Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nước mắt trên gương mặt Hạ Gia Trạch còn chưa khô.
Cậu ta ngơ ngác nhìn Tạ Dĩ Tân, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của anh.
Nhưng giờ Tạ Dĩ Tân lại không muốn kéo dài cuộc nói chuyện này thêm nữa.
"Nếu chỉ vì muốn thoát khỏi áp lực từ mẹ cậu và những ánh mắt đánh giá của các sinh viên trong nhóm Tạ Phong thì tôi không nghĩ cậu có thể ở đây lâu dài được."
Anh bình thản nói tiếp: "Bởi vì tôi sẽ không giúp cậu về mặt nghiên cứu hay cuộc sống cá nhân."
Hạ Gia Trạch nghe xong thì vừa giận vừa quýnh đít, tức tối bật lên: "Tôi mới chẳng cần anh giúp gì hết!"
"Điều duy nhất tôi muốn là anh phải giữ kín mối quan hệ của chúng ta."
Hạ Gia Trạch hất cằm: "Trong phòng thí nghiệm này, tôi không muốn ai biết tôi là em của anh, để không lại bị đối xử khác biệt."
Thật ra Tạ Dĩ Tân đã muốn nhắc rằng "Vậy cậu có thể chọn nhóm nghiên cứu khác", nhưng khi thấy nước mắt chưa khô của Hạ Gia Trạch, rốt cuộc anh lại không nỡ nói.
Hạ Gia Trạch lầm bầm: "Tôi biết mình sẽ mắc nhiều sai lầm trong năm nay, nhưng lần này, tôi muốn tự mình xác nhận xem... tôi có thực sự không phù hợp với khoa học nghiên cứu hay không."
Tạ Dĩ Tân im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu muốn giữ kín mối quan hệ, sao vừa rồi lại nói chúng ta quen nhau trước mặt mọi người?"
"Tôi, tôi——" Mặt Hạ Gia Trạch bỗng đỏ lên: "Tôi thích thế đấy!"
Tạ Dĩ Tân: "..."
Giọng Hạ Gia Trạch bực tức: "Tôi sẽ nghĩ ra lý do để giải thích mối quan hệ của chúng ta với người khác. Anh chỉ cần giữ bí mật và giữ khoảng cách với tôi là được."
Tạ Dĩ Tân: "Được thôi, vậy làm ơn dọn cái kính hiển vi của cậu khỏi chỗ ngồi của tôi. Tôi không quen dùng chung bàn thí nghiệm với người khác."
Hạ Gia Trạch nghẹn lời: "Anh——"
Cậu nhóc bất giác muốn bẻ lại cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn anh với vẻ bất mãn rồi đỏ mặt nghiến răng nói: "Nhiều năm trôi qua, anh thật sự... chẳng thay đổi gì cả."
Không có phản ứng gì từ Tạ Dĩ Tân, Hạ Gia Trạch ngậm ngùi định nói gì đó thì từ cuối hành lang có tiếng bước chân vang lên.
Cả hai cùng quay lại nhìn, là Tần Xán.
Tần Xán bình thản bước tới.
"Thấy các anh lâu quá không quay lại, có chuyện gì à?" Cậu hỏi.
"À đàn anh này." Cậu nhìn Tạ Dĩ Tân, mỉm cười rồi rất tự nhiên hỏi: "Một lát nữa sẽ cần dùng liposomes* đấy, em nên chuẩn bị bao nhiêu đây?"
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một chút: "Hôm nay sẽ có một nhóm đối chứng không dùng DMSO*, lượng cần dùng sẽ nhiều nên là chuẩn bị thêm một bình đi."
Tần Xán gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy, đã rã đông hai bình rồi."
Tạ Dĩ Tân: "Được rồi."
Câu chuyện diễn ra hết sức bình thường, nhưng khi chứng kiến cảnh họ trò chuyện, Hạ Gia Trạch bỗng ngỡ ngàng và cảm giác khó tả len lỏi trong lòng.
