Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người tự cho mình là "cởi mở" Tần - sinh viên 23 tuổi đang theo học lên tiến sĩ - Xán, trong số ít những lần dating* thời đại học, cậu chỉ có vài lần tiếp xúc cơ thể với đối tượng hẹn hò như: lịch sự cầm túi cho người kia, hôn má theo nghi thức khi gặp mặt và trao cái ôm lịch sự lúc chia tay.
(*Dating = hẹn hò)
Nhưng chỉ có thế thôi.
Kiểu hôn môi kề môi, không phải lướt nhẹ rồi rời ra ngay, mà là thực sự chạm vào nhau như này thì thật sự là lần đầu tiên của cậu.
Đó là một nụ hôn non nớt và lỗ mãng, bởi vì mục đích ban đầu của Tần Xán chỉ là ngăn Tạ Dĩ Tân tiếp tục "tấn công" cậu mà thôi. Thành ra cậu hôn còn có phần hung hăng hơn——trán hai người chạm nhau, Tần Xán vụng về đặt môi mình lên miệng Tạ Dĩ Tân.
Răng cậu va vào đôi môi nóng bỏng của anh, tim Tần Xán như bị một dòng điện nhẹ lướt qua.
Thực ra nó giống như một ván cược vậy.
Nếu cược thua mà Tạ Dĩ Tân vẫn chưa tỉnh, vẫn tiếp tục cắn thì tuy ngực Tần Xán có thể thoát, nhưng miệng chắc chắn sẽ gặp nạn.
Thế nhưng chỉ sau vài giây, Tần Xán nhận ra mình... có vẻ đã cược đúng rồi.
Ngay khoảnh khắc môi cậu che lấp miệng Tạ Dĩ Tân, anh hơi ngọ nguậy một chút, đôi mắt mở to ra, nhưng rồi rất kỳ lạ là anh lại bình tĩnh hẳn, như thể là đang chết lặng vậy.
Xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có nhịp tim của hai người vang lên rõ ràng.
Kinh khủng hơn là trong căn phòng không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng mưa bên ngoài cửa sổ. Khi Tần Xán bừng tỉnh rồi rời khỏi nụ hôn đó, khoảnh khắc hai người tách môi ra, trong không khí vang lên một tiếng nước rất khẽ mập mờ và nhớp nháp.
Ngay lập tức, đầu óc Tần Xán trở nên trống rỗng.
Cậu cúi xuống bắt gặp Tạ Dĩ Tân đang yên lặng nhìn mình.
Mái tóc trước trán của Tạ Dĩ Tân rối tung, hơi thở gấp gáp, sắc đỏ trên má và cổ anh càng đậm hơn, không rõ là do sốt cao hay do nụ hôn vừa rồi.
Đôi mắt đen ướt át của Tạ Dĩ Tân đang nhìn chăm chú vào Tần Xán.
Quan trọng nhất là, trong ánh mắt anh không còn vẻ mơ hồ trống rỗng như trước nữa, mà đã phục hồi sự tập trung, điểm rơi của ánh mắt của anh... chính là đôi mắt Tần Xán.
Lồng ngực Tần Xán phập phồng, cố gắng hết sức mới thốt ra được ba chữ: "...Tạ Dĩ Tân?"
Một lúc sau, cậu nghe thấy một tiếng "Ừm" rất nhẹ từ anh.
Cảm xúc của Tần Xán rất phức tạp.
Trong giây lát, cậu thấy nhẹ nhõm hẳn. Bởi vì sau nhiều lần gọi, cuối cùng cậu cũng nhận được phản hồi từ Tạ Dĩ Tân.
Điều này có nghĩa là Tạ Dĩ Tân đã tỉnh táo trở lại, thoát khỏi trạng thái vô thức đáng sợ ban nãy.
Nhưng sao... anh lại chọn tỉnh vào đúng lúc này cơ chứ?!
Cậu thấy Tạ Dĩ Tân chớp mắt một cái, giọng anh hơi khàn: "Cậu về lúc nào vậy?"
Tần Xán im lặng một lúc lâu rồi cứng ngắc mở lời: "Khoảng nửa tiếng trước. Vừa về... là thấy anh mê man, gọi mãi không dậy."
Tạ Dĩ Tân hỏi: "Có phải do mưa bão không?"
