Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Lương không khỏi kinh ngạc.
Sau khi xuống xe, cô nhìn xung quanh, vì trời đã về đêm nên cô không thể nhìn thấy cảnh quan xung quanh biệt thự, chỉ có thể nhìn thấy cứ ba bước là một cái cây, mỗi bước một bước, màu xanh của cà khu vườn là rất xa hoa.
Cô đi theo Dịch Phàm vào biệt thự, liếc nhìn từ trên xuống dưới, biệt thự là một tòa nhà ba tầng. Nó áp dụng cấu trúc tích hợp của Trung Quốc và phương Tây, cách bài trí rất tinh tế. Tầng 1 là đại sảnh, phòng ăn và bếp, có mấy
phòng nằm rải rác bên dưới cầu thang, tầng 2 là phòng ngủ chính, bao quanh phòng nhưng chỉ có ba cửa ra vào. Tầng ba có lẽ là phòng tập thể dục và ván phòng của Phó Ngự Phong, chỉ chiếm một diện tích nhỏ và được ngăn cách bằng một cánh cửa. Một ngọn đèn pha lê cao năm mét treo xuống từ đỉnh tầng ba, khi cách mặt đất hơn hai mét có thể đóng lại, khi bật đèn pha lên, nó lập tức làm bừng sáng toàn bộ biệt thự.
Ôn Lương nhìn thấy vali nhỏ của mình ở trong đại sảnh, cô bước tới kéo vali đến bên cạnh, thấy
Phó Ngự Phong ung dung đi lại trong biệt thự, cô không khỏi hỏi:
“Anh … chân của anh rõ ràng vẫn ổn, sao anh lại muốn ngồi xe lăn? n
Phó Ngự Phong cầm lấy cốc nước một lúc, sau đó quay lại nhìn Ôn Lương.
Ôn Lương mím môi, nhận ra cô đã hỏi điều đáng lẽ không nên hỏi, liền nhanh chóng chuyền chủ đề:
“Tôi ở phòng nào?”
Phó Ngự Phong không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ chỉ vào căn phòng đầu tiên tại lối vào của cầu thang trên tầng hai.
“Tôi ở phòng đó.”
Ôn Lương hiểu ra, cô cất hành lý, vất vả bước lên cầu thang.
Phó Ngự Phong khẽ cau mày, bước tới và nâng vali của cô vào tay anh.
“Này …”
Ôn Lương chì cảm thấy trên tay có ánh sáng, bị Phó Ngự Phong
xách va li, cô nhìn người đàn ông đi lên lầu như bay, sửng sốt một chút, cũng nhanh chóng đi theo.
Phó Ngự Phong xách va li đi, sau khi lên cầu thang liền đặt vali xuống đất, lúc đứng ở cửa phải nhập dấu tay.
Ôn Lương bước nhanh tới, cầm lấy vali của minh, nói với anh:
“Cảm ơn.”
Sau đó cô đẩy vali chuẩn bị đi vào trong.
Phó Ngự Phong cau mày, không nhịn được nói:
“Tôi nói, đây là phòng của tôi.”
Bước chân ôn Lương hơi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Phói Ngự Phong đang tắm dưới ánh sáng của ngọn đèn pha lê, như thể xung quanh cơ thể anh đang phát ra ánh sáng.
“Tôi… tôi ở phòng bên này là được rồi.”
Ôn Lương ngập ngừng nói. Cô vẫn không thể ngủ cùng phòng với Phó Ngự Phong được, nhưng
lại đang ở trong một tình huống xấu hổ như vậy.
Phó Ngự Phong mắt tối sầm lại.
“Cô không sợ bị ông nội phát hiện sao?”
Ôn Lương cắn môi dưới, suy nghĩ một hồi mới nói:
“Nếu ông nội hỏi, tôi sẽ nói cho ông ấy biết nguyên nhân.”
Phó Ngự Phong ngừng nói, bấm ngón tay mảnh khảnh trên tay nắm cửa một lúc lâu, cuối cùng bỏ lại câu “tùy cô”, sau đó ấn
nắm cửa, đẩy cửa bước vào và đóng sầm lại.
Dịch Phàm ở tầng dưới có thể nghe thấy tiếng đóng cửa.