Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310).
Beta: Lan Lan
Tâm tính tốt cũng không thể kháng nổi loại tình huống giống như đi tàu lượn siêu tốc này, Diệp Nam Kỳ im lặng một lát mới kìm nén được cảm xúc muốn bùng nổ, giọng điệu (vẫn còn tính là bình tĩnh) hỏi: “Sao lại thế?”
Văn Sâm lo cậu tức điên, cẩn thận nói: “Vốn dĩ sáng nay đã gọi điện thoại tới, nói hợp đồng đã được chuẩn bị xong, đạo diễn bảo đã chọn cậu rồi —— ai biết buổi tối gọi lại ngại ngùng bảo gọi nhầm số, thật ra đã chọn được người khác.” Anh vừa nói vừa đập bàn một cái, tức giận không nhẹ, “Chẳng lẽ đang chơi chúng ta?!”
Diệp Nam Kỳ xoa xoa huyệt Thái Dương, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại: “Chọn ai?”
Văn Sâm đã hỏi ra, lập tức trả lời: “Là tiểu thịt tươi ngày đó cậu đụng phải ấy, tên là Lý Tuy, kỹ thuật diễn sứt sẹo, đạo diễn mù rồi mới chọn cậu ta.”
Lúc trước Diệp Nam Kỳ cũng gặp qua không ít chuyện bị đoạt vai diễn, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị cướp trắng trợn đúng lúc chuẩn bị thành công, loại cảm giác này không thua gì chơi trò xếp gỗ, chỉ cần một miếng gỗ nữa là hoàn thành, lại bị người ta nhẹ nhàng đẩy cho một cái, tất cả đều sập hết.
Cậu sắc mặt nặng nề, muốn nuốt xuống cục tức này thật sự khó.
Huống chi cậu không lý do nén giận.
Văn Sâm nghe được không ít, là người đại diện của Lý Tuy nhúng tay vào, người đại diện kia hình như thông qua các loại quan hệ, mời người đầu tư đi ăn cơm, không biết nói gì mà khiến đối phương đồng ý đổi người.
Cũng không thể nói là đổi người, vẫn còn chưa chân chính chọn lựa. Đạo diễn cho dù không vui, cũng không thể không khuất phục dưới áp lực từ bọn họ, lại đại chiến năm trăm hiệp (cãi nhau), may mà vai diễn này cũng chỉ là nam thứ ba, náo loạn một chút, cũng đồng ý.
Diệp Nam Kỳ tự hỏi một lát, chậm rãi nói: “Sao chúng ta không mời người đầu tư đi ăn một bữa cơm? Thương nhân coi trọng lợi ích, chất lượng nam thứ ba đối với bộ phim cũng ảnh hưởng không nhỏ, huống chi còn là vai diễn như Thôi Hạo. Giá trị thương phẩm của em, lớn hơn Lý Tuy rất nhiều.”
“Anh sẽ cố gắng.” Văn Sâm nghĩ nghĩ, sửa lại, “Không, cậu chờ ở nhà hàng sẽ nhanh thôi. Mẹ nó, còn dám đoạt vai diễn của cậu.”
Diệp Nam Kỳ vì thử vai mà bỏ ra bao nhiêu công sức, Văn Sâm là người hiểu rõ nhất, cho nên khi anh gọi điện thoại đến cho cậu, trong lòng cũng có chút không đành lòng nói cho Diệp Nam Kỳ.
Còn may vì Diệp Nam Kỳ rất kiên quyết.
Văn Sâm vận dụng các mối quan hệ trong giới giải trí, hành động rất nhanh, ngày hôm sau liền nói với Diệp Nam Kỳ thời điểm tới nhà hàng.
Diệp Nam Kỳ đã nghĩ sẵn trong đầu, còn ngại không đủ, lấy giấy với bút, lưu loát viết một đống điểm đối lập giữa mình và Lý Tuy.
Cậu rất rõ ràng địa vị của minh tinh trong giới giải trí, thật sự đem bản thân và tiểu thịt tươi kia coi như thương phẩm mà viết, viết xong lại xóa xóa giảm giảm, nhìn lại một cái, trầm tư một lát, dứt khoát vò giấy thành cục rồi ném đi.
Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đối phương cũng không nhất thiết sẽ vui vẻ nghe cậu nói.
Thời điểm tới nhà hàng là 7 giờ tối, Diệp Nam Kỳ thay quần áo, qua đó trước. Văn Sâm còn căng thẳng hơn so với cậu: “Nghe nói nhà đầu tư là một phú nhị đại, lấy tiền trong nhà tùy tiện chơi một chút, tính tình còn có chút kì quái, có thể không theo lẽ thường mà quyết định không?”
