Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Hạo Dục cảm thấy khó tin khi nghe thấy câu trả lời này, cô chỉ thay một nửa đồ đạc, một nửa để lại cho anh.
Thẩm Hạo Dục nhìn Nhan Hoan khoanh chân ngồi trên sô pha, không hiểu cô đang nghĩ cái gì.
Ngày hôm qua cô còn quyến rũ anh, vậy mà hôm nay lại làm chuyện này để vạch rõ giới hạn với anh. Chẳng lẽ là do hôm qua cô dụ dỗ không thành, nên hôm nay thay đổi kế sách, cố ý làm vậy để thu hút sự chú ý của anh, lạt mềm buộc chặt.
Thẩm Hạo Dục âm thầm đưa ra kết luận, những chuyện xảy ra trước mắt trở nên hợp lý.
Trước khi cô chuyển đến, anh chưa từng nghe cô nói không thích đồ đạc trong nhà, tối hôm qua sau khi liên tục dùng mấy thủ đoạn nhỏ dụ dỗ anh nhưng thất bại thì cô mới nói muốn đổi đồ đạc. Bình thường mỗi tối anh về nhà thì cô đã lên lầu, vậy mà hôm nay muộn như vậy rồi mà còn ngồi trên sô pha, là cố ý chờ anh.
Cô gái nhỏ này, nghị lực cũng không nhỏ.
Nhan Hoan uống hết một ly champagne, nghiêng người về phía trước, cầm lấy bình rượu trên bàn trà rót thêm nửa ly, thấy Thẩm Hạo Dục vẫn chưa đi, nhướng mày nhìn người đàn ông đứng trước sô pha không nói lời nào, cũng không biết đang nghĩ gì, cô lắc lắc ly rượu trong tay, hơi nghiêng đầu hỏi: "Có muốn uống một ly không?"
Còn muốn mời anh uống rượu, chẳng lẽ muốn say rượu rồi "làm loạn" sao?
Bởi vì vừa uống rượu, hai má cô hơi ửng đỏ, cô mặc một chiếc váy dài kiểu Pháp, mái tóc xoăn dài buông xõa sau lưng, lười biếng ngồi dựa trên sô pha, giống như một con mèo con ngoan ngoãn, dịu dàng thuần khiết, khiến người ta không đành lòng từ chối lời thỉnh cầu của cô.
Thẩm Hạo Dục rũ mắt nhìn cô, cô hơi điều chỉnh tư thế, bắp chân trắng như tuyết nhô ra khỏi làn váy.
Ánh mắt Thẩm Hạo Dục đảo qua ngón chân mượt mà và mắt cá chân mảnh khảnh của cô, yết hầu gợi cảm khẽ lên xuống, khàn giọng từ chối: "Không cần."
Anh xoay người, đi về phía cầu thang.
Nhan Hoan nhìn bóng lưng anh, không để ý tới anh, cầm ly rượu, hơi hơi ngửa đầu, rót rượu vào miệng.
Thẩm Hạo Dục nhấc chân lên cầu thang, đi đến chỗ ngoặt, nhớ đến hôm qua cô ở trong phòng sách, giọng nói ủy khuất xen lẫn tiếng khóc nức nở liền dừng bước.
Đã muộn như vậy, cô mặc trang phục lộng lẫy tiếp anh, lạt mềm buộc chặt, anh lại không phản ứng gì, để một mình cô ở phòng khách dưới lầu, cô có cảm thấy buồn không.
Lỡ cô quá đau buồn, ở dưới lầu uống quá nhiều rượu, lúc đấy thì phiền phức lắm.
Nhan Hoan rót rượu vào trong ly uống hết, thấy thời gian không còn sớm nữa, đặt ly rượu lên bàn trà, duỗi người, chuẩn bị về phòng ngủ, liền phát hiện Thẩm Hạo Dục đã trở lại.
Cô kéo dãn hai tay, duy trì tư thế duỗi người, nhìn thấy Thẩm Hạo Dục đứng ở đầu cầu thang, cô khẽ nhướng mi, ánh mắt mang ý dò hỏi.
Anh không muốn cô cảm thấy anh mềm lòng với cô, sau này cô sẽ được một tấc lại muốn thêm một thước, cho rằng loại thủ đoạn bán thảm này dùng tốt, Thẩm Hạo Dục thấp giọng giải thích: "Gần đây giấc ngủ không được tốt, nghe nói uống rượu có thể hỗ trợ giấc ngủ."
