Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành phố N, làng đại học, khu phân hiệu.
Làn gió thi cử mùa xuân thổi qua đại học N, thôi thúc một đống chồi non gian lận mọc lên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, một “khảo thần” vô danh đã thay thế tượng Khổng Tử gương mặt hiền từ giữa sân thể dục, được vô số học sinh “có chí” đặt trên chiếc bàn đầu giường, ngày nào cũng cúng đồ ăn vặt, trái cây, sách nóng đĩa lậu, thành tâm khấn vái cho mình qua môn.
Cho dù lần đầu không được, chắc chắn lần thứ hai sẽ được.
Bạn cùng phòng của Hạ Lạc không ngoại lệ, mắt thấy cách ngày thi chỉ còn vài ba ngày, nước lên tới mũi thở oxy cũng không kịp.
Trong lòng không khỏi rung động, không biết đào từ đâu ra một cuốn tạp chí ảnh bỏng mắt, loạt soạt treo lên đầu giường, nhắm mắt lại lẩm bẩm cầu nguyện.
Theo lỗ đục tròn nhìn vào tờ tạp chí, ngoài màu đỏ ra thì không thấy một bóng người nào.
Hạ Lạc không khỏi thấy dị, nhìn bạn cùng phòng bận rộn dâng đồ cúng lẫn rượu và thức ăn, còn có một chồng đĩa CD quý giá của cậu ta, nhanh tay nhanh chân trộm châm hương châm nến, nhịn không được hỏi: “Cậu tin cái này thật à? Rảnh thì nên đi ôn lại bài đi, cách ngày thi vẫn còn hai hôm mà, chắc chắn sẽ kịp.”
Bạn cùng phòng nhìn hắn cười nham nhở, men theo cột trượt xuống giường bá lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Để tôi nói nhỏ cho cậu nghe chuyện này, cậu đừng nói cho người khác biết.”
“Làm gì mà thần thần bí bí thế.” Hà Lạc nói.
“Chắc cậu cũng không biết đâu.
Tôi nói cậu nghe, người khác không biết chuyện này, nhưng trong lúc vô tình tôi lại biết.” Bạn cùng phòng ghé vào tai hắn, giọng càng lúc càng nhỏ.
Cơn tò mò của Hạ Lạc cũng bị gã khơi dậy, vươn đầu vểnh tai về phía gã.
“Mấy trào lưu bái thần trong trường chẳng qua chỉ để yên tâm, nhưng khảo thần này là thật!”
“Bọn mình cứ nhìn Lưu Hồng An là biết, thành tích trước kia… Chậc chậc, dù không đội sổ cũng nằm chót bét, nhưng lần thi giữa kỳ trước đó đã vượt bậc tới mức đứng thứ hai toàn khối, chỉ thấp hơn cậu một hạng, có phóng tên lửa cũng không thể thế được đúng không?! Nhưng trường đã chứng minh cậu ta không ăn gian, video giám sát cũng gửi lên hệ thống trực tuyến rồi, cái này tôi không nói nữa.
Nhưng tóm lại tôi đã thấy hứng thú hơn với cậu ta rồi đấy.”
“Sau đó tôi bắt đầu theo dõi cậu ta, xác định một ngày cậu ta chả học được nhiêu tiếng.
Tôi tò mò lắm, tò mò không chịu được! Cậu nói không học không ăn gian mà sao thành tích tăng vèo vèo như thế? Tôi đâu tin nổi, he he, may mà tôi bắt được tại trận!”
Bạn cùng phòng mớm lời, đôi mắt nhìn hắn đảo tới đảo lui.
Hà Lạc lại đón lời, hối thúc gã: “Đừng lảm nhảm nữa, nói nhanh.”
“Được được, cậu đoán xem? Cách hôm thi hai ngày, thằng ranh kia đã âm thầm chạy ra ngoài lúc nửa đêm, cầm theo tượng khảo thần lén lút xin vía! Tôi đoán khí thế trong trường là do cậu ta đưa tới, khảo thần này không chuẩn cũng là thật!” Bạn cùng phòng kết luận cái rụp, vô cùng hiên ngang.
