Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đương nhiên em có bằng chứng mới dám nói như vậy, dù các thầy có tin hay không, Hà Lạc vẫn là một tên cặn bã làm bộ làm tịch mà thôi.” Lưu Hồng An lạnh lùng cười, nhìn đám thầy trò một vòng, chỉ cảm thấy bọn họ ngu không ai bằng, chỉ biết nịnh nọt Hà Lạc, kết quả hắn là loại người gì cũng không biết, vẫn phải nhờ cậu ta nhắc nhở bọn họ mới được, cậu ta đúng là tốt bụng.
Hiển nhiên Lưu Hồng An đã chọn quên đi cái gọi là bằng chứng chứng minh bộ mặt thật của Hà Lạc đều là giả, thậm chí cậu ta tin rằng Hà Lạc vốn là một tên tiểu nhân như vậy, cho nên cậu ta hoàn toàn không hoảng hốt, không có chút lo lắng nếu mánh khóe của mình bị vạch trần.
Cậu ta không thèm để ý hai người bạn cùng phòng ngu ngốc mắng chửi mình, Lưu Hồng An hếch mặt tỏ ra cao cao tại thượng, lấy một xấp giấy mỏng ra khỏi cặp đưa cho chủ nhiệm khoa.
“Đây là chứng cứ chứng minh cậu ấy gian lận, em tìm thấy trong tủ cậu ấy, đống chứng cứ này là của cậu ta, em chỉ lấy một nửa, nửa còn lại vẫn còn trong tủ, nếu các thầy không tin thì có thể tự đến tìm.” Cậu ta tự tin cho rằng mình đã sắp đặt hoàn hảo không tì vết, đưa một nửa đáp án thi cho giáo viên, nửa còn lại đặt trong tủ Hà Lạc, chờ bọn họ tìm được nửa kia rồi, “tội” của Hà Lạc đã chắc như đinh đóng cột, dù chạy thế nào cũng không thoát khỏi cái mác gian lận.
Ha ha ha, để xem có ai còn dám trái lương tâm nói Hà Lạc vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Hà Lạc? Sau này cứ chờ chìm vào vũng bùn đi.
Lưu Hồng An nghĩ rất hay, chủ nhiệm khoa bên kia lại cau chặt mày, nghiêm khắc hỏi cậu ta: “Em lấy đống đáp án này ở đâu ra?” Tuy là trường đại học, nhưng tổ giáo viên vẫn sẽ bảo mật nghiêm ngặt bài thi, không dễ dàng tung ra ngoài, đáp án đề thi trước đó thì thôi, nhưng đây rõ ràng là đáp án của kỳ thi vừa rồi, lúc này hẳn phải nên nằm gọn trong tay giáo viên mới đúng, sao lại xuất hiện ở chỗ học sinh? Chẳng lẽ có giáo viên nào đó lơ là nhiệm vụ? Đây là vấn đề lớn, chuyện học của học sinh há phải trò đùa? Nếu biết là ai làm, chắc chắn ông sẽ thẳng tay trừng trị! Trừ lương! Trừ thưởng! Trừ sạch bách!!!
Lưu Hồng An trừng mắt như không hiểu nổi vì sao ông ngu như vậy: “Sao em biết? Đây là do Hà Lạc làm, thầy nên hỏi cậu ta mới đúng!”
“Mày tưởng ai cũng là đồ ngốc à? Mày nói tìm thấy thứ này trong tủ của anh Lạc ư? Thế tự nhiên mày đi lục tủ anh Lạc làm gì? Nếu mày có thể lục tủ anh Lạc, vì sao không thể bỏ thứ này vào? Khinh bọn này mất não hết rồi đúng không?”
Giáo viên cố vấn ho khan vài tiếng, ý bảo cậu ta chú ý lời nói, đồng thời bình tĩnh nói với Lưu Hồng An: “Cậu này nói không sai, bạn Lưu, chứng cứ em đưa ra không đủ để chứng minh người xuất sắc như Hà Lạc có hành vi gian lận, tổ giáo viên không thể nghe theo lời tố cáo của em được.
Ngược lại vì em không cung cấp đủ chứng cứ nên bị nghi ngờ có hành vi bôi nhọ người khác.
Em có gì muốn giải thích không?”
Mọi chuyện không phát triển như cậu ta đã đoán, những người ngu muội này còn đang nghĩ cách bao che cho Hà Lạc, thậm chí cuối cùng còn thành ra cậu ta muốn bôi xấu hắn?! Cậu ta bôi – nhọ Hà Lạc?!
“Ha ha ha ha ha, các người bị ngu à? Các người dựa vào đâu mà nói là tôi bỏ vào? Vì sao không thể là Hà Lạc giấu? Chứng cứ ngay trước mắt, vì sao các người còn không tin… Vì sao?! Dựa vào đâu?! Hả?!”
“Tôi bôi nhọ Hà Lạc? Tôi mà lại bôi nhọ hắn?! Tôi lấy gì đi bôi nhọ hắn?!!”