À, thì ra là xuống dưới uống rượu.
Nhan Hoan vẫn luôn ngủ rất ngon, không biết uống rượu có thể giúp ngủ ngon hay không, có điều nếu anh đã nói như vậy thì chắc là có thể.
Đúng lúc bình rượu cô mở ra kia cô vẫn chưa uống hết, chỉ là còn lại không nhiều lắm, cô chỉ vào bình rượu trên bàn trà, hỏi: "Chỗ này còn thừa một ít, có đủ cho anh uống không?"
Thẩm Hạo Dục chỉ lo lắng cô buồn mà uống nhiều, cũng không phải thật sự muốn uống rượu.
"Đủ rồi."
Nhan Hoan: "Vậy anh uống bình này đi, tôi không uống nữa, anh đi lấy cái ly đi."
Quả nhiên, cô là vì hấp dẫn sự chú ý của anh, anh đến, cô liền không uống nữa.
Thẩm Hạo Dục đi đến tủ ở bếp lấy một chiếc ly chân dài, quay trở lại, ngồi ở phía bên kia của sô pha.
Nhan Hoan bỏ chân xuống khỏi ghế sô pha, đi dép lê.
Thẩm Hạo Dục ngẩng đầu nhìn cô, Nhan Hoan lễ phép cười nói: "Tôi có hơi mệt mỏi, anh cứ uống từ từ, tôi lên lầu trước."
Thẩm Hạo Dục: "..."
Anh quay lại ngồi với cô, cô lại muốn rời đi?
Nhan Hoan nói xong, không đợi anh trả lời liền nhấc chân rời đi, chậm rãi đi qua anh.
Làn váy hơi nâng lên chạm vào bắp chân anh, lưu lại một mùi thơm thoang thoảng.
Thẩm Hạo Dục ngồi ngay ngắn trên ghế số pha, ánh mắt anh chuyển từ bóng dáng cô biến mất ở cầu thang sang căn phòng khách trống rỗng được chia thành hai thế giới rõ ràng, tức cười.
Trở lại phòng ngủ trên lầu hai, Nhan Hoan nhìn thấy Hứa Nhiễm gửi cho cô đường link một nhóm trò chuyện, là nhóm công việc mới lập ra cho phim truyền thanh.
Nhan Hoan tham gia vào nhóm, trong nhóm đã có mười mấy người, tất cả đều là diễn viên lồng tiếng và nhân viên tham gia vào bộ phim truyền thanh.
Trưởng nhóm đã đăng một thông báo trong nhóm, yêu cầu ngày mai mọi người đến phòng thu âm, bắt đầu thu âm.
Hứa Nhiễm thấy cô vào nhóm, gửi tin nhắn cho cô: [Vừa mới xem Weibo của cậu, phòng khách nhà cậu trang trí rất đặc biệt.]
Nhan Hoan: [Hôm nay tớ mới đổi đồ dùng trong nhà, vốn dĩ đồ đạc lúc ban đầu là phong cách bên phải, lạnh như băng vậy, thế nào, có phải tớ bố trí đẹp hơn bên của Thẩm Hạo Dục không?]
Hứa Nhiễm: [Đương nhiên là cậu bố trí đẹp, nhưng cậu chỉ thay đổi một nửa, chồng cậu không nói gì à?]
Nhan Hoan: [Không có, anh ấy có thể nói gì, tớ đâu có đụng vào một nửa của anh ấy, một nửa của tớ tớ thích làm gì thì làm.]
Hứa Nhiễm: "..."
Cậu không động vào một nửa của anh ấy nên mới có vấn đề đấy, làm gì có cặp vợ chồng nào sống dưới một mái nhà mà như là ở riêng.
Nhan Hoan: [Ngày mai cậu có đến phòng thu âm không?]
Nhân vật mà Hứa Nhiễm lồng tiếng có rất ít đất diễn, cả quá trình chỉ có ba câu thoại, không đến phòng thu âm mà thu âm ở nhà thì cũng không ảnh hưởng gì.
Hứa Nhiễm: [Có đi, ngày mai tớ cũng không có việc gì.]
Nhan Hoan: [Được, ngày mai gặp.]
Hứa Nhiễm: [Ngày mai gặp.]
Sau khi thoát WeChat, Nhan Hoan theo thói quen click mở Weibo.
