Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vội vàng lau hết phần trà đã phun lên màn hình, tinh thần Gia Ngạn lại có chút không yên. Một chữ “Châu” kia khiến cậu có cảm giác mình như chú heo một phát vụt lên trời.
Không biết Châu Mẫn đến tột cùng đang làm cái gì. Muốn cậu tin rằng chính hắn làm, thà trực tiếp tin rằng tin rằng cậu hoa mắt coi bộ dễ hơn. Nhưng nhìn những đóa hoa trên bàn, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, cậu vội vàng kéo sách che lại.
Rất nhanh cũng đến khoảng thời gian tan tầm, những viên chức trẻ sớm đã không còn lòng dạ làm việc, suốt buổi tối nếu không nhắn tin thì gọi điện thoại, loạn cả lên. Gia Ngạn thấy mọi người tươi cười đầy bận rộn thì bản thân cũng có chút bàng hoàng.
Cậu ước, cũng âm thầm nghĩ nếu hắn có thể gọi điện thoại đến tìm thì tốt rồi. Chỉ là giờ đã tan tầm, thật sự không có hi vọng.
“Xin chào, đây là công ty XX……. Vâng, ngài chờ một chút”, đẩy ống nghe ra xa, Xà Sắt ý vị, dùng âm thanh mập mờ gọi cậu: “Gia Ngạn, ra ~ nhận ~ điện ~ thoại ~ kìa”
Gia Ngạn bị cái nụ cười dâm đãng làm khẩn trương đôi chút, không biết thế nào mà trực giác lại bảo hết tám phần là Châu Mẫn, lúc tay nhận điện cũng cứng người: “Alo?”
Giọng nữ nhân trẻ tuổi vui vẻ mà rõ ràng truyền tới: “Gia Ngạn à, tối nay rảnh không?”
Gia Ngạn lập tức hết căng thẳng, thở hắt ra. Thật là, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, sao có thể là Châu Mẫn được.
Chỉ có lúc rỗi rãi ngẫu nhiên gọi cậu, tìm vui thôi.
“Ừ, có, có chuyện gì không?”
“Ra ngoài ăn nha~, cùng nhau ăn lễ, nhiều người mới vui, đến nhé đến nhé, tính phần cậu luôn, đồ ăn nướng tớ sẽ mua thêm một phần”.
“Ừ”, Gia Ngạn nghĩ nghĩ, tuy rằng dùng nhiều tiền thế thì cậu cũng đau lòng, nhưng tối đến phải ngồi một mình ăn dưới tầng hầm kể ra cũng thê lương quá đi. Có nhiều người chung quy cũng vui, tuy rằng hơi loạn, nhưng kể ra không tệ: “Được, được…”.
Cúp máy, quay người lại thì thấy Xà Sắt cười cười: “Là quý bà tặng hoa gọi sao?”
“Cái gì? Không phải”, Gia Ngạn xấu hổ: “Là bạn bình thường thôi”.
“Thiệt hay giả đó?”
“Thiệt mà”, Gia Ngạn bất đắc dĩ cười: “Hoa hay mấy thứ gì đó, đều là đùa thôi”.
Điện thoại đột nhiên lại vang lên, Gia Ngạn giật mình nhảy dựng, đẩy tay Xà Sắt mà chụp vội ống nghe, cười nói: “Xin chào”
Bên kia đột nhiên lặng im một chút, rồi sau đó đối phương khụ một tiếng: “ . . . . . Gia Ngạn phải không?”
Gia Ngạn ngẩn ngơ, có chút lắp bắp: “Vâng, đúng vậy”.
“Cái này. . . “, Châu Mẫn hạ giọng xuống, dùng âm thanh tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì cả mà nói: “Tan việc có rảnh không, tối nay cùng nhau ăn cơm”.
“. . . .”, Gia Ngạn chưa kịp định thần, đại não bế tắc, hồi lâu mới bình thường được: “A, thật có lỗi.”
“Huh?”
“Tôi cùng bạn tối nay đi nướng đồ ăn rồi.”
Đầu dây bên kia lại yên lặng, hồi lâu mới nghe được thanh âm cứng ngắc của Châu Mẫn: “Quên đi.”
Đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy, Gia Ngạn bên này còn sợ run, Xà Sắt liền nói: “A, hôm nay đào hoa quá ta? Lần này là ai? Phải quý bà tặng hoa không?”
“Làm ơn đi…”, Gia Ngạn lui từng bước, có chút vô lực, hàm hồ nói: “Là bạn cùng phòng trước kia thôi”
“Nói dối, loại đàn ông tốt như vậy sao đêm nay lại không có kế hoạch, làm sao mà tìm cậu ăn cơm.”