Vài phút trước, cậu ta còn nghĩ Tạ Dĩ Tân vẫn lạnh lùng xa cách như khi anh rời nhà năm xưa.
Nhưng bây giờ lại thấy mối quan hệ giữa Tạ Dĩ Tân và đàn em trong phòng thí nghiệm dường như khá tốt.
Ít nhất nhìn bằng mắt thường thì chàng trai lai đang mang một nụ cười rạng rỡ trước mặt... cũng không tồi.
Ngay từ khi mới đến London để nhập học tại Đại học U, Hạ Gia Trạch đã từng gặp Tần Xán một lần trên hành lang, ngay lập tức đã để lại cho cậu nhóc một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Là người cũng thích ngâm mình trong phòng gym, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Hạ Gia Trạch đã nhận ra cơ ngực, cơ bụng và bờ vai của Tần Xán khủng bố đến mức nào. Cũng không ngoa khi nói đó là một hình mẫu lý tưởng mà vô số dân gym mơ ước đạt được.
Anh ta thậm chí còn không mang giày độn nữa.
Hôm đó, nếu xét về vóc dáng, hai người bọn họ còn có thể coi là ngang ngửa. Nhưng trong trận chiến về khoa học hàn lâm thì Hạ Gia Trạch nhận ra bản thân không tài nào mà so được với Tần Xán.
Bởi vì chiều nay lúc dẫn cậu nhóc đi tham quan các thiết bị trong phòng thí nghiệm, Tần Xán giải thích rất cặn kẽ về cách vận hành và công dụng của từng máy móc. Lúc đó Hạ Gia Trạch để ý thấy nhiều người trong phòng cũng đến chào hỏi Tần Xán nữa. Khi đó, cậu nhóc nhận ra chàng trai lai này không những rất nổi tiếng, mà anh ta đã... bắt đầu hướng dẫn sinh viên nghiên cứu từ khi còn rất trẻ nữa.
Một người hoàn mỹ như vậy lại gọi Tạ Dĩ Tân là đàn anh với sự kính trọng, khiến Hạ Gia Trạch không khỏi tự hỏi sự khác biệt giữa cậu ta và Tạ Dĩ Tân bây giờ đã lớn đến mức nào.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tạ Dĩ Tân, Tần Xán quay sang nhìn Hạ Gia Trạch: "Sao vậy, Tiểu Hạ? Có phải còn chỗ nào trong phòng thí nghiệm mà cậu chưa quen không?"
"Không, không có gì." Hạ Gia Trạch liếc nhìn Tạ Dĩ Tân rồi ngập ngừng đáp: "Bọn tôi chỉ... đang ôn chút chuyện cũ thôi ấy mà."
Đa phần mọi người nghe vậy đều sẽ hiểu ý mà không hỏi thêm, nhưng Tần Xán lại "À" một tiếng, như thể còn hứng thú muốn tìm hiểu thêm: "Ôn chuyện cũ à?"
Hạ Gia Trạch thoáng ngập ngừng, đành phải bịa chuyện: "Phải, tôi và anh Tạ quen nhau qua một hội nghị hàn lâm, lúc đó anh ấy đã chỉ bảo tôi vài điều về mặt học thuật. Nó khiến tôi... ấn tượng sâu sắc và khó mà quên được."
Tần Xán: "À, nhưng tôi nhớ sáng nay cậu nói hai người đã quen nhau từ nhiều năm trước, trước cả hội nghị HHJC luôn mà?"
Hạ Gia Trạch lắp bắp: "Không, không phải hội nghị đó, mà là... hội nghị khác."
Tạ Dĩ Tân: "..."
Tần Xán lại tỏ vẻ hiếu kỳ, tiếp tục hỏi: "Là hội nghị gì vậy?"