Cô phát hiện bên dưới bức ảnh chụp phòng khách mà cô mới đăng trên Weibo có rất nhiều bình luận.
Khi Nhan Hoan nhìn thấy bình luận cô nói bên phải là địa bàn của bạn cùng phòng, rất nhiều người cảm thấy cô và bạn cùng phòng có gu thẩm mỹ khác nhau một trời một vực, rốt cuộc hai người bọn họ sống cùng nhau như thế nào.
[Cảm giác bạn cùng phòng của Hoan Hoan rất lạnh lùng nha, phong cách trang trí này thì chắc là đàn ông, sao tôi lại có cảm giác tôi ship CP rồi.]
[Điểm chú ý của lầu trên giống tôi, tổng giám đốc lạnh lùng VS cô gái dễ thương mềm mại, thuyền tới rồi.]
[Sao tôi lại cảm thấy Hoan Hoan và bạn cùng phòng rất kì lạ nhỉ? Hai người có tiền để thuê chung một căn nhà lớn như vậy, hoàn toàn có thể thuê riêng một căn nhà nhỏ hơn, không cần phải ở chung. Nguyên nhân nào khiến hai người nhất định phải thuê chung nhỉ, ngoại trừ tình yêu ngọt ngào tôi không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.]
[Lầu trên phân tích đúng, kswl (ngọt chết tôi rồi).]
Nhan Hoan nhìn bình luận, vẻ mặt ngây ngốc.
Cô vừa mới đăng ảnh phòng khách, sao giờ lại có CP rồi, rõ ràng là không đẹp đôi một chút nào, được chứ?
Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Thẩm Hạo Dục đối với mình, Nhan Hoan bĩu môi, ném điện thoại sang một bên, vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Ngày hôm sau, Nhan Hoan bị đồng hồ báo thức đánh thức, nằm trên giường mấy phút mới dậy rửa mặt.
Khi cô xuống lầu đã không nhìn thấy Thẩm Hạo Dục trong phòng khách, đồng hồ báo thức hôm nay của cô cùng giờ với hôm qua, không biết là anh đã đi rồi hay vẫn chưa xuống lầu.
Ngồi vào bàn ăn, dì Tô bưng bữa sáng đến trước mặt cô, hỏi: "Hôm nay sao cô dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một chút."
Nhan Hoan nói: "Hôm nay cháu có công việc."
Dì Tô hỏi: "Buổi tối có về nhà ăn cơm không?"
Nhan Hoan gật đầu, "Chắc là có về ạ."
Dì Tô sửng sốt một lát, Nhan Hoan thấy biểu cảm của dì không đúng, liền hỏi: "Sao vậy ạ?"
Dì Tô cười nói: "Không có gì."
Hôm nay là lễ Thất Tịch, buổi sáng lúc Thẩm Hạo Dục rời đi đã nói với bà là tối nay anh sẽ không về ăn cơm, bà còn tưởng tối nay Thẩm Hạo Dục muốn hẹn hò, đón Thất Tịch ở bên ngoài cùng với Nhan Hoan. Nếu buổi tối Nhan Hoan về ăn cơm, có vẻ như Thẩm Hạo Dục có việc bận.
Dì Tô không khỏi lo lắng về tình cảm giữa Thẩm Hạo Dục và Nhan Hoan, giới trẻ ngày nay đều thích đón lễ Thất Tịch, đôi vợ chồng son này mới cưới, vậy mà lại không đón lễ cùng nhau.
Nhan Hoan đến phòng thu âm rồi mới biết hôm nay là Thất Tịch. Trong phòng thu âm, người có tình yêu đều đang thảo luận xem buổi tối nên đón Thất Tịch ở đâu, cũng có người cảm khái phận làm công vất vả, lễ Thất Tịch còn phải đi làm.
Hứa Nhiễm ghé vào bên tai cô, thấp giọng hỏi, "Tối nay cậu và chồng cậu có định đi chơi Thất Tịch cùng nhau không?"
Nhan Hoan liếc cô một cái, "Chơi gì mà chơi!"
Hứa Nhiễm cười tủm tỉm, "Cho dù là vợ chồng plastic thì cũng nên diễn một chút chứ, giả vờ ân ái."
Trong giới của họ, rất nhiều người cũng liên hôn, trước khi kết hôn cũng chưa gặp nhau được mấy lần, vậy mà sau khi kết hôn vẫn có thể thường xuyên khoe ân ái, diễn đủ trò ở bên ngoài.
