Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên núi Thiên Phong
Lý Nguyên Nguyên đã hai tuần không xuống núi, hơn nữa còn là lúc năm mới.
"Chị thật sự muốn ở đây mọc cánh thành tiên sao?" Kỷ Mẫn hỏi
"Chị là hiến thân cho quốc phòng." Lý Nguyên Nguyên đối mặt máy tính không chút xê dịch.
"Quốc phòng có thể thay phiên hiến, không cần một mình chị chiếm hầm cầu. . ." Kỷ Mẫn nói đến đây dừng một chút, thấy hình như nói sai rồi, nếu để liên trưởng biết cô nói nơi này là hầm cầu, suy ra liên trưởng ở dưới chính là vua phân, phỏng chừng cô không cần sống nữa.
"Chị có thải." Lý Nguyên Nguyên không để ý tới Kỷ Mẫn suy nghĩ lung tung, mặt không chút thay đổi tiếp lời, tay vội điều chỉnh tiêu đề.
Kỷ Mẫn thấy cô còn biết nói đùa, như vậy chứng tỏ Nguyên Nguyên hẳn là đang từ từ biến tốt. Bởi vậy cô yên lòng.
Lục Huy đã nửa tháng chưa liên lạc với Lý Nguyên Nguyên, hai ngày đầu Lý Nguyên Nguyên còn có thể giả vờ không có việc gì. Sau đó liền hoàn toàn ủ rũ, một đóa hoa xinh đẹp mắt thấy cứ như vậy mỗi ngày mỗi ngày héo rũ. Mặc cho ai nhìn đều đau lòng. Liên trưởng Lý Khả sốt ruột, cô tự mình xuống núi hỏi thăm tình hình, không ngờ không ai biết Lục Huy đi đâu, chỉ nói đi công tác. Đi công tác cũng có thể gọi điện thoại a, Lý Khả bắt đầu buồn bực. Nhưng dù sao cũng là lão chiến sĩ trường kỳ chiến đấu ở nơi công việc cơ mật, cô rất nhanh liền nghĩ tới có thể Lục Huy là đi chấp hành nhiệm vụ. Cô trở về an ủi Lý Nguyên Nguyên một phen, rốt cục, đóa hoa nhỏ héo rũ kia mới từ từ có sức sống.
"Trung đội trưởng Lý, ngày mai xuống núi mua ít sách cho liên đội." Lý Khả liên trưởng ở cuộc hợp toàn liên trực tiếp ra lệnh cho Lý Nguyên Nguyên.
"Dạ."
Tiệm sách Tân Hoa của thành phố Yển Châu
Lý Nguyên Nguyên mang theo một túi sách đứng ở ven đường, nhăn mặt nhíu mày. Vừa rồi nhất thời quật khởi mua thật nhiều sách, lại không nghĩ rằng sách là vật phẩm độ dày khá lớn. Hơn mười quyển sách đặt trong gói to thật đúng là trầm. Cô do dự có nên gọi xe hay không. Nhưng tiền xe không phải là ít.
Đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:
" Nguyên Nguyên."
Lý Nguyên Nguyên nháy mắt ngây ngốc.
Giọng nói này là. . . . Mông Khoa! Bạn trai trước của cô.
Lý Nguyên Nguyên thở sâu, sau đó ngước khuôn mặt cười chỉ tốt hơn so với khóc một chút, "Hi!"
"Em lúc này vẫn còn trong quân đội à?" Mông Khoa vẫn dịu dàng như lúc trước.
"A, vẫn còn."
"Em một mình đi mua đồ?"
"Ờ."
"Cần anh giúp hay không?"
Không đợi Lý Nguyên Nguyên mở miệng, một chiếc BMW dừng bên người bọn họ. Cửa xe hạ xuống, một cô gái trẻ tuổi ăn mặt thời thượng vươn đầu ra: "Ông xã, đợi lâu không? Vừa rồi bị kẹt ở bãi đỗ xe." Vừa thấy chính là cô gái hiền lương thục đức.
"Không có việc gì, đây là bạn lúc trước của anh, chúng ta đưa cô ấy một đường đi." Mông Khoa nói.
"Đương nhiên rồi, ông xã anh muốn làm gì em cũng ủng hộ anh." Người phụ nữ ngọt ngào cười, dịu dàng nói không hết.
Lý Nguyên Nguyên lòng chua xót, "Không cần, tôi. . ."
"Đừng từ chối, em xuống núi một chuyến không dễ dàng, lại không quen cuộc sống nơi đây."