Cổ họng Hạ Gia Trạch khẽ động, bắt đầu vắt óc suy nghĩ: "Là, là——"
Tạ Dĩ Tân đứng ở bên cạnh bất giác nhíu mày.
Đây chính là lý do anh ghét phải nói dối, vì một lời nói dối thường phải dùng nhiều lời nói dối khác để che giấu.
Quan trọng hơn là anh không muốn nói dối Tần Xán, nhưng tình huống này với Hạ Gia Trạch lại quá khó xử.
Thế là anh hít thở thật sâu rồi phá vỡ sự im lặng: " Bốn năm năm trước, ở Đại học T trong nước có một hội thảo về miễn dịch học."
Quả thật Tạ Dĩ Tân từng được mời đến hội thảo đó, chỉ có điều là anh không hề tham dự. Còn Hạ Gia Trạch lúc đó thì vẫn đang học cấp ba, chắc là vẫn bị mẹ bắt đi học thêm đến mức khóc lóc đòi nghỉ.
Đôi mắt nâu của Tần Xán nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Dĩ Tân. Sau một lúc, cậu mỉm cười gật đầu: "Ra vậy."
Sự xuất hiện của Hạ Gia Trạch khiến bầu không khí trong phòng thí nghiệm có chút vi diệu.
Nhưng sau khi tan làm, Tần Xán và Tạ Dĩ Tân không có thời gian trao đổi nhiều vì họ còn một việc quan trọng khác phải làm, đó là chuyển đồ đạc của Tần Xán vào căn hộ của Tạ Dĩ Tân.
Đồ đạc của Tần Xán không nhiều nhưng khá tạp nham, nên việc sắp xếp và phân loại cũng cần chút thời gian.
Toàn bộ quá trình thu dọn ấy khiến người ta có cảm giác như từng chút dấu vết của Tần Xán dần hòa vào cuộc sống của Tạ Dĩ Tân vậy.
Trong lúc dọn dẹp, Tần Xán đều rất trầm lặng, chỉ ở bên lặng lẽ phụ giúp anh.
Để có chỗ cho đồ đạc của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân phải thu xếp một số vật dụng ít dùng lên kệ cao. Anh ngẩng đầu giơ tay định đặt một lọ gia vị ít dùng lên ngăn cao nhất của tủ bếp thì nghe thấy tiếng nói từ phía sau: "Để em."
Tạ Dĩ Tân giật mình, trước khi anh kịp quay lại thì cánh tay rắn rỏi của Tần Xán đã nhẹ nhàng lướt qua má anh, cầm lấy chiếc lọ rồi đặt lên ngăn cao nhất.
Vài giây sau, Tần Xán nới rộng một khoảng giữa hai người rồi nhẹ nhàng bảo: "Xong rồi."
Tạ Dĩ Tân luôn cảm thấy hình như Tần Xán có gì đó khác thường, nhưng anh lại không rõ đó là gì.
Trong phòng vẫn còn nhiều đồ chưa dọn xong, nên tối nay Tạ Dĩ Tân không có thời gian nấu ăn mà quyết định nướng chiếc pizza đông lạnh mua sẵn ở siêu thị.
Anh vừa mở bao bì bánh pizza đang chuẩn bị mở cửa lò nướng thì Tần Xán lại nhanh tay nhận lấy từ tay anh: "Để em."
Tạ Dĩ Tân hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tần Xán cúi xuống mở lò rồi đặt pizza vào bên trong.
Có lẽ lúc dọn đồ đạc có hơi nóng, nên mấy chiếc cúc trên cổ áo sơ mi của Tần Xán đã được tháo ra từ lúc nào. Và khi cậu cúi xuống, ánh mắt Tạ Dĩ Tân vô thức chớp nhẹ.
Đúng lúc đó, lớp vỏ bọc nhựa của chiếc pizza trong tay anh rơi xuống đất.
Tạ Dĩ Tân khẽ giật mình, định cúi xuống nhặt lên.
