Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khuyết điểm thứ hai của A Vong là quá quấn Mạc Ly.
Trừ phi Mạc Ly bận việc khách điếm, không có thời gian chú ýtới hắn, hắn mới tự tìm thú vui ở sau núi. Nhưng chỉ cần Mạc Ly rảnh rỗi, A Vong nhất định phải làm cái đuôi của y.
“Mạc Mạc, vì sao thỏ con không uống nước?”
“Bởi vì thỏ uống nước sẽ bị tiêu chảy, tiêu chảy nhiều sẽ chết.”
“Vì sao tiêu chảy sẽ chết?”
“Bởi vì đó là bênh, bị bệnh thì sẽ chết?”
“Người cũng bị bệnh?”
“Ừ.”
“Mạc Mạc cũng sẽ bị bệnh?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ta không muốn Mạc Mạc bị bệnh, ta không muốn Mạc Mạc chết.”
“Ngoan, bây giờ ta đâu bị bệnh!”
“Thế sau này?”
“Ta cũng không biết.”
…
Lúc nào Mạc Ly cũng rất kiên nhẫn trả lời những thắc mắc trẻ thơ.
Một ngày, Mạc Ly đang nấu cơm trong bếp, A Vong đứng đợi ở ngoài.
Mạc Ly nấu cơm xong, bưng mâm ra, đưa cho A Vong, “Cẩn thận nóng, đừng chạy, đi từ từ thôi. Ta nấu canh nữa là xong.”
Thấy A Vong cẩn thận bưng cái mâm, Mạc Ly nhìn y phục của mình trên người hắn. Trông hơi nhếch nhác.
Tay chân A Vong dài, không mặc vừa quần áo của Mạc Ly. Cổ tay với mắt cá chân của hắn đều lộ cả ra ngoài, sớm muộn da dẻ sẽ nứt nẻ hết.
Tuy trước giờ A Vong không kêu lạnh, nhưng Mạc Ly nghĩ cũng nên lên trấn tìm quần áo mới cho hắn.
Sau khi A Vong càn quét một lượt thức ăn trên bàn, Mạc Ly cười hỏi hắn: “A Vong, muốn ra ngoài chơi không?”
Đôi mắt A Vong tỏa sáng: “Được ư? Ngươi làm xong việc rồi?!”
“Mấy chuyện đó cứ để đấy đã, có muốn đi không?”
A Vong nhảy cẫng lên, “Đi, đi, đương nhiên là muốn đi.”
Mạc Ly bắt đầu chuẩn bị, lấy đủ tiền may cho A Vong được y phục hai lớp, rồi dắt hắn đi, “Nhớ nhé, trong chợ nhiều người, phải nắm lấy tay ta không là lạc đấy, biết chưa?”
A Vong ngoài miệng nói biết, nhưng mấy lời căn dặn này chẳng lọt tai được bao nhiêu, Mạc Ly rất nghi ngờ.
Bắt một chiếc xe trên đường, xe cút kít cút kít lên trấn.Đi một hồi cũng tới chợ phiên.
Mặc dù tiết trời mùa đông rét đậm, nhưng mỗi tháng chỉ có một ngày họp chợ nên vẫn thật náo nhiệt, hàng hóa cũng như người tới phiên chợ đều vô cùng nhộn nhịp và đông đúc.
A Vong bị Mạc Ly kéo chen vào đám người.
“Mạc Mạc, đó là gì?”
“Kẹo hồ lô, muốn ăn không?”
Một hồi hắn lại chỉ về phía bên kia mà hô lớn: “Chỗ đó có người bay!”
Mạc Ly kéo A Vong qua, có phần hít thở không thông: “Là xiếc đó.”
“Ha ha, vui quá!”
Mạc Ly lau mồ hôi trên trán.
May mà lúc ra ngoài vừa dọa vữa dỗ, bắt A Vong đeo mặt nạ da người mà Dược Lang đưa vào. Bây giờ chỉ có thân hình cường tráng, gương mặt anh tuấn đã hoàn toàn biến mất rồi, như một người bình thường thôi.
Có đôi lúc, A Vong cứ gào tướng lên hỏi, khiến người đi đường cứ phải ghé mắt nhìn một cái.
Trông thế mà lại là một kẻ ngu si.
May mà A Vong bảy tuổi lúc nào cũng vui vẻ sung sướng, may mà hắn không hiểu nhân tình thế sự, Mạc Ly nghĩ thầm.