“Thật mà… Cậu ta …. Không có bạn gái”
“Không bạn gái cũng không thảm đến mức chỉ rủ được cậu nha. Bịp người ta thôi! Thôi được, không ép cậu nữa, đi thôi đi thôi, tan tầm rồi.”
Gia Ngạn ừ một tiếng, cũng bắt đầu dọn đồ đạc. Phòng làm việc rất nhanh đã không còn người, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại xoay người cầm điện thoại lên…
“Đa Đa phải không? Có chuyện này…. thực xin lỗi, tối nay chắc tớ không đi được.”
“Trời! Cậu muốn chết! Dám để lão nương leo cây sao?!?!”
“Xin lỗi mà, tớ có việc ….”
“Việc gì? Cậu đi cùng con nhỏ nào đó? Đẹp hơn tui sao?”
Gia Ngạn có chút do dự: “Không phải, là Châu Mẫn”
“Có lầm không? Cậu cùng hắn? Hai thằng đàn ông cùng nhau trong lễ Noel có ý gì? Bên này mới mỹ nữ một đống nè, được không?”
“Tụi tớ có việc cần nói mà”.
“Con khỉ! Các cậu nói được cái gì? Ngày nào nói cũng được sao lại chọn hôm nay”, Đa Đa khó chịu nguyền rủa một hồi, trước khi cúp máy bồi thêm một câu: “Cậu đi cùng hắn, nhớ cẩn thận cái mông của mình đó!”
Nhất thời mặt của Gia Ngạn đỏ bừng: “Cái… Cái gì cơ!”
Người bên kia kiêu ngạo cười “hí hí” hai tiếng rồi cúp máy, bên này Gia Ngạn đỏ bừng mặt, do dự nửa ngày mới bấm số Châu Mẫn.
“Alo?”, Giọng Châu Mẫn nghe rất tồi tệ.
“À này…”, Gia Ngạn lại bắt đầu nói lắp, “Anh, anh có còn rảnh không?”
Chờ Gia Ngạn ngồi xe bus đến chỗ hẹn, Châu Mẫn đã tới trước nửa ngày. Hắn hôm nay mang mắt kính. Chiếc kính được phối trên chiếc mũi cao nhìn rất bắt mắt nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi, trước sau như một.
Mặc trên người áo khoác măng tô Burberry của Anh. Dáng hắn cao gầy, bả vai lại rộng, nhìn có sức lại có đường cong. Trên đầu hắn lúc này đã điểm vài bông tuyết, thoạt nhìn như chút ấm áp giữa ngày đông, rất đáng để người khác dựa vào.
Nhìn Gia Ngạn từ trên xe bước xuống sau đó băng qua đường cái, hắn vẫn lạnh lùng đứng yên một chỗ không thèm nhúc nhích, nhưng vẻ mặt bắt đầu khá hơn.
“Thật không phải, ngượng quá, kẹt xe, hôm nay đường đông quá…”, Cậu thở hồng hộc, rụt cổ vào áo khoác cũ không đủ dày.
“Không sao.”
Hai người đột nhiên đều chẳng biết nói gì, đơ người ngồi đối diện nhau. Qua vài phút sau, mặt bắt cả hai đầu nóng lên thì Châu Mẫn ho khan bắt đầu trước. Hắn lấy ra một cái hộp đưa tới: “Quà Giáng Sinh”.
Gia Ngạn vội cảm ơn, nhận xong cầm trong tay chốc lát, có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi, tôi không chuẩn bị quà…”
“Không sao”, Châu Mẫn lại ho khan một tiếng: “Đi thôi. Tôi đặt chỗ rồi.”
Nhân viên nhận trách nhiệm dẫn họ tới chỗ đặt trước dù là nhân viên giàu kinh nghiệm, biết mình không nên quan tâm quá nhiều vượt qua bổn phận, nhưng cũng không nhịn được trộm đánh giá cặp đàn ông quá nhiều tương phản này.
Gia Ngạn biết mình thật nghèo nàn, khó tránh khỏi tay chân lóng ngóng, cầm dao nĩa vụng về xấu hổ, chỉ biết cố gắng lúc cắt không phát ra tiếng động bất nhã mà thôi.
Còn Châu Mẫn ngược lại thì tự nhiên tao nhã thuần thục, không tìm ra chút khiếm khuyết nào. Không những thế, hắn còn bí mật ám chỉ đừng làm hắn xấu mặt. Vì vậy, Gia Ngạn sâu sắc cảm thấy bọn họ là hai loại người, thật không hiểu Châu Mẫn gần đây làm vậy có dụng ý gì, trong lòng không khỏi có chút mờ mịt.
Hạ quyết tâm bất luận thế nào cũng muốn biết, nhưng không thể tùy tiện mở miệng, trong lúc do dự suy nghĩ thì bữa ăn cũng ăn xong rồi. Gia Ngạn ảo não, nhưng cùng lúc đó Châu Mẫn vén mành, quay đầu nhìn cậu: “A, còn sớm như vậy, có muốn ra ngoài dạo một vòng không?”
