Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếu Tử Hàm bị tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc làm cho tỉnh lại, cô xoa xoa huyệt Đại Dương căng đau sau khi say rượu, đưa tay nắm điện thoại di động
"Alo?"
Trong ống nghe truyền đến tiếng của Nhạc Nhạc, "Tiểu Hàm, là mình, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Chỉ là đầu đau muốn nứt mà thôi!
"Chiều nay chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm?"
Buổi chiều? Hiện tại mấy giờ rồi? Cô xem màn hình, 14: 25, té xỉu, cô lại một giấc ngủ đến xế chiều, xem ra tối hôm uống quá nhiều rồi.
Cô chống lên nửa thân người tựa vào đầu giường, hắng giọng, "Hai ta là ai cùng ai, cậu hôm nay nhất định là có rất nhiều chuyện phải bận rộn, không cần phải để ý đến mình, tối nay mình sẽ tự bỏ ra đi vài vòng."
"Vậy mình gọi Lý Nham cho ngưởi qua chở cậu?" Văn Nhạc Nhạc đề nghị.
Chủ ý này không tệ, có một tài xế chở đi dạo thay vì đi bộ cũng dễ dàng hơn. Đợi chút, trong đầu cô làm sao lại nhảy ra khuôn mặt lạnh lẽo của Chung Soái?
"Này, tuyệt đối đừng phái Chung Soái tới nhé!"
Văn Nhạc Nhạc bật cười, "Chị cả à, người ta là đoàn trưởng, chồng mình một trại trưởng làm sao dám động đến anh ta, ngày hôm qua đúng lúc tất cả mọi người đều bận, mới nhờ anh ta tới đón cậu, cậu thật đúng là coi người ta như tài xế sao?"
Đoàn trưởng? Tên kia sao? Đoàn ăn uống thì có! Vả lại đoàn trưởng thì ngon lắm sao, đội trưởng lái xe chi nhánh ngân hàng bọn họ trước khi chuyển nghề cũng là đoàn trưởng.
"Được, nói chồng cậu tìm cho mình một anh chàng đẹp trai nha."
"Có cần nói bọn hắn mặc quân trang hay không, mình cảm thấy mấy chàng trai khi thêm bộ trang phục kia là đều đẹp trai!"
"Đừng, mình sợ người ta cho là mình phạm vào trọng án, bị giải phóng quân đến áp tải thì chết mất." Vừa nghĩ tới có một anh lính mặc quân trang đi nghiêm theo bên cạnh, cô đã cảm thấy nổi hết cả da gà.
"Có đạo lý, vậy mình phải nói Lý Nham, về sau ngàn vạn lần không được mặc quân trang theo mình dạo phố." Văn Nhạc Nhạc nghiêm trang nói, sau đó cùng cô hẹn thời gian ra cửa.
Cúp điện thoại, Tiếu Tử Hàm đến phòng tắm gội đầu, tối hôm qua thật sự uống quá nhiều, vừa bước vào phòng liền say chết ở trên giường, một thân khói rượu, hôi chết được!
Rửa mặt xong, vừa đúng lúc. Cô rút cái khăn lông tùy tiện lau mấy lọn tóc, thay bộ y phục nhẹ nhàng, xốc lên túi nhỏ đóng cửa lại. Trong thang máy mới nhớ tới quên hỏi số điện thoại người đón cô, vì vậy lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Nhạc, nhưng điện thoại reo thật lâu cũng không có người nhận.
Gì thế này? Thôi, dưới mũi há miệng, cùng lắm thì thấy ai giống như anh lính thì đến hỏi vậy.
Cô tắt điện thoại, đi ra thang máy, vừa ngẩng đầu liền trông thấy mặt khối băng để cho cô cắn răng nghiến lợi không muốn gặp, hắn tại sao lại ở chỗ này?
Tiếu Tử Hàm quyết định không nhìn hắn, trực tiếp đi tới cửa, chuẩn bị tìm trai đẹp đón cô. Nhưng Chung Soái lại theo kịp, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi, "Đã tỉnh rồi hả?"
Mắc mớ gì đến anh. Cô trả lời ở trong lòng.
Thấy cô không lên tiếng, Chung Soái bĩu môi, chỉ vào một chiếc xe việt dã, "Trước dẫn cô đi ăn cơm."
Lần này sẽ không có thể giả bộ điếc rồi. Tiếu Tử Hàm lui về phía sau một bước, cùng hắn kéo ra cự ly, "Không dám phiền anh, tôi đang chờ người!"