Tần Xán: "Ừm."
Tạ Dĩ Tân chầm chậm gật đầu.
Có lẽ vì sốt quá khó chịu, Tạ Dĩ Tân nhắm mắt lại, thở gấp vài hơi rồi khó nhọc nói: "Xin lỗi, khi trời mưa bão, ý thức của tôi không được rõ ràng lắm, tôi... thường hay mơ và rất khó thoát khỏi giấc mơ đó."
Quai hàm Tần Xán hơi siết lại.
Cậu thực sự muốn hỏi Tạ Dĩ Tân rốt cuộc anh đã mơ thấy gì, mơ thấy phim The Meg - Cá mập siêu bạo chúa* phần ba sao? Nếu không thì tại sao lại cắn người như thế chứ.
Nhưng nhìn vào khóe mắt đỏ ướt của Tạ Dĩ Tân, Tần Xán đành nuốt câu hỏi xuống, khô khốc nói: "Không sao, chỉ là vừa nãy anh trông... rất đáng sợ, tỉnh lại là tốt rồi."
Tạ Dĩ Tân không nói gì.
Hơi thở của anh vẫn gấp gáp. Ánh mắt anh từ mặt Tần Xán chuyển xuống ngực cậu, khi nhìn thấy vết cắn trên ngực Tần Xán, anh khựng lại: "Đây là..."
Tần Xán không đáp lại.
Nhưng Tạ Dĩ Tân có vẻ đã hiểu ra điều gì đó.
Anh giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào đôi môi mình, cố gắng ghép lại những gì vừa xảy ra: "Có phải tôi lại làm gì đó với cậu, giống như lần trước khi tôi say rượu không..."
Thực ra Tần Xán hoàn toàn có thể nhân cơ hội Tạ Dĩ Tân vừa rồi còn mơ màng, bịa chuyện và đổ lỗi hết lên đầu anh, nói rằng "Đúng rồi, vừa rồi chính anh kéo tôi lại hôn đấy."
Nhưng Tần Xán đã không làm vậy.
"Không phải." Tần Xán nuốt khan, mặt không biểu cảm, "Vết cắn trên ngực là do anh, nhưng chuyện sau đó... là do tôi chủ động."
Tạ Dĩ Tân sững người.
"Khi đó ý thức của anh không tỉnh táo lắm, anh liên tục có những phản ứng căng thẳng. Tôi gần như không thể khống chế anh được, lúc anh định cắn tôi lần nữa, mà tay tôi thì lại không rảnh... tôi chỉ còn cách đó thôi."
Tần Xán ngừng lại một chút: "Tôi cũng không còn cách nào khác nữa."
Bản thân Tần Xán cũng biết cách "dùng miệng chặn lại" nghe có vẻ hơi lú. Dù cố giải thích thế nào đi nữa thì nghe vào cũng sẽ thấy không đúng cho xem.
Nhưng Tạ Dĩ Tân lại nhíu mày, dường như quan tâm nhiều hơn đến việc mình đã cắn bậy người khác.
"Xin lỗi." Tạ Dĩ Tân nói, "Khi mưa bão, tôi luôn lẫn lộn giữa thực và mơ, đôi khi sẽ làm một số chuyện——"
"Anh không cần xin lỗi tôi."
Tần Xán hít sâu một hơi, ngắt lời anh: "Chưa biết khi nào mưa mới ngớt, bây giờ anh chỉ cần nói cho tôi biết tôi phải làm gì để giúp anh đây?"
Tạ Dĩ Tân nhìn thẳng vào mặt Tần Xán một lúc lâu.
"Tôi cảm thấy rất lạnh." Giọng Tạ Dĩ Tân nhẹ tênh, "Cậu có thể nằm xuống để tôi ôm một chút được không?"
Đối với một người đang sốt cao, cách giảm bớt triệu chứng thông thường là hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, chứ không phải là tiếp xúc cơ thể gần gũi với người khác.
Nhưng sự đặc biệt của Tạ Dĩ Tân chỉ có Tần Xán mới hiểu, vì thế cậu vẫn kéo chăn ra và nằm xuống bên cạnh anh.
