Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói đoạn, cũng chẳng đợi Tiểu Hạnh Hoa đồng ý, hắn quay người chạy như bay.
- Tiểu Cửu ngốc!
Tiểu Hạnh Hoa từ dịu dàng, hạnh phúc đột nhiên bị rơi vào cô độc bèn chau mày, tức giận mắng với theo.
- Ngày mai ta lại đưa muội về nhà!
Bóng Trình Tiểu Cửu nhạt xa dần, toàn thần bị sắc đen của đêm tối nuốt chửng.
- Tiểu Cửu ngốc, Tiểu Cửu đáng chết, Tiểu Cửu xấu!
Tiểu Hạnh Hoa phụng phịu mắng mỏ, miễn cưỡng xách lấy cái đèn lồng, bước vào cửa nhà.
- Không hiểu ý của người ta gì hết, thật là ngu ngốc như cái đầu heo vậy!
- Về nhà thôi! Ngày mai chúng ta lại đến nhà họ!
Đứa nô tì Xảo Nhi đã quen với tính khí của tiểu thư, bước tới cười nói.
- Ngươi tự về đi, mặc ta!
Trả lời đứa hầu gái một cách giận dữ, Tiểu Hạnh Hoa xù lông, tựa như một con nhím đang xù lông khi gặp nguy hiểm.
- Ngày mai ta không đến nhà họ nữa! Đồ vô lương tâm! Ăn rồi cũng như không!
- Thực ra Cô gia như vậy cũng tốt thôi. Huynh ấy là một người đàn ông, đương nhiên phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Nếu không, sau này tỉ theo huynh ấy chẳng phải sẽ phải chịu khổ sở hay sao?
Xảo Nhi lắc đầu cười, nhẹ nhàng nói giúp cho Trình Tiểu Cửu.
Câu nói vế sau tương đối có sức thuyết phục, Tiểu Hạnh Hoa nghe xong thấy sự tức giận trong lòng cũng vợi bớt đi. Xét đúng ra thì con người hiện tại của Trình Tiểu Cửu nhất định là khiến cho người khác thấy dễ mến hơn Trình Tiểu Cửu của nửa tháng trước. Ít nhất, bên cạnh huynh ấy bản thân Hạnh Hoa không còn sợ bị cha mẹ la rầy nữa. Nhưng huynh ấy lại không từ biệt một cách đàng hoàng mà chạy vội đi như vậy, dường như huynh ấy chẳng coi ta ra gì! Cũng giống như ngày còn nhỏ, dường như ta chỉ làm phiền huynh ấy.
- Ta nguyện huynh ấy nói chuyện với ta một cách đàng hoàng! Còn hơn là đi làm một người đàn ông giỏi giang!
Thoáng phút chốc đóng cửa, có một tiếng nói vọng lên từ đáy lòng của nàng.
- Không thể để cho cái tên thương nhân đó xui khiến mọi người tạo phản được!
Trình Tiểu Cửu vừa chạy như bay vừa nghĩ ngợi. Tiếng bước chân nặng nề của hắn đánh thức giấc ngủ của tất cả lũ chó trên đường, nối tiếp nhau là một loạt tiếng chó sủa. Có người ngay lập tức thổi tắt ngọn đèn trong phòng, lo sợ có mối nguy hiểm không đoán trước ập đến nhà mình. Cũng có người cầm gậy đứng trong sân nhà mình lớn tiếng mắng chửi, lôi từ cha mẹ, bạn bè cho đến tổ tông tám đời của cái kẻ đi đêm kia ra mà chửi một cách ngoa ngoắt và ác độc. Nhưng Trình Tiểu Cửu chẳng còn có thể bận tâm đến những điều đó nữa. Hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy đến doanh trại, dùng mọi cách có thể ngăn chặn tên thương nhân đó dụ dỗ mang những Hương dũng đi theo. Mưu phản là tội chu di cửu tộc, bất luận là bị lôi kéo vào hay có liên quan đến đều khó mà tránh khỏi được cái kết cục nhà tan cửa nát, lìa vợ xa con. Cũng giống như tình cảnh của Trình gia nhiều năm trước, chỉ trải qua có nửa đêm mà từ một gia đình giàu có quyền quý trở thành nghèo hèn xơ xác. Nửa buổi đêm kinh hoàng trôi qua, một phủ đệ to nhường ấy cũng bị phá tan nát, cùng với tất cả những niềm vui và mơ ước của bản thân.