"Chờ anh chàng đẹp trai sao? Chính là tôi!" Chung Soái cười hì hì lộ ra hai hàm răng trắng.
(haha, a rất uh là tự tin nha, ta thik)
Mygod, trước chỉ cảm thấy hắn khiến người chán ghét, không nghĩ tới vẫn còn rất tự luyến! Chỉ là. . . . . . Ánh mắt ngắm ngắm người đàn ông đối diện, lông mày chim ưng mắt lạnh lẽo, hình dáng rõ ràng, môi mỏng hấp dẫn, miễn cưỡng có thể xưng tụng được là trai đẹp!
Tiếu Tử Hàm không biết, cô đang nhìn trai đẹp, trai đẹp cũng đang quan sát cô. Chỉ là khác với cô lén lén lút lút, Chung Soái thì nhìn một cách lộ liễu. Cô hôm nay tựa hồ không giống như ngày hôm qua, nhắc tới cũng khéo, ngày hôm qua hắn vừa tới khách sạn liền bị kéo đi đón người, đến trạm xe mới phát hiện quên hỏi Lý Nham điện thoại của bạn học Văn Nhạc Nhạc. Hắn đem xe đậu vào ven đường, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Nham, ai ngờ vừa nghiêng đầu, cách cửa sổ xe cùng màn mưa liền thấy cô, một bộ áo đầm màu xanh ngọc, mang tai nghe, lặng yên đứng ở nơi đó, cả người che một tầng sương mù, làm cho người ta nhìn không ra. Một khắc kia hắn chắc chắn cô chính là người mình phải đón.
Hắn luôn luôn ít lời, vừa gặp lần đầu tiên lên xe tự nhiên không biết nói nên nói cái gì, cô là cố ý này không đề ý đến hắn, nhận điện thoại liền nói không ngừng, hoàn toàn cho hắn thành “người trong suốt”. Hắn nhịn cười, nghe cô nói nhăng nói cuội, từng cái một chuyển đổi chủ đề nhàm chán. Đến khách sạn thì hắn cố ý khóa cửa xe lại, mong đợi phản ứng của cô, trong mắt cô rõ ràng có kinh hoảng, nhưng mà trên mặt lại rất trấn định, trên bàn rượu hắn cố ý làm khó cô, cô lại tình nguyện ói chết cũng không chịu cúi đầu, thật là bướng bỉnh!
Nhưng hôm nay cô hoàn toàn khác, áo sơ mi trắng áo khoác áo len màu xanh dương, quần jean màu xanh dương đậm hợp với giày Cavans màu trắng, tóc ướt mới vừa gội xõa ở trên eo, trên khuôn mặt sạch sẽ không có trang điểm, thoạt nhìn như sinh viên, làm hắn cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ là Chung Soái Đại ca nhìn không kiêng nể như thế, Tiếu Tử Hàm có chậm lụt ù lì mấy cũng biết hắn đang nhìn cô, vội nghiêng đầu sang chỗ khác tránh né tầm mắt sáng quắc của hắn.
Chung Soái nhìn ra cô lúng túng, không biến sắc cong khóe miệng lên, không nhẹ không nặng cầm cổ tay cô, bá đạo dắt cô đi về chỗ đậu xe, "Lên xe, chúng ta đang chắn đường người khác!"
Tiếu Tử Hàm không cam lòng ngồi lên xe, nặng nề đóng sầm cửa xe. Cái người này tự luyến cuồng cho cô là thủ hạ hắn sao? Xoa tròn bóp méo, tùy tiện ra lệnh?
Ai, đáng tiếc Tiếu cô nương còn nhỏ, lại đang trên địa bàn người ta, giận mà không dám nói gì a! Chỉ là phản kháng vô dụng, không nói lời nào được. Cô xoay mặt mặt tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chung Soái nhìn cô tức giận đến đỏ cả mặt, cảm thấy chơi thật vui, "Đang tức giận?"
"Yeah, việc này cũng bị anh xem ra rồi?" Tiếu Tử Hàm giả bộ vui vẻ hỏi.
"Giận tôi ngày hôm qua làm khó dễ em, hay là hôm nay cứng rắn kéo em lên xe?"
"Anh nói thử xem (*)?" Cô không đáp hỏi ngược lại.