Ngay khi Tần Xán vừa nằm xuống, bàn tay của Tạ Dĩ Tân đã nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt nửa buộc nửa thả trên ngực cậu, không ngần ngại mà tháo nó ra hoàn toàn.
Cúc áo sơ mi của Tần Xán vốn đã cởi, bàn tay Tạ Dĩ Tân lướt nhẹ trên ngực cậu, không chút do dự, kiên định vuốt xuống.
Tần Xán vô thức hít một hơi lạnh.
Tạ Dĩ Tân vẫn đang sốt cao, đầu ngón tay nóng bỏng, từng chút một miết lên đường nét, từng đường cong trên ngực Tần Xán.
Đầu ngón tay anh dừng lại ở vết cắn rõ ràng, rồi anh lại nói: "Xin lỗi."
"Thật sự không sao đâu." Thanh âm của người thanh niên trước mặt khàn đi, "Anh đang bệnh mà, nên tôi hiểu——"
Câu nói của cậu chưa kịp hết, Tạ Dĩ Tân đã cúi đầu, khẽ thổi nhẹ vào vết cắn trên ngực cậu.
Tần Xán: "...!"
"Thổi một chút, chắc sẽ không còn đau nữa." Cậu nghe thấy Tạ Dĩ Tân thì thầm.
Ngay lập tức, cảm giác ngứa ngáy không thể kiềm chế trỗi dậy trên ngực cậu, khiến Tần Xán run lên.
Hành động đầy tính khiêu khích ấy vốn mang một nét mập mờ, lại được thực hiện với vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có ý thức kia.
Khi Tạ Dĩ Tân chuẩn bị đưa tay lên chạm vào vết cắn một lần nữa, bất ngờ cảm giác được một bàn tay lớn, ấm áp ấn vào sau gáy, rồi toàn bộ khuôn mặt anh rơi vào lồng ngực rắn chắc của Tần Xán——
Tạ Dĩ Tân: "...?"
"Tôi, tôi đâu có mềm yếu như vậy đâu."
Giọng của chàng trai trẻ mang chút kìm nén, nghe từ trên đầu vang xuống: "Đàn anh, anh mau kề sát lại đi, đừng lo cho tôi, việc giảm bớt triệu chứng của anh quan trọng hơn nhiều."
Gò má và mũi Tạ Dĩ Tân áp vào cơ thể ấm áp của cậu, hơi thở của anh như nghẹn lại, không thể nói lời từ chối: "...Được."
Một lần nữa, họ ôm nhau trong đêm mưa.
Lại là sự kết hợp quen thuộc: mặt áp vào ngực, tay sờ vào bụng, da thịt chạm vào nhau.
Tần Xán cứng đờ, lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, cảm nhận nhịp thở của người trong lòng dần trở nên đều đặn hơn.
Tần Xán: "Anh... anh ngủ một chút đi."
"Giờ tôi chưa muốn ngủ." Tạ Dĩ Tân đáp lại, giọng nhỏ và mơ hồ, "Tôi không muốn mơ lại những giấc mơ đó nữa."
Tần Xán ngạc nhiên, định hỏi anh vừa mơ gì, nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy Tạ Dĩ Tân tiếp tục hỏi: "Có thể nói chuyện với tôi không?"
Tần Xán do dự một chút: "Được."
Cậu kể lại quá trình buổi thuyết trình hôm nay, cũng như một vài báo cáo đề tài khá thú vị mà cậu nghe được.
Dừng lại một chút, Tần Xán tiếp lời: "À, đúng rồi, hôm nay tôi đã gặp đồng nghiệp cũ của anh ở Mỹ đấy, tên là Katie, một cô gái tóc đỏ, anh còn nhớ không?"
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một lúc, rồi khẽ lắc đầu: "Lúc đó ở chỗ Robert có nhiều thực tập sinh, nên tôi cũng không nhớ rõ lắm."
Tần Xán đáp nhẹ.
Cậu nhớ lại những gì Katie kể về cha của Tạ Dĩ Tân, thật ra cậu có nhiều điều muốn hỏi, nhưng cảm thấy lúc này không phải thời điểm thích hợp cho lắm.
Khi đang băn khoăn tìm cách mở lời, Tần Xán đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ọt ọt" rất khẽ.
Không khí bỗng ngưng lại trong giây lát.
Tần Xán ngập ngừng: "Cái đó là..."