Hơn nữa lúc đó phụ thân vẫn đang là một vị tướng công trạng đầy mình, có thể dùng công để chuộc một phần lỗi lầm. Hiện nay bản thân hắn và những Hương dũng khác chẳng có thứ gì trong tay, nếu như đều bị lôi cuốn vào vòng xoáy tạo phản thì cái kết cục sẽ là bị xung quân ra biên cương, ấy cũng đã được coi là phúc đức tổ tông tám đời để lại, luật pháp triều đình khai ân!
Trình Tiểu Cửu tự nhủ bản thân mình phải ngăn chặn cái nạn loạn này, vì bản thân mình, và cũng vì tương lại của ân công. Hắn biết rõ rằng, tất cả lực điền tham gia Hương dũng cũng chỉ vì miếng cơm, trong số bọn họ mười người thì có đến tám chin người không có gan lấy đầu của mình ra mà đánh cược với vinh hoa phú quý. Nếu như nói rõ cho bọn họ biết rằng tham gia vào cuộc tạo phản của Dương Huyền Cảm, đồng nghĩa là bước vào đường chết, chắc hẳn mọi người sẽ không nghe lời đi theo cái tên thương gia đó. Còn về phía hai quan bổ đầu họ Quách và họ Giả kia cùng vời đám nha dịch, Tiểu Cửu biết rõ bọn chúng không được lòng dân. Mặc dù trước mắt bọn chúng đều nắm giữ những chức trách quan trọng trong đội quân Hương dũng, nhưng trên thực tế uy tín lại chẳng bằng bọn Vương Nhị Mao, Hàn Cát Sinh, Đoàn Thanh, những Đội chính tạm thời mới được thăng chức. Nếu như mấy người Đội chính không chịu nghe theo tên thương gia đó tạo phản, chỉ dựa vào bọn người họ Quách, họ Giả kia thì khó mà có thể lôi kéo được đám Hương dũng đi theo.
- Vì vậy bước thứ nhất là phải nhanh chóng tìm ra Vương Nhị Mao và đám Đội chính!
Trình Tiểu Cửu nhanh chóng nhẩm tính ở trong lòng.
- Nói với mọi người rằng, nếu như tạo phản chắc chắn chỉ có một đường chết, vợ con ở nhà ắt hẳn sẽ bị mang tiếng xấu muôn đời!
Còn lý do vì sao tạo phản sẽ thất bại thì Trình Tiểu Cửu không nói ra được lý do xác đáng. Nhưng những lời dạy bảo của mẫu thân cùng với những kiến thức mà hắn khổ luyện qua bao tháng ngày đọc sách thánh hiền nhắc nhở cho hắn một đạo lý rằng, tạo phản vô cùng nguy hiểm, sẽ khiến cho tổ tong tám đời gánh chịu nghiệp chướng tai ương. Vì vậy nên cho dù triều đình có thối nát gây ra bao chuyện không công bằng thì hắn cũng bắt buộc phải chấp nhận sự an bài của số phận.
Hơn nữa trong tay của Dương Huyền Cảm cũng chẳng có bao nhiêu binh lính! Đó cũng chính là lý do chính mà Trình Tiểu Cửu phản đối việc tham gia tạo phản. Căn cứ theo những hiểu biết về quân đội Đại Tùy, hắn tin tưởng vào quân binh chính thống, đặc biệt là là đội quân Nội phủ binh mà năm xưa cha hắn từng tham gia, khả năng chiến đấu vượt xa đội quân Hương dũng của hắn. Mặt khác toàn bộ phủ binh của Đại Tùy hiện đều đang ở Liêu Đông. Tiềm lực của Dương Huyền Cảm ắt hẳn cũng chỉ như tiềm lực của đội quân Hương dũng huyện Quán Đào này, đều là những đội quân lâm thời mới được thành lập. Chuẩn bị một cách vội vàng như vậy, e là mỗi người trong số bọn họ đến một con dao thép còn chẳng được chuẩn bị đầy đủ, chứ đừng nói đến nỏ cung, thạch pháo v.v… những thứ vụ khí lợi hại để công phá thành.