Qua một lượt chợ phiên, trên tay A Vong đã có trống bỏi đồ chơi đủ loại, miệng ngậm mứt quả.
Mạc Ly thấy hắn đủ vui rồi mới kéo tới tiệm may. Y là khách quen của tiệm này, ông chủ cũng rất nhiệt tình, lôi kéo A Vong đo đạc.
A Vong tựa hồ rất không thích người khác động vào người mình. Hắn trừng mắt lườm nguýt ông chủ tiệm may mãi, nếu không phải Mạc Ly bên cạnh khuyên răn, phỏng chừng hắn đã đẩy ông chủ ra thật xa rồi.
Chủ tiệm đúng là dân buôn lão làng, tính tình rất khéo đưa đẩy. Ông vỗ tấm lưng rộng của A Vong mà cười: “Tiểu tử này có vóc dáng tốt thật đấy! Chỗ ta có mấy chiếc áo vừa may xong, hắn mặc hẳn vừa khít. Cậu để tên này thử xem sao, nếu được thì lấy, tiết kiệm một chuyến đi;không vừa thì sẽ sửa, thế nào?”
Mạc Ly cười: “Được ạ.”
Để A Vong thử đồ mới, quả nhiên, thật vừa vặn.Mạc Ly vừa trả tiền vừa nghe ông chủ hàn huyên vài câu chuyện nhà.A Vong chờ mãi, bèn ra ngồi trước cửa tiệm nhìn ngó xung quanh.
Tiệm may có mặt tiền, bên kia đường đối diện cũng có vài cửa hàng gạo. Từ đuôi mắt, hắn đã phát hiện có một cô bé trước cửa một tiệm cầm một quả trứng gà màu đỏ trong tay.
A Vong hưng phấn quên tiệt những gì Mạc Ly đã dạy, bật dậy vọt tới trước mặt bé gái, giật lấy quả trứng gà đỏ.
“Ô, trứng gà màu đỏ? Sao trứng gà lại màu đỏ? Ta muốn đem cho Mạc Mạc xem!”Dứt lời, cũng không quan tâm tới cô bé đang oa oa khóc lớn, hắn cầm quả trứng bỏ chạy.
Tiểu cô nương khóc lóc về tiệm cáo trạng, ông bà chủ tiệm liền vác cuốc xẻng truy đuổi.
“Chính là chú đó, chú ta cướp đồ của ta.” Cô bé chỉ vào A Vong mà kêu.
Cha mẹ cô bé hùng hổ xông lên: “Người lớn mà cướp đồ của trẻ con, ngươi có biết xấu hổ không đấy?”
Mạc Ly vội vàng nhận lỗi, rồi giải thích cho họ về tình trạng của A Vong.
A Vong nghe thấy mình bị mắng, không phục: “Ta không cướp, ta chỉ mượn cho Mạc Mạc nhìn thôi.”
Mạc Ly bực bội: “A Vong, làm sai còn không xin lỗi?”
A Vong giận dữ, đập quả trứng xuống đất: “Phá hư thứ này, có gì hay ho chứ!”
Quả trứng bị ném xuống đất, cạch một cái vỡ nát.
“A Vong, ngươi!”Mạc Ly muốn đuổi theo, nhưng vẫn chưa nói xong chuyện, chỉ có thể giậm chân quay lưng với hướng A Vong chạy đi.
Bồi thường tiền, lại còn phải dỗ cô bé con vui vẻ trở lại, Mạc Ly mới thoát thân.
Tìm từ đầu đường tới cuối đường cả canh giờ mà không thấy A Vong.Giờ Mạc Ly mới nhớ ra, A Vong có võ công, mặc dù không nhớ gì nhưng nếu hắn muốn trốn thì cũng không phải việc khó.
Mạc Ly càng tìm không thấy thì càng sốt ruột, lại càng thấy tức.
Dù sao thân phận của A Vong cũng không rõ ràng, sẩy ra bị kẻ thù nhận diện thì với tình huống hiện tại, hẳn hài cốt cũng không còn.Bất chấp hình tượng, Mạc Ly trên đường cái gọi A Vong mãi, nước mắt bất giác cũng rơi.
Y hổn hển lau sạch lệ, vừa quay lại đã bị một vòm ngực rộng lớn giam lại.Cánh tay dài ôm lấy Mạc Ly trong lòng.
Mãi một lúc Mạc Ly mới phản ứng lại, buồn bực hỏi A Vong: “Chịu xuất hiện rồi?” Giọng điệu trách cứ.