(Xo ri cho mình cắt ngang, câu này làm mình nhớ đến Đoan Mộc Ly ca ca làm ko nhịn được cười)
"Vậy là đều có!"
Cũng không phải là quá đần!
Rét . . . . . Một cái thắng xe, xe chợt dừng lại. Chung Soái cầm tay lái, nghiêng đầu đưa mắt nhìn cô, "Nếu như tôi nói xin lỗi, có phải em sẽ không tức giận nữa không?"
Tiếu Tử Hàm nhìn mặt hắn chân thành, không giống như là đang nói đùa. Thôi, Tiếu cô nương đại nhân đại lượng, vả lại hắn cũng thật sự là nhiệt tình giúp một tay.
Cô chau chau mày, hất cằm lên, "Đó còn chưa đủ, còn phải mang tôi đi ăn ngon mới được."
"Không thành vấn đề." Xe lần nữa khởi động.
Hắn nói được là làm được, dẫn cô chui tận trong hẻm nhỏ, canh đậu phộng, súp bong bong cá, cá hấp, thịt nướng... Một đường đi một đường ăn, ăn đến khi cô ôm bụng nói "No chết rồi!"
"Như thế nào? Không nổi giận nữa chứ?" Chung Soái tay trái cầm 1 ly trà sữa, tay phải giơ bánh chà bông lên.
"Không giận nữa!" Cô nhìn hắn, cười rực rỡ.
Nụ cười kia khiến lòng của Chung Soái cũng tốt lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.
Buổi tối bọn họ đi công viên ven biển ngắm cảnh, hiện tại đang là nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, du khách đến rất nhiều, trên bờ cát người người tấp nập, trừ đầu người, gì nhìn cũng không thấy được. Tiếu Tử Hàm tùy tiện chạy một vòng liền la hét nói quá thất vọng, phải đi về.
Đến bãi đậu xe, Chung Soái đỡ cô, để cho cô một chân đứng thẳng trút cát trong giày ra, "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
"Tùy, ăn ngon là được!" Cô mang lại giày, vuốt rơi cát mịn dính ở trên người.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Chung Soái đến một quán nhỏ bán mì thịt bò, quán nhỏ thật là danh xứng với thực, trong phòng bốn năm thước vuông chỉ bày biện ba bàn tròn nhỏ, nhưng buôn bán cực kỳ tốt, bọn họ đợi gần nửa giờ mới có chỗ trống. Ai ngờ mới vừa ngồi xuống, điện thoại của Tiếu Tử Hàm đột nhiên vang lên, trên màn ảnh là tên mẹ cô, cô chán ghét nhấn tắt; lại vang lên, cô nhấn nữa; lại vang lên... Không có biện pháp, người ngồi cùng bàn cũng không nhịn được trừng cô, cô chỉ có thể nhận.
Còn chưa kịp nói gì, mẹ Tiếu liền rống tới đây, "Mày chết đi đâu vậy? Không phải nói kiếm chồng cho mày sao, tối nay dì Hà giới thiệu đối tượng mời mày ăn cơm."
"Con ở thành phố X." Lại tới, kể từ khôi phục tình trạng độc thân, mẹ cô liền bắt đầu giống như trước đây liều mạng cho cô xem mắt.
"Mày chạy đến đó làm cái gì? Mày có biết đối tượng này là tao đem mặt mo đi cầu dì Hà giới thiệu cho, năn nỉ ỉ ôi người ta mới không ngại mày đã ly dị, là hàng đã xài rồi!"
Tâm tình Tiếu Tử Hàm tốt cả một buổi chiều liền bị câu "Hàng đã xài rồi" của mẹ Tiếu đánh trúng tan thành mây khói, nhưng ngại vì vẫn còn ở trong tiệm, cô vẫn là tính tình dễ chịu qua loa, "Được rồi, con biết rồi, con đang ở bên ngoài, điện thoại sắp hết pin, tối nay gọi cho mẹ sau!" Nói xong liền cúp điện thoại ngay.
Bị náo loạn như vậy, đâu còn có tâm tư ăn mì? Cô đặt đũa, nhìn Chung Soái xin lỗi, "Ngại quá, tôi đột nhiên không muốn ăn nữa."
Chung Soái cũng để đũa xuống, săn sóc nói, "Vậy tôi đưa em về trước?"
Tiếu Tử Hàm cảm kích gật đầu một cái.