"Ừm." Giọng Tạ Dĩ Tân vẫn yếu nhưng nghe rất bình tĩnh, không chút xấu hổ, "Tôi hơi đói."
Bên ngoài trời đang mưa lớn, gọi đồ ăn giao tới chắc chắn không khả thi. Nhà hàng khách sạn thì có mở, nhưng Tạ Dĩ Tân bây giờ chẳng thể tự mình đi đâu được.
Tần Xán thầm cảm ơn dịch vụ phòng của khách sạn này.
Trong khi xem thực đơn, để không ảnh hưởng đến việc tiếp xúc thân thể, Tạ Dĩ Tân đề nghị không tiếp tục ôm mặt đối mặt mà thay vào đó đổi sang tư thế khác.
——Thế là Tần Xán nằm trên giường, tay cầm thực đơn, Tạ Dĩ Tân gối đầu lên cơ bụng của cậu, lắng nghe Tần Xán lần lượt đọc tên các món.
Khi chọn đồ ăn, họ có chút bất đồng nhỏ.
"Tôi lạnh quá." Tạ Dĩ Tân nói, "Tôi muốn uống súp nóng."
Tần Xán: "Cái đó, là vầy, anh không tự cảm nhận được cơ thể mình đang nóng cỡ nào đâu, nhưng ngực và bụng tôi cảm nhận rất rõ... Tôi nghĩ anh nên ăn mấy thứ giúp hạ sốt, súp nóng không phải lựa chọn hay đâu."
Tạ Dĩ Tân kiên quyết: "Tôi muốn súp nóng."
Tần Xán vẫn giữ vững lập trường: "Anh cần hạ nhiệt."
Sau một hồi giằng co, họ cuối cùng đồng ý mỗi bên nhường một bước, chọn súp nấm nóng và kem lạnh, cùng hai chiếc bánh mì kẹp để no bụng.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Lúc này, Tạ Dĩ Tân đang ngoan ngoãn gối đầu lên bụng Tần Xán, sắp ngủ thiếp đi.
Tần Xán nghe thấy tiếng chuông thì sửng sốt, ngập ngừng cẩn thận đẩy người trên mình ra, rồi vội vã xuống giường. Nhưng chưa kịp bước được mấy bước, tay cậu đã bị Tạ Dĩ Tân nắm chặt.
Tạ Dĩ Tân uể oải hé mắt, tay thì siết mạnh: "Cậu đi đâu?"
Tim Tần Xán khẽ run rẩy: "Chuông cửa kêu, tôi phải đi lấy đồ ăn chứ."
Tạ Dĩ Tân nhíu mày, ngẫm một lúc rồi mới gật đầu rồi không tình nguyện mà buông tay.
Chuông cửa vang lên lần nữa, tiếng hỏi han của nhân viên phục vụ vang lên bên ngoài. Tần Xán vội vã mặc quần áo, chỉ kịp cài vài cúc rồi hối hả mở cửa.
Nhân viên phục vụ là một chàng trai người Anh, thấy Tần Xán thì sững lại một chút.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc áo sơ mi nửa mở và dấu răng trên ngực cậu, khẽ cười mờ ám, sau đó lịch sự đưa khay thức ăn: "Enjoy your meal and have a good night, sir*."
(*Enjoy your meal and have a good night, sir = Chúc anh một bữa ngon miệng và ngủ ngon nhé)
Câu chúc rất đỗi bình thường, nhưng lúc này, câu "Chúc anh một bữa ngon miệng và ngủ ngon" qua tai Tần Xán lại nghe thế nào cũng thấy lạ.
Cậu ngượng ngùng cảm ơn: "...Cheers mate*."
(*Cheers mate = Cảm ơn, anh bạn (đây là cách cảm ơn của người Anh))
Khi trở lại phòng với khay thức ăn, Tần Xán nhìn người đang cuộn tròn trên giường mà bối rối, tiếp tục đau đầu với việc chọn địa điểm ăn uống.
"Anh có muốn ngồi dậy ăn không?" Tần Xán suy nghĩ một lát, "Còn đủ sức xuống giường không? Ở cạnh quầy bar có bàn nhỏ, chúng ta có thể——"
"Không muốn." Tạ Dĩ Tân lập tức bác bỏ, "Tôi không thể đi nổi, hơn nữa tôi muốn tiếp tục ôm cậu."