Đầu bị giữ chặt, Mạc Ly cũng không thể nhìn rõ biểu cảm của A Vong.
Lát sau mới nghe hắn nghẹn ngào: “Xin lỗi, xin lỗi, ta làm Mạc Mạc khóc, xin lỗi…”
Lần đầu tiên nghe A Vong xin lỗi, cơn giận trong lòng Mạc Ly tức khắc chẳng còn là mấy. Mạc Ly nói: “Ngươi muốn ta bức bối đến chết đúng không, mau buông ra.”
A Vong cuống quýt thả Mạc Ly. Ngón tay thô ráp của hắn gạt đi vệt nước mắt còn đọng lại trên mặt y, “Mạc Mạc, sau này ta sẽ không làm ngươi khóc nữa…”
Mạc Ly vỗ nhẹ lưng hắn, “Được rồi được rồi, ta không sao. Nhưng đừng làm ta lo lắng nữa nhé?”
Dắt A Vong, bỏ qua mây mù lúc trước, hai người lại nói cười về nhà.
“Mạc Mạc, sao trứng gà trên tay đứa bé đó lại màu đỏ?”
“À, được nhuộm đó.”
“Sao lại nhuộm trứng gà thành màu đỏ?”
“Bởi vì hôm nay là sinh nhật cô bé, mẹ nàng chúc nàng vui vẻ đó.”
“Sinh nhật là gì?”
“Sinh nhật là ngày mẹ ngươi sinh ngươi ra.”
“…”
“Sao thế?”
“Ta không có mẹ, cũng không có sinh nhật.”
Mạc Ly cười phá lên: “Ngươi không nhớ ra mẹ thôi, vẫn có sinh nhật mà. Nếu ngươi thích, về nhà ta sẽ tổ chức sinh nhật cho ngươi nhé?”
“Ừ.” Một nụ cười ngọt ngào đến chết người xuất hiện.
Hôm sau, Mạc Ly phải sang nhà hàng xóm sát vách xin sữa về, pha đủ tỷ lệ với đường, đánh hồi lâu mới ra kem bánh ga tô.
Ở thời đại này không có lò nướng, cũng không thể làm ra một chiếc bánh ga tô chân chính, Mạc Ly không thể làm gì khác ngoài thay đổi phương pháp, làm bánh xốp thay thế.
Bánh xốp và bánh ga tô khá giống nhau. Chỉ có bơ trắng, phủ lên bánh xốp rồi lại vẽ thêm hoa văn, trông cũng giống.
Mạc Ly vẽ thêm vài con thỏ trên chiếc bánh trắng muốn.
Ở đây cũng không có nến sinh nhật, Mạc Ly đành phải mài nhỏ nến đỏ rồi cắm lên. Thắp nến rồi, lần đầu tiên A Vong trông thấy chiếc bánh thì vui lắm, không thốt nên lời.
Hắn chạy quanh chiếc bánh, hỏi vô số vấn đề.
“Mạc Mạc, đây là gì?”
“Sao sinh nhật lại phải ăn bánh ga tô?”
“Làm thế nào để làm bánh ga tô?”
“Đẹp quá, thơm quá!”
…
Mạc Ly kéo A Vong, “Đừng hỏi nữa, nến đốt rồi, ngươi mau ước đi. Ước rồi thổi tắt nến, nguyện vọng sẽ thành sự thật!”
Mạc Ly dạy A Vong chắp tay trước ngực, tạo thành tư thế cầu nguyện.
“Thật không? Nguyên vọng thành sự thật?”
“Ta đã nói dối ngươi bao giờ chưa? Sinh mệnh nào cũng đáng quý, cho nên vào sinh nhật thần linh sẽ luôn bên cạnh lắng nghe nguyện vọng của ta rồi giúp ta thực hiện nó.”
A Vong nhìn chiếc bánh, lại nhìn Mạc Ly, nghiêm túc nói ra nguyện vọng: “Nếu được, ta muốn bên Mạc Mạc mãi mãi.”
Nếu được… Nếu được…
Trong lòng A Vong bảy tuổi, rốt cuộc vẫn còn bất an nho nhỏ này?
Mạc Ly nghe vậy, viền mắt không hiểu sao lại ươn ướt. Y xoa đầu A Vong, “Mau, thổi tắt nên đi, rồi chúng ta ăn bánh.”
“Được!”