Lý Nguyên Nguyên đang cau mày nghĩ xem phải trả lời thế nào, một giọng nói giải cứu cô: "Nguyên Nguyên, sao em ở đây, hại anh phải tìm." Lý Nguyên Nguyên còn chưa kịp quay đầu, đã bị một lồng ngựa cực nóng đụng phải, sau đó lại được một đôi hữu lực đỡ. Khóe mắt cô nhìn thấy hàm răng trắng sáng ngời, trong lòng nóng lên, một luồng nhiệt lưu cơ hồ xông lên hốc mắt.
Là anh! Lục Huy!
"À. . . Bạn em sao. Vậy đưa hai người cùng đi nhé?" Mông Khoa có chút không biết nên nói như thế nào. Anh nhìn nhìn quân hàm của Lục Huy, một chức quan không nhỏ.
"Không cần", Lục Huy rất có khí thế lãnh đạo, "Xe của chúng tôi ở bên kia." Anh chỉ chỉ một nơi khác.
"À. . . Vậy, chúng tôi đi trước ." Mông Khoa nói.
"Được, hẹn gặp lại." Lục Huy nói rất có khí thế sĩ quan, cũng giống một nam chủ nhân đang cùng vợ ra cửa tiễn khách.
BMW rốt cục đi rồi, thẳng đến BMW biến mất ở chỗ rẽ, Lý Nguyên Nguyên mới thở phào.
Chỉ chớp mắt, Lục Huy đẩy Lý Nguyên Nguyên lên một chiếc taxi.
Lý Nguyên Nguyên ngồi xong, nhìn Lục Huy, thực cảm động: "Vừa rồi, cám ơn anh!"
Lục Huy nhìn cô, chân thành nói: "Anh không có BMW, nhưng ít ra anh có thể mời em ngồi taxi."
Lý Nguyên Nguyên cúi đầu, trên mặt ửng đỏ.
Lục Huy vừa thấy, thời cơ chín muồi. Lập tức cầm tay Lý Nguyên Nguyên, Lý Nguyên Nguyên giãy dụa, Lục Huy không buông, lại giãy dụa, tiếp tục không buông.
Được rồi. Lý Nguyên Nguyên nghĩ: anh đã đưa đến cửa, tôi thu!
Lý Nguyên Nguyên rốt cục có chủ, trong lòng cao hứng thật sự không biết nói sao, Lục Huy chính là tình nhân hoàn mỹ trong cảm nhận của cô, cô thích vô cùng. Ngày đó được Lục Huy đỡ bả vai khiến cô vẫn hoài niệm cảm giác kia. Thế cho nên khi người nào đó ôm bả vai cười trộm đã bị Kỷ Mẫn phát hiện : "Làm sao? Bả vai đau?"
"Không có."
"Vậy sờ bả vai làm chi? Lạnh à?"
"Không có."
"Chị đang cười trộm?"
"Không có."
"Rõ ràng vừa rồi khóe miệng chị run rẩy một chút."
"Không có mà."
"Chị trúng gió ?"
"Cút!"
Rốt cục có chủ, nhưng sự thật vẫn làm cho Lý Nguyên Nguyên trong lòng bất an: tiêu chuẩn kén vợ của Lục Huy, thời gian hai người ở chung, hai gia đình khác biệt thật lớn vân vân đều là vấn đề bày ra trước mặt.
Lý Nguyên Nguyên không dám chậm trễ, tìm người không bằng gọi Lục Huy ra hỏi thẳng.
"Anh không phải muốn tìm cô gái tóc dài sao?" Lý Nguyên Nguyên hỏi.
Lục Huy cũng trả lời nghiêm trang: "Trước kia thôi, cảm thấy như vậy có vẻ nữ tính. Nhưng hiện tại có em, anh cảm thấy em nữ tính, vậy là đủ rồi."
Lý Nguyên Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ, trả lời thuyết phục như bình thường, nhưng cũng qua cửa, lại hỏi: "Em công tác trên núi, khó có cơ hội nấu cơm cho anh, không ngại sao?"
Lục Huy gãi đầu: "Kỳ thật, trước kia anh cũng do dự như vậy. Nhưng công việc của anh bận rộn, cho dù em có rảnh nấu mỗi ngày, anh cũng không rảnh ăn mỗi ngày. Hai người chúng ta một tuần đoàn tụ một lần như vậy có vẻ tốt hơn, vừa không ảnh hưởng công việc của đối phương, vừa có thể thông cảm lẫn nhau. Tình cảm cũng dễ duy trì."