Có rất ít cặp đôi sau khi kết hôn giống Nhan Hoan và Thẩm Hạo Dục, chưa bao giờ tham gia hoạt động cùng nhau, gặp mặt còn không chào hỏi, chỉ thiếu điều khắc mấy chữ chúng tôi không có tình cảm lên trên đầu hai người.
"Cậu nhìn người ta này." Hứa Nhiễm click mở vòng bạn bè ở WeChat trên điện thoại, đưa màn hình ra trước mặt Nhan Hoan.
Nhan Hoan cúi đầu nhìn, là một cặp vợ chồng liên hôn khác trong giới, vừa qua 12 giờ rạng sáng hôm nay, nhà gái liền đăng ảnh chồng cô chuyển khoản cho cô và ảnh chụp chung rất thân mật trong vòng bạn bè.
Cách đây không lâu, đôi vợ chồng này từng đưa tình nhân đến khách sạn Vạn Nghi hẹn hò, hai bên tình cờ gặp nhau, xảy ra một chút mâu thuẫn, đánh nhau rồi cả hai phải nhập viện.
Đôi vợ chồng bất hoà như vậy còn có thể khoe ân ái, tình cảm plastic giữa cô và Thẩm Hạo Dục dường như cũng có thể khoe một chút.
"Nói chuyện gì vậy?"
Nhan Hoan và Hứa Nhiễm quay đầu lại, thấy Giang Minh Hiên đã tới.
Hứa Nhiễm cười nói: "Nói về lễ Thất Tịch, tối nay đàn anh có hẹn hò không?"
Giang Minh Hiên cười, "Độc thân ở một mình, hai em thì sao?"
Hứa Nhiễm liếc nhìn Nhan Hoan, ý vị thâm trường nói: "Em cũng độc thân."
Nhan Hoan không nói, người trong giới lồng tiếng cũng không biết chuyện cô đã kết hôn.
Giang Minh Hiên mời: "Vậy sau khi tan làm, chúng ta cùng đi liên hoan?"
Hứa Nhiễm gật đầu: "Được ạ."
Giang Minh Hiên quay lại, nói lớn, "Ở đây có ai còn độc thân không? Đồng chí nào tối nay không có hẹn xin giơ tay, gia nhập đội ngũ độc thân của chúng tôi."
Không một ai giơ tay, những người khác đều đã có tình yêu.
Giang Minh Hiên quay lại, mỉm cười với Hứa Nhiễm và Nhan Hoan, "Xem ra chỉ có ba người chúng ta không có người yêu, hai em muốn ăn gì, để anh đặt nhà hàng."
"Mọi người đừng tán gẫu nữa, bắt đầu làm việc thôi."
Đạo diễn cầm kịch bản bước vào nói lớn, mọi người bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
Vì ai cũng sốt ruột muốn trở về hẹn hò nên công việc kết thúc sớm lúc 4:30 chiều.
Nhan Hoan, Hứa Nhiễm và Giang Minh Hiên cùng nhau đến nhà hàng đã đặt trước, Giang Minh Hiên chu đáo chuẩn bị cho mỗi người một bó hoa.
Nhà hàng trang trí rất lãng mạn và tinh tế, sau khi bước vào, ba người đã chụp ảnh đăng Weibo.
Giang Minh Hiên đã từng lộ mặt trên Weibo, Nhan Hoan và Hứa Nhiễm thì chưa, Giang Minh Hiên dùng nhãn dán che mặt che mặt hai người lại rồi mới đăng.
Nhan Hoan không đăng ảnh ba người chụp chung lên Weibo, chỉ đăng ảnh nhà hàng, cũng tag Giang Minh Hiên và Hứa Nhiễm, ý muốn nói là đón lễ Thất Tịch cùng với Hứa Nhiễm và Giang Minh Hiên.
Đăng Weibo xong, Nhan Hoan mới nhớ đến lời Hứa Nhiễm nói, vợ chồng plastic cũng cần diễn một chút, cảm thấy cũng hợp lý.
Sở dĩ ba cô đồng ý từ bỏ việc cưới tình nhân vào cửa chính là vì nhìn trúng việc cô và Thẩm Hạo Dục kết hôn có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Nhan, nếu ở trong mắt người ngoài cô và Thẩm Hạo Dục bất hòa lâu dài, tình nhân sẽ nhân cơ hội thổi gối đầu gió* trước mặt ba cô, khó tránh khỏi lại động tâm tư đưa tình nhân vào cửa.