Nhưng Tần Xán lại nhanh nhẹn bước tới, quay lưng về phía anh rồi cúi người xuống như thể đang vô tình phô diễn bắp lưng đầy săn chắc của mình: "Để e——"
Cậu nhặt lấy lớp nhựa, đứng thẳng dậy, lúc quay lại nhìn thì thấy Tạ Dĩ Tân đang chăm chú nhìn mình đầy suy tư.
Tần Xán: "Sao, sao vậy anh?"
Tạ Dĩ Tân hỏi: "Em muốn ch!ch không?"
Tần Xán: "...Hả?"
Đôi mắt Tạ Dĩ Tân đen láy. Anh nhìn chằm chằm vào mặt cậu, như có chút băn khoăn: "Không có sao?"
Tần Xán mặt đỏ bừng, ấp úng: "Không có mà?! Em có nói gì đâu? Sao anh lại nghĩ ra chuyện đó chứ?"
Tạ Dĩ Tân có vẻ hơi bất ngờ khi phán đoán của mình không đúng. Một lúc sau anh chỉ ậm ừ, cúi người chỉnh lại nhiệt độ lò: "Có lẽ là anh nhầm."
"Pizza chắc còn khoảng mười lăm phút nữa mới chín."
Anh đứng thẳng lên nhìn vào mắt Tần Xán, một lúc sau mới khẽ nói: "Hình như dạo này lâu lắm rồi không mưa nhỉ."
Tần Xán: "..."
Bây giờ Tần Xán đã dễ dàng hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tạ Dĩ Tân.
Từ khi chính thức quen Tạ Dĩ Tân, Tần Xán nhận ra thời gian cậu mặc áo càng ngày càng giảm đi rõ rệt.
Trong khi lò nướng tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếc pizza dần dần chuyển sang màu vàng nâu giòn rụm, lớp pepperoni đỏ mọng tươm dầu thơm phức vang lên tiếng "xèo xèo" hấp dẫn.
Không giống chuyện giường chiếu, những đôi tình nhân bình thường có vẻ ít khi chạm nhau thuần túy chỉ để cảm nhận như họ.
Nhưng Tạ Dĩ Tân lại có một sự say mê đặc biệt với cơ ngực của Tần Xán, nên theo một cách nào đó, hành động này tạo nên một sợi dây gắn kết đặc biệt chỉ thuộc về riêng họ.
Lúc này, Tạ Dĩ Tân đang hết sức chăm chú dùng đôi tay nắn bóp ngực Tần Xán.
Còn Tần Xán thì đương nhiên giờ cũng không đứng bất động như trước nữa. Bàn tay cậu trượt từ eo xuống đặt lên phần hông của Tạ Dĩ Tân, rồi khẽ siết nhẹ bằng đầu ngón tay.
Hành động này khiến Tạ Dĩ Tân ngừng tay, hơi nhíu mày, rồi ngước nhìn Tần Xán.
"Có qua có lại mà." Tần Xán nhìn Tạ Dĩ Tân với ánh mắt trong veo, "Thực ra nếu xét về độ đã tay thì anh cũng nên thử tự sờ mình xem, cũng thú vị lắm đấy."
Tạ Dĩ Tân: "Anh không thích tự sờ mình."
Tần Xán thắc mắc: "Tại sao vậy?"
Tạ Dĩ Tân: "Em có bao giờ thấy rằng, cùng một công thức và nguyên liệu nhưng món ăn trong nhà hàng bao giờ cũng ngon hơn tự mình làm không?"
Tần Xán ngẩn người: "Hả?"
Tạ Dĩ Tân gật đầu, tay nắm chặt phần cơ ngực bên trái của Tần Xán nhẹ nhàng nâng lên, rồi bất ngờ ấn một cái không chút nương tay: "Cũng giống như vậy thôi."
Tần Xán: "..."
Thật đúng là hỏi chi cho khổ thêm.