“A? Được. . . . .”
Nào biết dạo một vòng là lái xe đến tận ngoại ô. Tuyết dần dần rơi tạo thành lớp mỏng phủ trên mặt đất. Nơi ngoại thành trời cao đất rộng, Gia Ngạn vừa xuống xe một chút đã lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau.
Châu Mẫn nhìn cậu một cái: “Lạnh lắm sao? Thật vô dụng”, nói xong lại lấy cái áo khoác chuẩn bị từ trước đưa cậu, thấy cậu vẫn rụt đầu thì cầm phần quà vừa nãy nhanh tay mở nó ra.
Thì ra bên trong là một chiếc khăn quàng cổ hiệu CK màu nâu nhạt. Châu Mẫn cầm nó khỏi hộp rồi đích thân quàng lên người cậu, nhìn vừa đẹp vừa ấm. Gia Ngạn nói cảm ơn xong thì trên mặt có chút nóng. Sao hôm nay dễ cảm thấy nóng quá ta.
“Có muốn đốt pháo hoa không?”
Gia Ngạn có chút giật mình, nhìn vẻ mặt Châu Mẫn cũng không giống nói đùa: “Chẳng phải trò này của con nít sao?”
Châu Mẫn cười một tiếng, vứt câu “Ngốc nghếch” cho cậu rồi đi ra sau cốp lấy túi lớn ra.
Nhìn bốn phía chung quanh mơ hồ cũng bóng người. Gia Ngạn sau khi xác nhận không chỉ hai người họ chơi trò này, cậu mới cầm lấy một cái pháo.
“Muốn đốt cái lớn đó trước sao?”
Gia Ngạn nơm nớp đốt dây ngòi nổ, rồi bịt tai liều mạng chạy. Những dấu chân nhàn nhạt cứ thế in khắp khoảng đất phủ đầy tuyết trắng. Chạy vài bước thì nghe tiếng pháo nổ trên không, cậu quay lại nhìn thì thấy khoảng không rộng rãi điểm xuyến sự hoa lệ khói lửa từ từ lan ra trên bầu trời đen cao, đẹp mắt đến kỳ lạ.
Tên đàn ông năm nay tầm ba mươi nhịn không được mà vui mừng reo lên vài tiếng, thậm chí không thèm để ý đến ánh mắt khinh thường lạnh nhạt của Châu Mẫn. Từng cái từng cái, hoa vụt lên rồi rơi xuống, những mảnh vỡ đủ màu sáng rực trên trời cao, đủ màu sắc đủ hoa văn, rực rỡ rơi xuống chớp tắt rồi biến mất trong đống tuyết.
Thật giống như đang nằm mơ.
Cuối cùng chỉ còn lại một ít pháo hoa dài nhỏ. Châu Mẫn mua khá nhiều loại này, sau khi đốt vệt sáng xinh đẹp tựa như cái đuôi của kim ngư, những mảnh màu nhỏ dài hòa lẫn vào nhau rồi vỡ òa trên bầu trời đêm.
“Đẹp thật đấy”, Gia Ngạn cười rộ lên, từ trước tới giờ cậu chưa từng được chơi pháo hoa. Hồi bé không có ai mua cho cậu, đến khi lớn rồi cũng chẳng nhớ mà tự mua cho mình.
Tự mình đốt pháo hoa trong tay, cảm giác hoàn toàn không giống khi thấy người khác đốt hoặc ngắm những mảng màu rực rỡ trên bầu trời đêm.
Hai người đàn ông cầm pháo hoa ngẩn người, cứ cây này tắt rồi đốt thêm cây khác, ghé ngòi cây pháo mới vào cây đang cháy rực rỡ trên tay đối phương, hoàn toàn không cần bật lửa, cứ như vậy kéo dài không dứt.
Gia Ngạn đột nhiên nhớ đến chuyện trước kia, thực ra cậu cũng từng mua loại pháo này. Bởi vì nó là loại rất đắt, nên khi cậu còn đi học phải nhịn mấy bữa sáng mới mua được một cây duy nhất.
Lần đó là đại hội pháo hoa diễn ra hằng năm, mỗi người lớp cậu đều mang đến những loại pháo hoa tốt nhất, để chung một chỗ trông vừa nhiều lại đẹp, chỉ có mỗi cậu bị cười nhạo. Bọn nam sinh xấu tính thích đùa dai giật lấy pháo hoa của cậu rồi quẳng xuống đất thỏa thuê giẫm đạp, sau đó còn cười ha hả chạy đi, cậu cũng chẳng thể làm gì.