Lý Nguyên Nguyên lại nghĩ: đúng là như thế, hai người đều muốn tiếp tục phát triển trong công việc, thông cảm lẫn nhau là phải. Cũng may hai người cùng ở một đội, vừa có thể cùng bận lại có thể cùng nghỉ ngơi. Lý Nguyên Nguyên gật gật đầu.
"Vậy người trong nhà anh có đồng ý cho hai chúng ta quen nhau không? Nhà em rất bình thường." Lý Nguyên Nguyên nói. Cô không quên ba của Lục Huy là sư trưởng, lão cha nhà mình là công nhân tốp dưới, chờ việc làm nhiều năm. Quan niệm giai cấp ở trong lòng người Trung Quốc vẫn rất có thị trường.
Lục Huy lắc đầu: "Ba mẹ anh chưa bao giờ quản anh, mẹ anh làm đo vẽ bản đồ, hàng năm ở bên ngoài; ba anh công việc cũng bận. Lúc trước anh thường ở nhà dì cách vách, sau khi tòng quân càng ít gặp cha mẹ. Cho nên chuyện của anh đều tự mình làm chủ, bọn họ mặc kệ."
"Như vậy à, uhm. . . Nhà em thật sự không giàu có nha." Lý Nguyên Nguyên cho anh thêm ấn tượng về nhà mình.
"Anh cũng không dựa vào vợ mà sống." Lục Huy không kiên nhẫn liếc mắt cô một cái, thấy Lý Nguyên Nguyên không nói gì. Anh nói: "Hỏi xong?"
"Còn có một chút."
". . . Nói."
"Anh . . . có hay không. . . hồng nhan tri kỷ hoặc là bạn nữ chơi chung trước kia?" Hỏi cái này thực mất mặt, nhưng, da mặt dày thế nào cũng phải hỏi.
". . . . . Không có. . . . Em, có phải muốn hỏi bạn gái trước?" Lục Huy là người thông minh thẳng thắn.
". . . Phải." Lý Nguyên Nguyên là một cô gái cẩn thận, tuy rằng điểm này không đáng yêu. Nhưng ai bảo cô đã coi Lục Huy như đối tượng kết hôn chứ. Phải nghiêm ngắc tra khảo, không, là thẩm vấn.
"Được rồi, anh nói từ đầu tới cuối cho em." Lục Huy cũng không ngại, rất thẳng thắn nói, "Cấp hai, không có; trung học có thầm mến cũng có được theo đuổi, nhưng, chưa thành; quân giáo bốn năm, không có; sau khi tốt nghiệp quân giáo có quen một người dáng người siêu đẹp, mỹ nữ thời trang, khụ, không xinh đẹp như em. Nhưng luôn muốn anh ở cùng cô ấy, muốn anh chuyên nghiệp, thật sự không có cách nào liền chia tay." Lục Huy nói đến đây sắc mặt có chút không tốt.
Lý Nguyên Nguyên hơi ghen nhưng an ủi: "Mối tình đầu là có vẻ làm người ta khó quên."
"Là khó quên, anh quên không được anh lại mắt mù tìm lầm người như vậy."
"Là sao?"
"Lúc anh không ở cô ấy vụng trộm cùng người đàn ông. Sau khi anh biết liền vô cùng tức giận, còn chưa chia tay với anh, mới tách ra vài ngày cô ấy liền không chịu nổi tịch mịch." Nói đến đây Lục Huy có chút nghiến răng nghiến lợi, "Quan trọng nhất là, cô ta còn cười anh, nói quân nhân các người chính là bọn đội nón xanh (vợ ngoại tình). Anh lúc ấy thiếu chút nữa liền đập cô ta."
Lý Nguyên Nguyên cũng lửa giận tận trời, năm đó chẳng phải cô cũng bị đội nón xanh sao. Màu xanh của quân nhân là màu xanh quốc phòng, không phải đội nón xanh! Cô ả chết tiệt kia, đừng để cô gặp được, bằng không… Bằng không cô… cô… Lý Nguyên Nguyên nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra nên đả thương người khác như thế nào. Aiz. . . Chỉ có thể thở dài tỏ vẻ: tức giận!
Lục Huy thấy cô phối hợp như vậy, tâm tình tốt lắm vỗ vỗ lưng cô: "Đó là một bài học, nên sau đó anh lại tìm một bạn gái ôn nhu thành thật."