Hà Lạc nhướng mày, nửa tin nửa ngờ.
Hắn quay lại nhìn tượng khảo thần, lắc đầu: “Đừng quan tâm sao cậu ta có thể thi tốt như vậy, tôi nghĩ cậu vẫn nên học bài đi, thần thần quỷ quỷ chỉ là giả, kiến thức mới là thật.” Hà Lạc vỗ vai bạn cùng phòng: “Có thể đảm bảo cậu ba năm thi không rớt.”
“Không phải chứ, anh Lạc không tin à? Tôi nói thật đấy, khảo thần thật sự có thể giúp người ta qua môn.” Bạn cùng phòng lắc vai Hạ Lạc, trông cực kỳ hào hứng.
Hà Lạc lướt qua đôi tay đặt trên vai mình, nhìn thẳng vào mắt gã: “Là thật.”
Người kia ngạc nhiên, Hà Lạc nói tiếp: “Thì cũng không phải thứ gì tốt đẹp.”
“Cậu vẫn nên ôn bài đi.”
Trông hắn rất nghiêm túc khiến người ta không rõ đang đùa hay thật, bạn cùng phòng ngơ ngác ứng tiếng.
“Cậu tin tôi không?”
Bạn cùng phòng không ngẩn ra nữa, nói rất quả quyết: “Tất nhiên là có.”
“Vậy cậu định làm sao?” Hà Lạc nhướng mày, theo thói quen nhếch miệng, tỏ ra biếng nhác.
“Biết rồi.” Bạn cùng phòng dài giọng, ủ rũ dọn dẹp hiện trường cùng đống lộn xộn ban nãy, nằm lên giường ôn bài.
Hà Lạc cũng quay về giường, nhớ lại trong khoảng thời gian này, Lưu Hồng An tiều tụy xuống sắc thấy rõ.
Chắc chắn khảo thần không có thật, có lẽ gần đây cậu ta vẫn luôn cố gắng học hành ở chỗ vắng người.
Cũng đúng, thành công không thể dễ dàng nằm gọn trong tay, mình cũng phải cố gắng hơn.
Hà Lạc lười biếng vươn vai, lại cầm lấy cuốn giáo trình toán cao cấp tà ác.
Đảo mắt đã qua mấy cuộc thi, thêm mấy hồi trời mọc trăng lặn, kết quả thi đã được công bố trên trang mạng của trường.
Lớp trưởng đăng kết quả thi lên nhóm lớp, mặt hồ tĩnh lặng nổi lên từng đợt sóng không lớn không nhỏ.
Bạn cùng phòng A đi đến cạnh cậu, nhìn bảng kết quả hò hét: “Anh Lạc anh Lạc, xem này, tôi – qua – môn – rồi!!!”
Gã kích động giơ tay định đập lên đùi Hạ Lạc.
Hạ Lạc khẽ liếc mắt, tức khắc bàn tay của bạn cùng phòng A đổi về đập phành phạch lên đùi mình.
“Chúc mừng cậu.” Hắn hùa theo khen gã, còn không quên nhấn mạnh: “Về sau nhớ chăm chỉ học bài, đừng đi đường ngang ngõ tắt nữa.”
“Ừm ừm.” Bạn cùng phòng A thán phục gật đầu, trong mắt là dòng lệ hạnh phúc.
Cười đùa lúc lâu, một ánh mắt lạnh lẽo khiến Hà Lạc rùng mình, hắn theo phản xạ tìm kiếm xem ánh mắt ở đâu.
Lại đối diện với đôi mắt oán độc chưa kịp thu lại của Lưu Hồng An.
Hà Lạc ngạc nhiên nhìn cậu ta, da gà da vịt thi nhau dựng lên.
Mình đã gây thù oán gì với cậu ta ư? Trong đầu hắn buồn cười nghĩ, âm thầm quyết định về sau sẽ kéo dãn khoảng cách điểm ra.
Bảng kết quả lẳng lặng nằm trong di động, Hà Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua.
1.
Hà Lạc 20XXXXXXXX
2.
Lưu Hồng An 20XXXXXXXX
…
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, công bằng công chính, không thể trách người khác được.
