Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mặt trời đầu tiên phá vỡ tầng mây, hệt như vết mực loang ra mặt nước, tạo thành một tầng sáng trên bệ cửa sổ.
Thiếu niên đang ngủ rất ngon, đôi tay thả lỏng, chiếc nhẫn cổ xưa đeo trên khớp xương tay rõ ràng phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Di động bên gối hơi sáng lên, màn hình vừa hiện lên đúng sáu giờ đã bị một bàn tay vô hình tắt mất.
Chuông báo thức Hà Lạc cài đặt đã bị tắt ngay khi chưa kịp kêu.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, trong lúc mơ màng, Hà Lạc đột nhiên cảm nhận cơn lạnh lẽo trên mặt, giật mình giơ tay hất mạnh ra.
Qua cơn ngái ngủ, hắn cảm giác mình như chạm vào tay ai đó, chỉ là độ ấm quá thấp.
Hắn chun mũi, cọ đầu vào dưới gối muốn ngủ tiếp.
Cặp tay lạnh băng kia lại lỳ lợm sờ soạng người hắn, không chạm được vào mặt liền dời xuống phần nhạy cảm trên eo hắn.
Thời tiết nóng nực khiến Hà Lạc không có hứng mặc đồ kín mít, chỉ mặc bộ đồ ngủ mùa hè ngắn, cánh tay thon dài có lực lẫn cẳng chân đều lộ ra ngoài, tư thế cuộn tròn khiến áo hơi lật lên, phần eo mềm dẻo nhỏ thon lồ lộ, còn có thể thấy cơ bụng hơi mỏng.
Người vô hình kia ỷ việc người khác không thấy, không chút kiêng kỵ ngồi trên bụng thiếu niên, ánh mắt như lửa nóng khắc chạm đường cong bụng xinh đẹp, qua một hồi sau mới quyết định nhẹ nhàng đặt tay lên làn da trắng nõn của Hà Lạc.
Toàn bộ da gà trên người thiếu niên lập tức dựng đứng, Hà Lạc mở bừng mắt, thoắt cái ngồi bật dậy.
Hắn đen mặt tìm tên đầu sỏ gan to bằng trời, vậy mà tỉnh dậy không thấy ai, ngược lại trên khoảng không trống rỗng trước mặt có một hộp đồ ăn sáng bay lơ lửng.
Bên trên in tên cửa hàng bán đồ ăn sáng hot nhất trường, chưa tính đến giá tiền, chỉ cần chậm chân chút là phải xếp một hàng thật dài, có khi đến lượt còn hết phần.
Cơn gắt ngủ của Hà Lạc chợt bay mất, nghi ngờ nhìn hộp đồ ăn, lên tiếng thăm dò: “Quỷ bro đấy à?”
Tạ Dục Nguyên: 囧, cảm thấy cách xưng hô này rất gần gũi, y không nói gì, chỉ quơ quơ cái hộp, tạm cho là gật đầu.
Bây giờ là lúc dương khí mạnh nhất trong ngày, trên người A Lạc còn có chính khí bảo vệ, dù y đạo hạnh cao thâm nhưng muốn tùy ý hiện thân, ngưng thành thực thể cũng không phải chuyện dễ, dù rất muốn cho A Lạc nhìn thấy khuôn mặt mình trong hiện thực, nhưng y vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, đành phải giữ sức làm đầu.
Bây giờ chỉ có thể dùng cách này giao tiếp với A Lạc của mình thôi, y tiếc nuối nghĩ.
Sắc mặt Hà Lạc tốt hơn một chút, thế nhưng vẫn rất xấu, hắn trầm giọng, không tự chủ nghiến răng: “Có chuyện gì không?”
Tạ Dục Nguyên đưa hộp đồ ăn về phía trước.
“Lấy đâu ra đây?” Hà Lạc tò mò nhận hộp, lại hỏi: “Cho tôi à?”
