Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 21
Cô đặt hết đồ đạc xuống, ngồi bên cạnh thở hồng hộc, Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ mệt đến lử đử của cô, lý do mua đồ này đúng là phù hợp với bản tính thích ăn vặt của đứa nhóc này thật.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Cao Thanh Thu mới nói với dì giúp việc trong bếp: "Dì ơi, tối nay con nấu cơm, dì cứ nghỉ ngơi đi ạ!"
"Cô nấu á?" Dì giúp việc nhìn về phía Cao Thanh Thu, gương mặt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Cao Thanh Thu không vui vẻ chút nào, "Con nấu cơm ngon lắm đấy! Có đúng không hả anh Lý?"
"Ừ." Trước khi Cao Thanh Thu tiến vào biệt thự này, Lý Sơn đã kiểm tra khả năng nấu nướng của cô, cô qua ải đó rồi mới được thuê đấy chứ.
Nhận được lời khẳng định của Lý Sơn, dì giúp việc cũng yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng, tối đó, khi Cao Thanh Thu nấu cơm, dì giúp việc vẫn không kiềm lòng được mà đứng bên cạnh quan sát, lo lắng có chỗ nào đó cô làm không tốt, mình có thể phụ giúp một tay.
Dù sao thì Cao Thanh Thu mới mười tám tuổi, một cô nhóc mười tám tuổi thì làm gì được?
Tuy rằng ở nhà họ Hoa, dì cũng được coi như một đầu bếp, nhưng con gái dì năm nay ngoài hai mươi cái xuân xanh, nấu một nồi cơm cũng không nên hồn.
Thế mà, sau khi nhìn thao tác thuần thục của Cao Thanh Thu, dì vẫn thấy khá kinh ngạc.
Cao Thanh Thu thuần thục từng việc một trong bếp, rất ngăn nắp gọn gàng, không hề hoảng loạn chút nào.
...
"Chú ơi, ăn cơm thôi." Hoa Ngọc Thành vẫn đang nhìn máy tính khi nghe thấy tiếng Cao Thanh Thu gọi anh.
Anh tạm thời gác lại công việc, khi bước tới, nhìn một bàn thức ăn đầy ngập mà Cao Thanh Thu đã nấu xong. Dì giúp việc bên cạnh rất bội phục, không ngừng khen ngợi Cao Thanh Thu: "Cô Cao quá giỏi, những món này đều do cô ấy nấu đấy."
Bà ở nhà họ Hoa rất nhiều năm, nhưng trước nay không nghĩ tới việc Hoa Ngọc Thành sẽ cưới một cô gái như vậy.
Dù gì thì bây giờ con gái một trong các gia đình rất nhiều, với tầm tuổi của cô ấy, hẵng còn rất ít người biết nấu cơm.
Cao Thanh Thu mang bốn bộ bát đũa ra, "Dì cũng ngồi ăn cùng đi ạ!"
Tuy dì là người giúp việc, nhưng tuổi tác cũng tầm tầm mẹ của Cao Thanh Thu. Lúc nói chuyện với bà, Cao Thanh Thu rất lễ phép.
Dì giúp việc nói: "Không, không cần đâu, hai người cứ ăn đi!"
"Dì ngồi đi mà!" Cao Thanh Thu nói: "Đông người, quây quần hơn, được chứ, chú nhỉ?"
Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, chờ mong nhận được sự đồng ý từ anh.
Hoa Ngọc Thành đáp lời: "Ừ."
Cô ấy thích thế nào thì cứ làm như thế đi.
Dì giúp việc nhìn Hoa Ngọc Thành mà không dám tin, anh đồng ý rồi, bà là người giúp việc cơ mà!
Nhà họ Hoa không có truyền thống người giúp việc được ngồi chung bàn ăn cơm với chủ nhà đâu.
Lý Sơn nói: "Mợ chủ đã có lời, dì cứ ngồi xuống đi! Ở đây cũng không phải nhà họ Hoa, chỉ có mấy người chúng ta thôi."
Dì giúp việc nghe Lý Sơn nói vậy mới chịu ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên bà ăn cơm cùng Hoa Ngọc Thành, anh chẳng hề cười, ngồi gần anh như vậy, áp lực lắm.
Cao Thanh Thu lại rất tự tại, dường như không hề sợ Hoa Ngọc Thành, cô còn gắp thức ăn giúp anh: "Chú à, nếm thử món này xem, ngon lắm đấy."
Rõ ràng trước kia từng làm rất nhiều thứ cho anh như vậy, anh chẳng nhớ thứ gì. Cao Thanh Thu thề rằng nhất định phải để tạo dựng nhận thức của anh về bản thân mình một lần nữa.
Hoa Ngọc Thành nếm thử một miếng, mùi vị quả thực vừa ăn: "Ừm."
Ngon lắm!
Cao Thanh Thu được anh công nhận, cười tít cả hai mắt lại: "Đúng không nào! Tôi đúng là thiên tài nấu nướng, từ nhỏ nấu ăn đã ngon rồi! mMỗi lần có người đến nhà đều khen tôi nấu cơm ngon. Chú nói xem, hay là tôi đổi nghề thành đầu bếp nhé?"
Cô tự hào về tài nghệ nấu nướng của mình nhất.
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, cô gái này bận rộn trong bếp xuống hai tiếng đồng hồ, không phải chuyện dễ dàng gì.
Anh vươn tay ra, kéo lấy tay cô, dùng bàn tay to lớn nắm lấy nó trong lòng bàn tay.