Diệp Nam Kỳ suy nghĩ, nói: “Xu hướng giới tính của anh ta là gì?”
“……” Văn Sâm biểu tình một lời khó nói hết, “Cậu chuẩn bị vì một vai diễn nam thứ ba mà hiến thân?”
Diệp Nam Kỳ biểu tình nghiêm túc: “Em cảm thấy em lớn lên cũng không tồi.”
Đâu chỉ không tồi, tướng mạo của cậu rất tốt, làn da trắng trẻo, mặt mày hàm súc, yên tĩnh mỉm cười ngồi ở một bên, khiến cho người ta không rời được mắt. Nói một câu hơi ê răng, “Giống như tranh thủy mặc của nhân gian”.
Lúc mới xuất đạo may mắn vớt được một vai diễn người qua đường, bị một ít người bị bệnh nhan khống [4] nhìn trúng, lập tức khiến cậu phát hỏa một phen, lúc này mới được công ty coi trọng, từng chút một bò lên.
[4] chỉ những người yêu thích những gương mặt đẹp.
Có thể thấy được bất luận là người cổ đại hay hiện đại thì đều quan trọng nhan sắc, truyền thống này bắt nguồn từ xa xưa, kéo dài theo dòng chảy của lịch sử, muôn đời không dứt.
Văn Sâm: “…… Có phải chồng cậu chọc cậu tức giận không? Hay là cậu bị cái gì kích thích?”
“Kích thích? Không có.” Diệp Nam Kỳ xem nhẹ vế trước của anh, “Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, được bao dưỡng cũng không tồi, trong giới ai lại không có mấy cái tai tiếng thật thật giả giả. Em nhiểu tai tiếng như vậy, một hai tai tiếng chưa được chứng thực đã mệt lắm rồi, huống chi chứng thực còn có rất nhiều chỗ tốt.”
Văn Sâm: “…”
Nhìn thấy dáng vẻ không còn gì để nói của Văn Sâm, Diệp Nam Kỳ lúc này mới cảm thấy mỹ mãn vì trò đùa dai thành công, nhướn mày cười rộ lên: “Chỉ đùa một chút với anh thôi, căng thẳng cái gì? Người đại diện của nhà khác còn hận không thể tắm rửa sạch sẽ cho minh tinh nhà mình rồi đưa đến trước mặt kim chủ cơ, sao anh lại bày ra cái dáng vẻ như kiểu có mối thù gì sâu nặng lắm vậy.”
Văn Sâm trừng cậu một cái: “Không thể trách anh, mặc dù cậu mấy năm nay nổi tiếng nhưng rất sạch sẽ, anh chỉ luyến tiếc cậu một đóa thủy tiên tự nguyện nhảy xuống bùn thôi.”
Diệp Nam Kỳ chỉ cười, không nói gì.
Trên đường hơi kẹt xe, lúc tới được nhà hàng hẹn gặp, cách 7 giờ cũng chỉ có mười phút, Diệp Nam Kỳ cảm thấy bản thân ra ngoài sớm là một quyết định rất đúng đắn, sóng vai với Văn Sâm, đi tới phòng được đặt trước.
Vì bữa cơm hôm nay, Diệp Nam Kỳ cắn răng mở vài bình rượu đã gần tiếp cận đến năm con số, chuẩn bị trước chuốc say người ta cho dễ nói chuyện.
Cậu cùng Văn Sâm nói chuyện, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không tốt.
Dự cảm không tốt này, có thể là cái gì?
Không ngoại trừ chuyện bị người ta ném hết mặt mũi đi, hoặc là đối phương đồng ý rồi lại đổi ý, không thì là bị cự tuyệt. Diệp Nam Kỳ cũng không có cảm thấy nhất định có thể đoạt vai về, trong lòng đã sớm chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Nhưng mà trong lòng cậu vẫn thình thịch mà nhảy, hoảng đến nỗi ngồi không được.
7 giờ, cửa phòng đúng giờ bị gõ vang.
Diệp Nam Kỳ ổn định tinh thần, qua mở cửa, tươi cười khéo léo: “Triệu tiên sinh…”
Nói còn chưa dứt lời, vừa nhìn tới người đi đằng sau, Diệp Nam Kỳ tươi cười suýt nữa vỡ ra, nghẹn một chút, mới nói cho hết lời.
Người đầu tư họ Triệu tiên sinh, quả nhiên là một người tuổi trẻ phú nhị đại, mày đẹp mắt sáng, lớn lên không tồi, có chút tùy tiện, không chú ý Diệp Nam Kỳ mất tự nhiên, tùy ý xua xua tay, rất có hứng xem xét Diệp Nam Kỳ vài lần: “Các cậu tới rất sớm đấy —— Thẩm Độ, giới thiệu với cậu một chút, Diệp Nam Kỳ, đại minh tinh.”