Tần Xán: "..."
Lúc trời mưa bão, Tạ Dĩ Tân... thật sự rất bám người.
Từ cái nắm tay lúc nãy đến sự kiên quyết hiện giờ, Tần Xán nhận ra rằng, cứ mỗi khi trời mưa, Tạ Dĩ Tân lại đặc biệt... thiếu cảm giác an toàn.
Yếu đuối, dễ tổn thương, như thể chỉ cần xa cách một giây thôi cũng đủ làm anh lo lắng.
Nhưng như mọi khi, yêu cầu tiếp xúc thân thể của anh vẫn luôn thẳng thắn và không chút ngại ngùng.
Thấy anh còn sức để đàm phán với mình, Tần Xán cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Cậu cầm khay thức ăn, ngẫm nghĩ: "Được, vậy anh nói xem, có cách nào... để vừa ôm tôi vừa ăn không?"
"Rất đơn giản." Tạ Dĩ Tân đáp, "Cậu lên giường trước, nửa ngồi thôi, đừng nằm."
Tần Xán: "Hả?"
Theo chỉ dẫn của Tạ Dĩ Tân, Tần Xán cẩn thận đặt khay thức ăn lên tủ cạnh giường, rồi leo lên giường, nửa ngồi theo lời anh.
Tần Xán: "Rồi, rồi sao nữa?"
Tạ Dĩ Tân: "Nghiêng người ra sau một chút."
Tần Xán ngơ ngác nhưng vẫn làm theo: "Được. Thế này phải không?"
Người cần ăn rõ ràng là Tạ Dĩ Tân, nhưng Tần Xán chẳng hiểu sao từ nãy giờ chỉ có mình cậu là phải di chuyển.
Cậu nghe thấy Tạ Dĩ Tân thở dài.
Ngay sau đó, anh từ từ lật chăn, gắng gượng ngồi dậy, rồi bất ngờ xoay người, một tay đẩy Tần Xán tựa vào đầu giường——
Giây tiếp theo, anh trực tiếp ngồi lên đùi Tần Xán*!
Tần Xán: "...?"
Mông của Tạ Dĩ Tân ngồi ngay sát lên đùi cậu, cả hai mặt đối mặt, những bộ phận cơ thể khó nói đang tiếp xúc không một kẽ hở.
Nhưng tư thế này dường như vẫn chưa làm Tạ Dĩ Tân hài lòng, anh nhíu mày, bắt đầu điều chỉnh.
Anh chủ động hạ thấp eo, tựa trán vào ngực Tần Xán, một tay vòng qua ôm lấy eo cậu, tay kia áp lên ngực, nhẹ nhàng xoa rồi nắn.
Tần Xán nghe thấy Tạ Dĩ Tân khẽ thở dài mãn nguyện, rồi——
Anh nằm bất động.
Tần Xán cứng đờ.
Họ giữ tư thế đó, im lặng suốt vài chục giây.
Tần Xán cố gắng phớt lờ sự gần gũi giữa hai cơ thể: "Anh, anh định ăn... trong tư thế này sao?"
Tạ Dĩ Tân: "Ừm."
Tần Xán: "Ăn kiểu gì?"
Tạ Dĩ Tân không trả lời.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: "Như cậu thấy đấy, cả hai tay tôi hiện tại đều bận việc quan trọng, còn tay cậu thì đang rảnh rỗi."
Tần Xán không khó để nhận ra ẩn ý trong câu nói: "Ý anh là——"
Tạ Dĩ Tân khẽ "Ừm" một tiếng.
Cả hai lại im lặng thêm một lúc.
Tạ Dĩ Tân chờ mãi không thấy cậu làm gì, liền đưa tay nhẹ chạm vào ngực Tần Xán, nhắc nhở: "Bụng tôi đói rồi."
Tần Xán nghiến răng: "Đàn anh, anh——"
"Tôi thật sự rất đói, nhưng cũng rất muốn ôm cậu."
Tạ Dĩ Tân ngước mắt, đôi mắt anh ươn ướt, lông mi khẽ lay động, giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu: "Cho tôi ăn đi, được hông?"
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tần, được hông nò?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");