“Em bình tĩnh lại đi, chúng tôi không nói nhất định là em bôi nhọ Hà Lạc, chỉ nói là nằm trong diện tình nghi, hơn nữa chứng cứ cũng không thể chứng minh được tình huống, căn cứ vào biểu hiện ngày thường và thực lực của Hà Lạc, chuyện gian lận cũng không hề hợp lý, hiện tại tổ giáo viên chỉ hi vọng em giải thích mà thôi, bọn tôi sẽ không để bất kỳ học sinh nào chịu oan uổng.” Giáo viên cố vấn trấn an.
“Còn giải thích gì nữa? Các người nghĩ Hà Lạc không sao chép, còn không phải là nghĩ tôi nói dối?! Tôi cố ý hãm hại hắn?! Tôi còn giải thích sao được nữa?! Tôi nói tôi không đặt thứ này vào mà tìm được trong ngăn tủ Hà Lạc đấy? Các người tin không?”
Chủ nhiệm khoa chau mày, cảm thấy Lưu Hồng An quá kích động, kích động đến mức như thần kinh có vấn đề.
Ông nghĩ một lát, nói: “Đương nhiên là tin, nhưng em cũng biết đấy, Hà Lạc luôn là sinh viên nổi bật trong trường chúng ta, không nói đến việc học ngày thường, dù là thành tích thi, ví dụ như lên lớp thuận miệng phản biện cũng sẽ đánh trúng điểm mấu chốt, câu từ thực tế, việc học của em ấy đã qua nhiều lần giáo viên đánh giá, sớm được chứng minh là năng lực thật, em ấy cần gì phải làm điều thừa thãi?”
“Bởi vì cậu ta thích giả vờ giả vịt!” Đáy mắt Lưu Hồng An phủ kín khí đen nồng đậm, người sống đứng đối diện không thấy, Tạ Dục Nguyên luôn thờ ơ lạnh nhạt, tùy thời tìm kiếm cơ hội thần không biết quỷ không hay giết chết tên họ Lưu lại không bỏ lỡ, đôi mắt y chợt lóe, thoảng qua vài tia tàn nhẫn.
Lưu Hồng An kể hết đủ thói hư tật xấu của Hà Lạc, sau vài đợt dao động, tinh thần cậu ta dần trở nên bất ổn như một quả bom dễ nổ, khí đen bất thường quanh quẩn trên thân cậu ta, mỗi khi cậu ta phẫn nộ cuồng loạn sẽ bắt đầu cắn nuốt linh hồn.
Khi phát hiện mối quan hệ giữa Hà Lạc và Tạ Dục Nguyên khiến tinh thần bất ổn, sinh khí của cậu ta đã bị oán khí quanh quẩn trong trường gặm nhấm như tằm ăn rỗi, oán khí ảnh hưởng đến tính cách cậu ta, phóng lớn ác niệm trong tim, cũng khiến tinh thần của cậu ta điên cuồng dao động.
Tuy oán khí có thể cho cậu ta năng lực ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác, tựa như những người bị phóng đại ác ý trong trường mà không biết, nhưng qua thời gian dài, cậu ta không thể thoát khỏi cái kết linh hồn phiêu tán.
Lưu Hồng An không hề biết rằng mình đã không còn giữ nổi dáng vẻ nhu nhược như ban đầu, đôi mắt phủ kín tơ máu trợn trừng cùng vẻ lải nhải la hét thần kinh đã khiến cậu ta để lộ tinh thần bất ổn.
Những người còn lại trong phòng đều nhìn cậu ta, sợ hãi vì cậu ta đột nhiên nổi điên.
Chủ nhiệm khoa âm thầm gọi điện cho bảo vệ, đối phương nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ liền hiểu ra vấn đề, nhanh chóng chạy tới.
Hà Lạc kéo tay áo Tạ Dục Nguyên, ý bảo y giải trừ phép thuật.
Tạ Dục Nguyên cau mày lo lắng nhìn hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “A Lạc hà tất phải tự mình ra mặt, tuy họ Lưu kia đã hủy hoại danh dự A Lạc, nên chém nên giết, nhưng bây giờ chuyện đã kết thúc, không cần A Lạc ra tay cũng sẽ có người tiễn cậu ta đi, về sau Phủ Sinh sẽ chọn chỗ vắng dạy cho cậu ta một bài học, A Lạc chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi, cần gì phí công?”
Hà Lạc lạnh lùng nhìn Lưu Hồng An đứng đó giương nanh múa vuốt, tuy tổ giáo viên nắm rõ tình hình khiến hắn hơi ngạc nhiên, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn vẫn là Lưu Hồng An tính kế non như gà, gài bẫy người ta đến mức đầu óc bất ổn thì thôi, thế mà còn khiến bản thân tự bại lộ.
Quả nhiên hắn không nên hi vọng gì với cậu ta.
Tuy nói như thế, nhưng: “Chuyện của tôi sao có thể để người khác giải quyết thay, còn tôi lại không thèm lộ mặt được.” Hắn lười biếng vươn vai, một tay chống giường ngồi dậy..