Trong lúc Tần Xán còn đang lơ đễnh, Tạ Dĩ Tân liền cụp mắt cúi xuống, lặng lẽ áp mặt vào ngực cậu.
Tần Xán lập tức nhận ra, nhanh chóng đưa tay lên che ngực khiến đôi môi Tạ Dĩ Tân chỉ vừa chạm vào tay cậu.
Dù bị phát hiện đang định làm chuyện mờ ám nhưng Tạ Dĩ Tân lại không chút nao núng.
"Anh muốn cắn." Anh nhìn chòng chọc vào ngực Tần Xán, khẽ nói, "Năm phút thôi."
"Đương nhiên là cho anh cắn." Tần Xán bất lực thở dài, "Nhưng trước đó anh phải trả lời em một câu hỏi."
Rõ ràng Tạ Dĩ Tân không hài lòng lắm với yêu cầu này. Nhưng vì hôm nay trời thực sự không mưa, lý lẽ cũng không đứng về phía anh, nên cuối cùng anh đành nhíu mày rồi gật đầu đồng ý.
"Câu hỏi này... có lẽ hơi liên quan đến chuyện cá nhân, nên nếu anh thấy không thoải mái thì không cần trả lời em đâu."
Tần Xán ngập ngừng, "Em chỉ là... muốn hiểu thêm chút về quá khứ của đàn anh thôi."
Vừa dứt lời, Tần Xán cảm nhận được cơ thể Tạ Dĩ Tân khẽ cứng lại.
Lòng cậu cũng thoáng chùng xuống.
Một lát sau, Tần Xán nghe thấy giọng Tạ Dĩ Tân trầm thấp: "Em hỏi đi."
Câu hỏi này hơi khó nói ra, Tần Xán ngẫm nghĩ một lúc rồi gắng gượng mở lời: "Trước đây... anh từng yêu ai chưa? Dù là hẹn hò, qua lại hay bất cứ dạng tình cảm nào... Em——"
"Em chỉ là... tò mò thôi, hỏi cho vui vậy thôi." Cậu cắn nhẹ môi nhìn thẳng vào mắt Tạ Dĩ Tân, "Em không có ý gây áp lực gì hay ép anh phải trả lời đâu, anh không cần thấy gánh nặng."
Tần Xán tự biết câu "hỏi cho vui" này nghe có phần gượng gạo.
Nhưng cậu không thể nào thẳng thừng hỏi rằng "Liệu anh có từng gặp một cậu nhóc tóc vàng ưa mặc áo da trong một hội nghị học thuật nào đó vài năm trước, rồi lỡ chạm vào ngực người ta khiến người ta thương nhớ mãi đến mức lần theo đến tận Anh quốc hay không" được.
Dù mới hẹn hò chưa bao lâu, lại thêm Hạ Gia Trạch vừa xuất hiện trong phòng thí nghiệm, Tần Xán biết mình có vẻ đang thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng cuộc trò chuyện giữa Tạ Dĩ Tân và Hạ Gia Trạch hôm nay thật sự khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
Lạ một điều là Tần Xán có cảm giác rằng khi nghe câu hỏi của mình, Tạ Dĩ Tân lại như thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Dĩ Tân: "Đây là câu hỏi của em?"
Tần Xán: "Đúng, đúng vậy."
"Chưa từng." Tạ Dĩ Tân trả lời dứt khoát, "Trước em, anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng qua lại hay có mối quan hệ tình cảm nào cả."
Anh trả lời mà không chút do dự khiến tim Tần Xán chợt vỡ òa hạnh phúc, nhưng ngoài mặt lại cố giữ vẻ như không tin được, chỉ căng thẳng nói: "Vậy, vậy à."
Tạ Dĩ Tân chăm chú nhìn cậu: "Tại sao em lại hỏi vậy?"
Tần Xán đương nhiên sẽ không thừa nhận rằng hôm nay cậu bị Hạ Gia Trạch làm cho bực bội rồi. Cậu bèn kiếm một cái cớ khác: "Vì tối qua... anh có vẻ hiểu biết hơn em nhiều."