Tạ Dục Nguyên không biết trả lời câu phía trước như thế nào, nghĩ một hồi lại lấy giấy bút ra, bàn tay vung lên, viết một câu đưa cho Hà Lạc.
Hà Lạc nhận lấy đọc: Lấy tiền mua, cho A Lạc, đừng lo.
Làm sao nhỉ?
Hà Lạc vò cái đầu bù xù, không thể hiểu nổi.
Nhưng hắn cũng không định từ chối ý tốt của đối phương, sau khi cảm ơn thì đặt hộp đồ ăn sang một bên.
Hắn còn chưa vệ sinh cá nhân, tất nhiên chưa thể ăn sáng.
Đang lúc nghĩ ngợi, quần áo hôm qua hắn gấp gọn gàng để dưới chân giường cũng nhẹ nhàng “bay” tới, không biết anh em quỷ kia nghĩ gì mà xách cả tất đến trước mặt hắn.
Hắn giật giật khóe miệng: “Không cần phiền tới bro đâu, để tôi tự làm được rồi.
”
Tạ Dục Nguyên không nói gì, cũng không làm gì khác, nhưng ngay khi Hà Lạc chờ đối phương đáp lại mà không nhận được câu trả lời, y đã cẩn thận tiến lên vén áo Hà Lạc, muốn thay luôn cả áo cho hắn!
Không biết vì sao Hà Lạc đột nhiên không vui, hắn hất tay ra, rõ ràng còn chưa biết con quỷ này mạnh tới mức nào, vậy mà trong lòng lại không hề kiêng kị căng thẳng, thái độ cũng không khách sáo như trước nữa, nói: “Không cần, anh tránh ra, để tôi tự làm.
”
Tạ Dục Nguyên tiếc nuối buông tay.
Buổi sáng trôi qua một cách hoàn hảo với sự tự lực cánh sinh của Hà Lạc.
Khi mấy người khác ngủ dậy thì không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy hộp cơm trong tay Hà Lạc.
“Hôm nay anh Lạc ăn cơm tiệm này à?” Hai tên bạn cùng phòng cục súc thẳng tính nghĩ gì hỏi nấy, Lưu Hồng An đứng bên cạnh cười lạnh, trong mắt cậu ta ngập tràn châm chọc ghen ghét, còn có chút thượng đẳng ẩn giấu.
Hà Lạc lại không thèm để ý, ứng tiếng gọi mọi người cùng ăn, chờ đến lúc giải quyết xong bữa sáng lại nhanh chóng cầm sách đến lớp học chuyên ngành.
Hà Lạc vốn cho rằng con quỷ kia chỉ thỉnh thoảng mới làm như sáng nay, không ngờ y lại kiên trì liên tục đưa đồ tới cho hắn.
Dòng người tan học tấp nập trên đường, đám người chen chúc bên hắn luôn có một khoảng cách không thể vượt qua, đồng thời không ai cảm nhận được.
Lúc bạn cùng phòng xuống nhà ăn, bữa cơm trưa hương sắc đầy đủ mà hắn không gọi âm thầm xuất hiện trên bàn cơm của hắn.
Lúc ra ngoài đi làm, cứ khi nào có khách tới gần hắn quá hoặc ánh mắt quá trắng trợn, lập tức sẽ được trải nghiệm cơn buốt lạnh tới tận xương tủy.
Nếu chỉ như thế, Hà Lạc lại được lời không ít, mắt không thấy tâm không phiền, đương nhiên hắn sẽ không quan tâm nhiều.
Huống chi hắn biết chỉ sợ con quỷ này rất muốn làm chuyện y muốn, chỉ dùng cách này để nhắc nhở thúc dục, cũng hi vọng hắn có thể tập trung làm việc mà thôi.
Nhưng hễ cứ đến đêm, hắn lại không thờ ơ nổi nữa.
Bởi vì anh em quỷ kia hiện thân bằng hình dạng vừa lạ vừa quen.
Đồng thời làm ra chuyện vô cùng đáng sợ.
.