Nhưng cô quên mẹ Tiếu đâu phải là người chịu bị người khác qua loa, không tới mấy phút lại gọi tiếp, "Tao lừa gạt người ta nói mày tạm thời đi công tác, hẹn sau lễ, mày nhanh lên trở lại cho tao."
"Con không đi!" Bởi vì ở trên xe, cô cũng không khách khí với bà nữa.
"Mày lặp lại lần nữa? Mày không đi? Mày cho rằng bây giờ mày còn giá trên thị trường sao, ly hôn, nói như người xưa chính là giày rách bị người ta vứt bỏ, cũng may là không có con, nếu không còn ai muốn mày?" Ở trong buồng xe kín, tiếng Ngô Mỹ Phấn cực kỳ rõ ràng.
Mẹ mình trái một câu "Hàng đã xài rồi", phải một câu"Giày rách", Tiếu Tử Hàm dù tính tình tốt cách mấy cũng nổi giận, "Con không muốn tái giá, con có cô đơn tới già, bệnh chết trên giường, cũng không phiền đến cha mẹ, mẹ không phải rỗi rãnh đi quan tâm."
Ngô Mỹ Phấn cũng nổi nóng, đề cao thanh âm rống trở lại, "Không liên quan đến chúng tao? Mày chết thì không sao rồi, mày nghĩ rằng chúng tao muốn quản sao? Hay là ánh mắt mày mù rồi, tìm đại một tên đàn ông xấu xa, lại không bản lãnh giữ chồng mình, kết hôn ba ngày liền để cho hắn cùng hồ ly tinh chạy, còn ầm ĩ cả lên, một chút tiền đồ cũng không có. Hiện tại tao với cha mày đều không mặt mũi ra cửa, tại sao lại nuôi ra một kẻ bất lực như mày chứ!"
"Ban đầu là người nào tham tiền, coi trọng gia thế của hắn, vừa khóc lại náo, tìm cái chết ép con đính hôn? Hiện tại thì tốt lắm, mắng con như vậy?"
Ngô Mỹ Phấn bị giẫm đến chân đau, bắt đầu không lựa lời nói, tức miệng mắng to, "Mày đồ đĩ nhỏ, điếm thúi. . . . . ."
(sorry pakon, bà già nói năng thô tục wa đi, nhưng tôn trọng tác giả nên ta giữ nguyên nha)
Tiếu Tử Hàm còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại liền bị Chung Soái đoạt đi qua, nhấn tắt.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm Chung Soái, thảm thiết cười một tiếng, sau đó quay mặt nhìn ngoài cửa xe dòng xe chạy lui tới, đèn xe lóe lên sáng rõ ánh mắt của cô cay cay, không tiếng động rơi lệ.
Chung Soái đem xe dừng ở ven đường, cởi dây an toàn ra, nghiêng người muốn xoay đầu cô lại, ngón tay chạm được trên mặt ướt át thì hắn đem hàm răng cắn thật chặt, tay trái nắm thành quyền mơ hồ lộ ra gân xanh. Thấy cô chết sống không chịu quay đầu, hắn cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ là rút khăn giấy đưa cho cô, khởi động xe về khách sạn.
Cô kiên trì muốn một mình lên lầu, Chung Soái liền đứng ở đại sảnh đưa mắt nhìn cô vào thang máy. Trở lại trên xe, hắn lấy điện thoại ra, "Tiểu Lục, tăng ca làm ít chuyện, tra tài liệu cá nhân của Tiếu Tử Hàm!"
Mới vừa rồi đối thoại của cô và mẹ cô, hắn gần như nghe được rất rõ ràng. Chẳng biết tại sao, so với tin cô đã ly dị, làm hắn khiếp sợ hơn chính những từ ngữ thóa mạ khó nghe kia, mà nước mắt của cô cùng việc cô cố kiên cường càng làm cho trong lòng hắn khó chịu không nói ra được!
Hôm sau Chung Soái đi tới khách sạn sớm một chút, nhờ tổng đài giúp liên lạc với cô thì mới biết được tối hôm qua cô đã trả phòng. Sao lại đi gấp thế kia, còn không nói lời chia tay? Chung Soái gọi điện thoại cho cô, không có ai nhận, trở lại quân khu, mới nhận được một tin nhắn từ cô: "Cám ơn anh chiêu đãi, có duyên gặp lại."
Chung Soái đang cầm ly trà, nhìn chằm chằm đã màn hình, cười nhẹ, "Sau này còn gặp lại!"