*Xuy chẩm đầu phong: lời vợ hoặc tình nhân nói bên gối, chủ yếu là can thiệp vào công việc của người đàn ông; hoặc khuyến khích người khác làm điều xấu.
Nghĩ đến đây, Nhan Hoan thuận tay đăng ảnh vừa mới chụp lên vòng bạn bè.
[Lễ Thất Tịch vui vẻ.]
Dù sao cũng chỉ là giả bộ cho người ngoài xem, cũng không cần ân ái thật, vòng bạn bè của cô chỉ nói là lễ Thất Tịch vui vẻ, không nói là đón lễ cùng ai, người khác nhìn thấy tự nhiên sẽ cho rằng cô đón lễ Thất Tịch cùng với Thẩm Hạo Dục.
Tập đoàn Quang Trì.
Sau khi Tiêu Nguyên Khải gửi tin nhắn khả năng hôm nay anh sẽ tăng ca cho bạn gái, bị bạn gái mắng một hồi, bảo anh đi xem vòng bạn bè, bây giờ cả thế giới ai mà không đón lễ Thất Tịch cùng với bạn gái, nào có ai lễ Thất Tịch mà còn tăng ca, cũng tuyên bố nếu không thể trở về đón Thất Tịch cùng cô thì chia tay.
Tiêu Nguyên Khải ngẩng đầu nhìn ông chủ đang làm việc nghiêm túc, thân làm trợ lý, nếu ông chủ không tan làm thì anh nào dám tan làm trước.
Vẻ mặt anh bất đắc dĩ mở vòng bạn bè ra, lướt lướt xuống dưới.
Bởi vì hầu hết danh sách bạn bè của anh đều là những người làm công giống anh, nên là không giống như những gì bạn gái anh nói, cả thế giới đều đón Thất Tịch với bạn gái.
Lướt lướt, đột nhiên nhìn thấy Nhan Hoan đăng trên vòng bạn bè, hai mắt sáng ngời.
Bà chủ đi chơi Thất Tịch?
Anh click vào ảnh của Nhan Hoan, phóng to.
Bức ảnh chụp bàn ăn của một nhà hàng, mặt bàn bày bộ dao đĩa trống, đồ ăn chưa được dọn lên, bên cạnh còn có một bó hoa đồng đỏ.
Tiêu Nguyên Khải cảm thấy có vấn đề, xem ra tối nay anh có cơ hội trở về đón Thất Tịch cùng bạn gái rồi.
Tấm ảnh này của bà chủ rõ ràng là đang đợi ông chủ anh đến cùng nhau đón Thất Tịch.
Không ngờ sếp đi làm cả ngày ở công ty, vậy mà đã giao hoa đến tay bà chủ rồi, không hổ là tổng giám đốc Thẩm.
Tiêu Nguyên Khải nhìn đồng hồ.
5 giờ 25 phút, dự tính còn 5 phút nữa tổng giám đốc Thẩm sẽ tan làm.
"Tiêu Nguyên Khải." Thẩm Hạo Dục gọi Tiêu Nguyên Khải một tiếng, thấy Tiêu Nguyên Khải vùi đầu vào điện thoại, anh nhíu mày, "Đang xem cái gì đấy?"
Tiêu Nguyên Khải hoàn hồn, ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nói đúng sự thật, "Em thấy bà chủ đăng trên vòng bạn bè."
Đang xem vòng bạn bè của Nhan Hoan?
Tiêu Nguyên Khải có WeChat của Nhan Hoan?
Không chờ Thẩm Hạo Dục hỏi, Tiêu Nguyên Khải chủ động ám chỉ, "Bà chủ đăng ảnh đón lễ Thất Tịch."
Thẩm Hạo Dục trầm mặc một lát, hỏi: "Cô ấy đăng gì?"
"Đăng ảnh hoa hồng ngài tặng."
"..."
Thấy sắc mặt Thẩm Hạo Dục không đúng lắm, Tiêu Nguyên Khải lúng túng nói: "Không phải ngài tặng ạ?"
Thẩm Hạo Dục liếc mắt một cái, Tiêu Nguyên Khải lĩnh hội ý tứ của anh, đi đến trước mặt anh, đưa màn hình điện thoại ra trước mặt anh, thuận miệng hỏi một câu, "Ngài không có WeChat của bà chủ ạ?"
Thẩm Hạo Dục: "..."