Cầu xin người ta thì không tính là mất mặt, nhưng mà cầu xin trúng cái tên tình địch mặt âm binh của mình thì lại khác.
Thẩm Độ đứng ở bên cạnh Triệu Sinh, ôm tay dù bận vẫn ung dung mà xem Diệp Nam Kỳ biểu diễn. Hắn mặc tây trang, dáng người tuấn đĩnh (tuấn tú và đĩnh đạc), khuôn mặt thâm thúy tuấn mỹ, tầm mắt cố tình rũ xuống một chút, cố ý tạo nên cảm giác người từ trên cao nhìn xuống.
Diệp Nam Kỳ cười đến mặt đều đã cứng, vẫn kiệt lực duy trì sự tự nhiên, làm bộ Thẩm Độ là người xa lạ, lại cười nói: “Triệu tiên sinh quá khen, cũng không phải đại minh tinh gì, tới sớm chỉ là thái độ cần có của kẻ cần nhờ vả thôi.”
Cậu trực tiếp nói ra mục đích như vậy khiến Triệu Sinh ngẩn người, cười haha, dẫn Thẩm Độ ngồi xuống, lúc này mới chỉ chỉ Thẩm Độ: “Không ngại chứ, đây là anh em của tôi, trùng hợp gặp được, tới đây ăn bữa cơm.”
Diệp Nam Kỳ nghe hắn giới thiệu, chơi trò liếc nhau với Thẩm Độ, đều nhìn ra ghét bỏ trong mắt đối phương.
Văn Sâm mơ hồ cảm thấy không khí không bình thường giữa Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười tủm tỉm đi qua.
Diệp Nam Kỳ vốn dĩ chuẩn bị một bụng dõng dạc, lời kịch cảm thấy thẹn đến cực điểm, nhưng mà vừa mới nhìn thấy Thẩm Độ đã nháy mắt nuốt hết vào bụng, dứt khoát không vòng vo, kính hai ly rượu, liền nói thẳng ý đồ gặp mặt.
Triệu Sinh gõ gõ cái bàn, nhẹ nhàng nói: “Này… có lẽ không tốt lắm đâu, đoàn phim đã xác định sử dụng Lý Tuy, tôi chỉ là người ra tiền, cái gì cũng không hiểu, không dễ can thiệp.”
Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm lập tức cảm thấy khiếp sợ vì da mặt của anh ta quá dày.
Văn Sâm cười tủm tỉm nói: “À, cái này hả, chúng tôi cũng không phải tới xin Triệu gia khiến đoàn làm phim khó xử, chỉ là muốn xin một cơ hội, đạo diễn Từ cũng nói qua Nam Kỳ rất thích hợp với nhân vật này…”
Tiếng “Triệu gia” này khiến Triệu Sinh nghe thật sự rất thoải mái, nhưng vẫn là bày ra dáng vẻ không cứng không mềm, không đáp ứng.
Diệp Nam Kỳ không ăn cơm là mấy, vẫn chỉ uống rượu, dạ dày không quá thoải mái, nhẹ hít một hơi: “Ngại quá, tôi đi toilet trước.”
Văn Sâm lo lắng nhìn cậu một cái. Diệp Nam Kỳ cười cười, đứng dậy vào toilet, nôn khan vài cái, không nôn ra gì cả, xoa xoa huyệt Thái Dương, rửa mặt bằng nước lạnh.
Cậu ngửa đầu nhắm mắt lại, cân nhắc xem làm thế nào mới có thể khiến Triệu Sinh đồng ý, sườn dung ngọc thạch lạnh băng tái nhợt, môi mỏng mân khẩn thành một đường.
Người thường xuyên cười, một khi thu lại nụ cười, liền có vẻ có chút ủ dột.
Diệp Nam Kỳ lau mặt, không chú ý tới vừa rồi cửa toilet là mở ra, hiện tại lại khép hờ.
Trở lại phòng bao, Văn Sâm còn đang cười mị mị mà cùng Triệu Sinh đánh Thái Cực quyền (vòng vo) ngươi tới ta đi.
Diệp Nam Kỳ cùng Văn Sâm liếc nhau, không dự đoán được nhà đầu tư ngốc nghếch trong truyền thuyết lại khó nói chuyện như vậy. Giằng co một lát, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt Thẩm Độ thình lình mở miệng: “Lác trước quyết định là Diệp Nam Kỳ, đột ngột sửa lại?”
Triệu Sinh kinh ngạc liếc hắn một cái.