"Thì ra là vậy."
Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Cũng đúng, vì ngay từ ngày chúng ta xác định mối quan hệ, anh đã bắt đầu tìm hiểu kỹ càng rồi."
Tần Xán: "...Tìm hiểu?"
"Ừm." Tạ Dĩ Tân tiếp lời, "Anh nhận thấy cả hai chúng ta đều thiếu kinh nghiệm trong chuyện này, nên anh đã xem qua khá nhiều video tham khảo."
Tần Xán: "?"
"Nhiều tư thế thực ra chỉ để trình diễn, nhiều động tác thì chỉ đẹp mắt chứ chẳng thực tế. Các diễn viên cũng không mấy khi chạm vào nhau trong quá trình, họ thường làm rất gọn và đi thẳng vào vấn đề."
Tạ Dĩ Tân hồi tưởng lại: "Về chuyện này, thực ra anh vẫn còn nhiều điều cần tìm hiểu và học hỏi thêm, chỉ là không ngờ... hôm qua chúng ta lại có thể áp dụng nó nhanh như vậy."
Với giọng điệu bình tĩnh, nghiêm túc như khi phân tích dữ liệu biểu đồ hay bệnh lý khối u, Tạ Dĩ Tân điềm nhiên như thể đang thảo luận với Tần Xán về một bài báo khoa học hàng đầu vậy.
Anh nhìn thẳng vào Tần Xán, nói một cách bình thản và chân thành: "Cụ thể mà nói, dù là nảy sinh ham muốn, thực sự trải nghiệm, mong muốn tạo dựng mối quan hệ lâu dài, hay thử sống cùng nhau... em đều là người đầu tiên của anh."
Hơi thở của Tần Xán đột nhiên dồn dập hơn, chẳng thốt nên một câu hoàn chỉnh.
"Nhưng thực ra nhắc đến tối qua, có vài chỗ chúng ta có thể cải thiện."
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ rồi tiếp tục: "Chẳng hạn như anh đã bảo em nhiều lần là làm chậm lại, nhưng chẳng lần nào em chịu nghe cả, làm giờ anh vẫn còn đau eo."
Tần Xán có chút chột dạ, mắt hơi lảng đi: "Lúc đó em..."
"Và lần thứ hai em còn tháo luôn cái bao cao su ra khiến biện pháp bảo vệ ban đầu của chúng ta thành vô ích." Tạ Dĩ Tân tiếp tục phân tích tỉnh táo, "Nhưng thực ra anh thấy không đeo thì nóng hơn và thoải mái hơn. Có lẽ lần sau chúng ta có thể thử——"
——Tạ Dĩ Tân còn chưa nói xong nốt câu, thì Tần Xán đã đỏ chín mặt không nghe nổi nữa.
Cậu lập tức đưa tay lên ôm chầm lấy Tạ Dĩ Tân, ép mặt anh vào ngực mình.
Tạ Dĩ Tân khẽ "Ưm?" một tiếng.
Anh khẽ động người định thoát ra. Nhưng Tần Xán lại giữ chặt lấy gáy anh, để môi và mũi Tạ Dĩ Tân vùi vào ngực mình, không cho anh cơ hội lên tiếng.
"Được... được rồi, xong phần hỏi đáp rồi, giờ anh có thể bắt đầu cắn."
Gò má anh áp vào phần cơ bắp ấm áp, mềm mại. Trong bóng tối, Tạ Dĩ Tân chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn, ngập ngừng vì ngượng ngùng của Tần Xán vang lên bên tai: "Hôm nay em sẽ không đếm ngược nữa, đàn anh muốn cắn bao lâu thì cứ cắn đi."
"Nhưng thật sự... thật sự đừng nói thêm gì nữa, coi như em xin anh." Cậu run rẩy nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");