Đường Thành Hiền ở vị trí trung tâm của huyện Quán Đào, cách Hiệu trường không quá xa. Chạy một lúc Trình Tiểu Cửu đã nhìn thấy ngọn lửa cháy bập bùng trước của doanh trại. Tên lính canh treo ngọn đuốc lên mũi sung, vừa tuần hành vừa cười đùa. Nếu như là lúc bình thường, Trình Tiểu Cửu chắc hẳn sẽ bước tới mà mắng cho hắn một trận. Nhưng hôm nay, chính thái độ lười nhác thả lỏng đó lại khiến cho lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi người vẫn còn có thể vui cười như vậy cũng chứng minh rằng vẫn chưa có ai đến lôi kéo bọn họ tạo phản. Bản thân hắn vẫn còn thời gian, vẫn còn thời gian cứu bản thân mình, cứu ân công Lâm huyện lệnh, cứu những người lực điền lương thiện.
- Trình giáo đầu!
Bị tiếng bước chân làm cho chú ý! Đám Hương dũng đang quậy phá bèn giật mình, nhanh chóng lấy ngọn đuốc trên mũi súng xuống, cầm trong tay một cách nghiêm chỉnh. Sau đó ngay lập tức xếp thành hàng, khổ sở chờ đợi trận giáo huấn của Binh tào đại nhân trẻ tuổi nhưng võ nghệ cao cường này.
Trận mắng mỏ giáo huấn mà bọn họ lo sợ vẫn chưa xảy đến, Trình Tiểu Cửu dừng chân, điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó cười hỏi:
- Tình hình đêm nay vẫn bình thường chứ? Các huynh đệ đều đã đi nghỉ rồi chứ?
- Bẩm cáo Giáo đầu đại nhân!
Đội trưởng dẫn đầu đoàn quân tuần hành lớn tiếng trả lời,
- Các huynh đệ đều đã tắt đèn đi nghỉ đúng giờ, tình hình bên trong ngoài doanh trại đều bình thường!
- Uhm!
Trình Tiểu Cửu gật đầu mỉm cười, cố gắng để khiến cho bản thân mình có khí phách của một vị quân quan,
- Bên phía Nam thành, ai đang dẫn đội đi tuần?
- Là Tưởng Bá Linh, thưa đại nhân!
Tên tiểu đội trưởng trông thấy Trình Tiểu Cửu không có ý trách mắng mọi người, bèn thẳng người ưỡng ngực hơn.
- Hắn dẫn Lữ quân thứ nhất của Dao Quang Quái Đoàn đi tới thành Nam cư giữ. Cứ nửa canh giờ lại huýt một tiếng sáo lệnh báo bình an, không có bất kỳ hiện tượng lạ nào!
- Uhm!
Trình Tiểu Cửu tiếp tục gật đầu, trong lòng càng thêm yên tâm. Tưởng Bái Linh là một đứa cháu họ xa của Tưởng Bang Nhàn, đã từng đọc qua sách thánh hiền, nhưng sau vì gia cảnh sa sút, bắt buộc phải làm đồ đệ học nghề kiếm kế mưu sinh. Tưởng Bang Nhàn luôn muốn bồi dưỡng đứa cháu này trở thành người kế thừa chức vị của mình, nên đã đi nhờ vả để đưa hắn vào đội quân Hương dũng, vừa mới vào bèn được cất nhắc làm Lữ soái.
Tuy nhiên cái đứa cháu này của Tưởng Bang Nhàn, Tưởng Bá Linh lại không giống chú của hắn một chút nào trong cái cách làm người hành sự. Tên này nhát gan, cẩn thận, và trên người hắn lại có khí phách thanh cao của người đọc sách thánh hiền. Vì vậy với một sự việc mạo hiểm mà không thấy có tương lai gì, hắn có chết cũng không làm theo. Đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng gì mà theo người khác đi tạo phản.
- Trình Giáo đầu xin cứ yên tâm, các huynh đệ đều hết sức cảnh giác.
Đám Hương dũng thấy Trình Tiểu Cửu không có ý trách cứ bọn họ lười nhác bèn đồng loạy mở miệng nói.
- Đúng vậy, chúng ta luyện tập lâu như vậy rồi, tay chân hiện đang ngứa ngáy đây. Nếu như tên cẩu tặc Trương Kim Xưngdám tới đây, đảm bảo sẽ khiến cho bọn chúng có đến mà không có về!