Hà Lạc vốn không để bụng việc này, ngày thường hắn với Lưu Hồng An chỉ có quan hệ bạn bè bình thường, huống gì lần này cậu ta tỏ rõ thái độ bất mãn như vậy, hắn tưởng mối quan hệ sau này của cả hai có lẽ giữ ở mức nước sông không phạm nước giếng, không ngờ vài ngày sau, Lưu Hồng An đã chủ động chạy qua.
“Hà Lạc…” Trong phòng ngủ không có ai khác, Lưu Hồng An đứng trước cửa nhìn hắn hồi lâu mới bước vào gọi.
Hà Lạc ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Lưu Hồng An của hiện tại nhợt nhạt ốm yếu, dáng người vốn đã lùn nay lại càng gầy khiến cậu ta trông vừa gầy vừa nhỏ, gần như không còn dáng vẻ của một nam thanh niên bình thường.
Cậu ta cắn môi, tay nắm lấy vạt áo như đang rất căng thẳng.
Đôi mắt đã không còn sự oán hận khi nhìn hắn lúc trước, nhưng lại rời rạc tan rã, bên trong vẫn còn hơi nước.
“Có chuyện gì không?” Hà Lạc lễ phép hỏi.
Lưu Hồng An như chịu nỗi nhục nhã cực lớn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhưng cậu ta nhanh chóng giấu nó đi.
Cậu ta cắn chặt môi như muốn bật máu.
Mặt khác trông cậu ta vô cùng thẹn thùng.
“Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu nói chuyện à? Chúng ta là bạn mà.” Cậu ta ngượng ngùng cúi đầu, giọng nói lí nhí khiến người khác không nghe nổi.
“Đương nhiên là được, nhưng bây giờ cậu có chuyện mới tới tìm tôi đúng không?” Khuôn mặt Hà Lạc không hề dao động, dịu giọng nói.
“Ừm…” Lưu Hồng An ứng tiếng, oán hận trong mắt không giảm còn tăng, nhưng cậu ta không thể hiện ra ngoài mà làm như vui vẻ ngẩng đầu, vươn tay ra với Hà Lạc.
“Tôi muốn tặng cái này cho cậu… Cảm ơn cậu đã kèm tôi học.” Cậu ta từ từ mở tay ra, để lộ một chiếc nhẫn bạc kiểu cũ.
Chiếc nhẫn kia cũ vô cùng, chỉ đơn giản là một vòng tròn màu bạc, trông không bắt mắt cũng không sang trọng lắm, chỉ như mấy cái nhẫn bán đầy ngoài đường giá năm, mười, hai mươi đồng.
“Cái này là do tôi lấy tiền tiết kiệm mua bên sạp bán ngoài đường, không đáng bao nhiêu, nhưng dù gì cũng là tấm lòng của tôi… Nếu cậu không thích cũng không sao, tôi có thể góp thêm mấy tháng nữa mua cái đẹp hơn.” Lưu Hồng An nói xong, hốc mắt lại nhanh chóng đỏ lên.
Hà Lạc im lặng quan sát sự thay đổi trên mặt cậu ta, cảm thấy không nên nói những lời thừa thãi.
Hắn vươn tay nhận lấy chiếc nhẫn đặt lên tủ giường, cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Nếu cậu đã tặng tôi nhẫn, vậy chúng ta coi như hết ân oán, về sau vẫn là bạn bè cùng lớp.”
Còn kiểu bạn khác thì đừng hòng.
Không đúng, cảm ơn gì.
Còn nữa…
Ai kèm cậu học cơ?
Đến đêm, bạn cùng phòng A và bạn cùng phòng B quay về phòng ngủ.
Hai người xách hộp cơm không biết mua của tiệm nào đặt trước giường hắn, liên miệng hối thúc: “Anh Lạc, lấy bàn ra đây đi.”
“Đúng rồi, nhanh lên, đói chết tôi rồi.”
Hà Lạc nằm ngửa đọc cuốn sách gáy đóng chỉ, co rút khóe miệng, đứng dậy khỏi giường: “Muốn ăn thì ngồi bàn mà ăn, réo tên tôi làm gì?”