Đầu oc Diệp Nam Kỳ có chút hỗn độn, không nghĩ ra Thẩm Độ muốn nói gì, cậu rất có tự tin với tửu lượng của bản thân, muốn chuốc say Triệu Sinh để dễ nói chuyện, ai ngờ tửu lượng của Triệu Sinh quá cao, cậu đã hơi say, đối phương còn nói cười tự nhiên.
Văn Sâm tiếp lời nói: “Đoàn phim còn chưa xác định nhân vật, ha hả.”
Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm, Văn ca anh có biết "ha hả" ám chỉ là mắng đối phương ngu ngốc không?
Tuy rằng nghĩ như vậy, hắn vẫn là muốn nói đúng vậy.
Thẩm Độ liếc Diệp Nam Kỳ một cái, hắn thật sự không dự đoán được bị lôi kéo đến tham gia bữa tiệc rượu lại sẽ gặp được “vợ” trên danh nghĩa pháp luật của mình, nhìn cậu uống đến sắc mặt ửng đỏ, nhịn không được nhíu mày.
Nhà Triệu Sinh có một cái hầm, trữ rất nhiều rượu mà tất cả đều là rượu ngon, từ nhỏ Triệu Sinh đã ôm bình rượu mà lớn lên, thật sự là ngàn ly không say, cho dù Diệp Nam Kỳ uống đến chết cũng không thể thắng được anh ta.
Hắn tự hỏi một lát, bước đến bên cạnh Triệu Sinh thì thầm hai câu. Vốn dĩ Triệu Sinh còn cảm thấy kinh ngạc khó hiểu vì hắn đột nhiên mở miệng, nghe xong thiếu chút nữa phun một ngụm rượu lên mặt hắn để trừ tà cho thằng bạn đột nhiên đổi tính.
Tốt xấu gì cũng phải đè xuống khiếp sợ, Triệu Sinh nhanh chóng phản ứng lại, xoay chuyển tròng mắt, giả bộ cười hì hì mà cùng Diệp Nam Kỳ chạm ly, làm bộ uống cạn, đập bàn một cái: “Được, tôi cũng cảm thấy cậu càng thích hợp, chờ lát nữa tôi lập tức gọi điện thoại cho đọa diễn Từ nói về chuyện này. Ông đây đầu tư tiền, không vấn đề gì.”
Diệp Nam Kỳ chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp.
Mấy ngày hôm trước còn lời lẽ chính đáng mà nói không cần bất kì sự trợ giúp nào, vừa quay mặt đi... thật đúng là mất mặt. Tuy rằng không phải cậu nhờ Thẩm Độ giúp đỡ, nhưng Thẩm Độ chỉ tùy tiện nói hai câu, anh ta thật sự sẽ không từ chối.
Cậu cười cười, nghiêm túc nói cảm ơn, kỹ thuật diễn của Triệu Sinh vụng về, đại khái là ngày thường xem phim thấy người ta cứ say là gục, vì thế cũng ngả đầu là ngủ, một bữa cơm liền kết thúc như vậy.
Tửu lượng của Văn Sâm so Diệp Nam Kỳ còn kém hơn, cũng uống không ít, đã sớm say choáng, còn có thể bước đi vững vàng, nói năng rõ ràng, quả thật là kỳ nhân.
Diệp Nam Kỳ đỡ anh lên xe, rượu tác dụng chậm, chính cậu cũng say đến ngã trái ngã phải, lúc ý thức còn rõ ràng, nghe được Văn Sâm say khướt nói: “Như vậy là xong? Có phải Thẩm Độ kia đã nói gì đó với Triệu Sinh…… Hức, có phải Thẩm Độ kia coi trọng cậu, lớn lên nhìn cũng không tồi, giống như cũng rất có tiền…… Hức……”
Diệp Nam Kỳ nhanh tay lẹ mắt, bóp chặt cằm anh khiến anh ngẩng đầu lên: “Đừng phun trên xe —— coi trọng cái rắm.”
Văn Sâm nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói chính mình như vậy……”
Diệp Nam Kỳ buông lỏng tay, đầu Văn Sâm ngả lên ghế dựa, lập tức tỉnh táo không ít, tê một tiếng: “Thằng nhóc thối cậu muốn mưu sát anh à? Ôi, vừa rồi nói cái gì nhỉ? À,, anh cảm thấy chính là coi trọng cậu, nếu không tại sao vô duyên vô cớ nói chuyện thay cậu, hai ta còn chưa đến mức nói chuyện khiến tuyết rơi mùa hè đâu nhỉ?”
Diệp Nam Kỳ nói: “Có khả năng là thật sự coi trọng em.”
Văn Sâm còn chưa nói lời nào, cậu đã thâm trầm nói: “Coi trọng tài hoa của em.”
Văn Sâm: “Buồn nôn!”