sự dễ thương của cô rồi xuýt xoa.
"Thôi được rồi. Em nín đi, anh về rồi đây"
Nước mắt làm ướt một ít trên áo anh, khung cảnh cảm động này đã làm cho các người giúp việc của nhà anh cũng rơi nước mắt.
Trên phòng ngủ của khách, cánh cửa hé mở và Mãn Huyên nhìn ra. Cô ta toát mồ hôi hột và lo sợ, tim đập như trống đánh, Tư Lãng liền có cảm giác như ai đang nhìn mình chằm chằm, anh ngước lên căn phòng đó và đúng như dự đoán, cánh cửa liền đóng rập lại.
Tư Lãng lau hàng nước mắt đang lăn trên khuôn mặt khả ái.
"Đợi anh"
Ý Kỳ gật đầu rồi đứng qua một bên, anh hơi xoay người về phía cảnh sát và nói chuyện.
"Thật ngại quá vì đã làm mất thời gian của các anh. "
Một vị cảnh sát trưởng đứng ra trò chuyện với anh.
"Không sao, gia đình đoàn tụ là chuyện bình thường và tôi chứng kiến suốt thôi. Vậy bây giờ chúng tôi xin phép anh Tần để thực thi nhiệm vụ "
Anh gật đầu rồi dặn Mã Yết và Kiến Văn đưa họ lên gác mái, cô hỏi anh về chuyện này. Anh mỉm cười và nắm tay cô rồi cùng nhau ngồi xuống.
*