“Cho cậu ăn ké đấy, hi hi.” Bạn cùng phòng A hất cằm làm bộ ngầu lòi.
Bạn cùng phòng B cười ha ha hùa theo, còn không quên làm mặt quỷ.
Hộp cơm được đóng gói cẩn thận bị cả hai hợp lực xé túi, cá hầm cải chua còn bốc hơi nóng và mấy ly coca được xếp đầy bàn.
“Anh Lạc nếm thử miếng cá đi, ngon lắm!” Bạn cùng phòng B chỉ đũa vào, ngớ ngẩn bật ngón cái.
Bạn cùng phòng A bưng bát nhựa vùi đầu lùa cơm, rất giống loại chó cỡ lớn chuyên ngốn thức ăn.
Hà Lạc vừa ăn vừa nhìn bọn họ, cảm thấy mình như một nhân viên nuôi thú cưng.
Một bữa cơm hòa thuận vui vẻ, tiếng lẩm bẩm đột nhiên vang lên bên tai bọn họ.
Không chờ bọn họ thả bát xuống quay lại nhìn, tiếng sập cửa thật mạnh đã vang lên, Lưu Hồng An đá cửa đi ra ngoài.
“Má, chuyện gì thế?” Bạn cùng phòng A không hiểu ra sao.
Bạn cùng phòng B lúc này bỗng thông minh đột xuất, trợn trắng mắt nhìn bạn cùng phòng A: “Nhảm ít thôi, chúng ta không mua cơm cho cậu ta chứ sao.”
“Vì sao chúng ta phải mua cơm cho cậu ta? Có thân thiết gì đâu trời.” Bạn cùng phòng A vẫn không hiểu.
Hà Lạc không trả lời bọn họ, nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhớ tới ánh mắt oán độc của Lưu Hồng An.
Thật ra đây không phải lần đầu xảy ra tình huống như thế này, mỗi lần hắn đều sẽ gọi Lưu Hồng An tới ăn chung, nhưng với biểu cảm và thái độ trắng trợn gần đây của cậu ta, Hà Lạc cũng không phải tượng đất không biết giận, không muốn giữ mặt mũi cho cậu ta nữa, vì vậy mới có thể khiến Lưu Hồng An xấu hổ giận dỗi như bây giờ.
Nhưng nói cho cùng, khi xảy ra chuyện thế này, phần lớn trách nhiệm đều là do Lưu Hồng An.
Khi vừa khai giảng, mọi người còn chưa quen nhau, mối quan hệ nằm ở mức lưng chừng, nhưng ít nhất không có trở ngại.
Nhưng sống chung với nhau càng lâu sẽ càng lòi ra nhiều vấn đề.
Không biết Lưu Hồng An sống thế nào mà nuôi ra tính tự phụ, thường xuyên hất hàm sai vặt bạn cùng phòng, lúc nào cũng khinh khỉnh xem thường người khác.
Giữa nam sinh với nhau không phải không có va chạm, mâu thuẫn nhỏ nhặt ngày thường chưa đến mức gây thù kết hận, nhưng lại tạo ra khoảng cách nhất định.
Không ai phải chiều ai, cho nên dần dần người trong phòng cũng xa lánh Lưu Hồng An.
Tất nhiên mối quan hệ cũng sẽ theo đó tụt xuống.
“Được rồi, ăn cơm đi, đừng xía mũi vào chuyện người khác.” Hà Lạc tiếp lời.
“Ừm ừm.” Cả hai vừa quay đầu đã quẳng Lưu Hồng An ra sau, tiếp tục ăn đồ ăn.
Ăn xong bữa cơm, Hà Lạc gập hộp bỏ vào túi thật gọn gàng, khi đưa cho bạn cùng phòng A, bạn cùng phòng B đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Anh Lạc đeo nhẫn từ lúc nào vậy?”
Hà Lạc hơi khựng lại, hắn cúi xuống nhìn tay mình.
Trên ngón áp út khớp xương rõ ràng có một chiếc nhẫn ánh bạc lấp lánh, lóa mắt tới mức khó lòng nhìn vào..