Lúc mọi người vui mừng hoan hô những chùm pháo hoa rực rỡ được phóng lên cao, cậu một mình ngồi xổm xuống, dùng ngòi nổ cuốn mớ thuốc súng rơi ra từ cây pháo hoa nát bét, cố gắng đốt nhưng nó chỉ kêu tạch tạch vài tiếng và có một vài tia sáng lóe lên, cuối cùng ngay cả dây ngòi ẩm ướt cũng tắt ngúm trên nền đất.
Tủi thân lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, cậu thấy phía đối diện có một nam sinh đang nhìn mình, vừa cao vừa kiêu ngạo, trong đôi mắt đen còn mang theo ý khinh thường rõ ràng.
Lúc này đây, cây pháo trên tay cậu cũng đã cháy gần hết, Gia Ngạn lại đổi một cây khác, châm vào cái đang rực cháy trên tay Châu Mẫn. Từng đường nét trên gương mặt nhìn nghiêng của hắn được ánh lửa điểm tô trông thật nhu hòa, trong cặp mắt đen láy chỉ phản chiếu những mảnh màu sáng rỡ, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác.
“Châu Mẫn”
“Huh?”, Vừa vặn cây pháo hoa cuối cùng cháy hết, Châu Mẫn vỗ vỗ tay, hai người đều cảm thấy hương vị của lửa, tuy có chút khó ngửi, nhưng ấm áp dễ chịu.
“Lần đó, anh cho tôi tiền là có ý gì?”
Châu Mẫn không phòng bị nên ngẩn người, hiểu được Gia Ngạn nói gì là một lúc sau đó, hơi cau mày: “Cậu không thích?”
Gia ngạn cười khổ nhìn hắn.
Gương mặt Châu Mẫn hơi phiếm hồng, có chút lúng túng nhưng vẫn làm bộ tỉnh bơ: “Tặng quà cho cậu mà. Tiền là thực dụng nhất. Chẳng phải cậu đang rất thiếu tiền sao? Chẳng lẽ không phải à?”
Gia Ngạn không khỏi bật cười, kể ra mình cũng nghèo quá đi. Nghĩ nghĩ trong chốc lát, cậu vẫn lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy cậu muốn cái gì?”
Gia Ngạn đành lắc đầu, cậu cũng không nói được. Gia cảnh khốn khó đương nhiên rất đáng sợ, nhưng cậu cần thứ khác hơn.
“Nói đi, cũng chẳng phải là tôi không mua nổi.”
Gia Ngạn cười: “Tôi cũng không biết nữa.”
Châu Mẫn nhìn nụ cười của cậu, trong lòng bắt đầu xôn xao ngứa ngáy. Hắn quyết định dí mặt sát vào.
“Này, sao vậy?”
Trong lúc Gia Ngạn còn ngơ ngác giương mắt nhìn hắn thì Châu Mẫn đã sáp đến, hôn lên.
Sau bữa ăn hai người tráng miệng bằng bánh ngọt Pháp, trong miệng còn phảng phất hương vị ngọt ngào của sữa. Bị Châu Mẫn tách hai hàm răng dò xét tiến vào, đầu lưỡi tham lam mút lấy, rồi cúi đầu khe khẽ: “Rất ngọt”, trong nháy mắt máu Gia Ngạn như chảy ngược lên não, gương mặt đỏ bừng, không dám nhúc nhích mà ngây ngốc đứng đó cho hắn hôn.
Đang ngây ra như phỗng, bàn tay chợt cảm nhận được sự ấm áp, là Châu Mẫn nắm lấy tay cậu.
Nụ hôn này không giống như bình thường. Hắn nắm tay cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hơi ấm trong lòng bàn tay khiến cho Gia Ngạn có chút bối rối, ngón tay hai người kề sát vào nhau, thật ấm áp. Hai người cứ dựa vào nhau đứng chung một chỗ, tay nắm tay, Châu Mẫn lại đổi hôn cậu ở một góc độ khác. Gia Ngạn vẫn ngây ngốc đón nhận, tiến không được lùi cũng không xong, bị Châu Mẫn hôn đến choáng váng cơ hồ đứng không vững.
Nụ hôn dài chấm dứt, Châu Mẫn vừa rời đi vừa liếm môi nhìn trạng thái bất an của cậu một chút không hiểu sao dường như có chút xấu hổ, hắn ho khan vài tiếng: “Về đi.”
Gia Ngạn đi theo từng bước. Châu Mẫn không nhìn cậu, dù bước đi trước nhưng lại có vẻ vừa tùy hứng nhưng thực ra lại để tâm.
Và, hắn vẫn luôn cầm tay cậu.
Hai người đàn ông, nắm tay, một trước một sau, yên lặng sóng bước. Gia Ngạn bỗng đi nhanh hơn hai bước, chạy lên cùng Châu Mẫn sóng vai.
“Tôi, tôi muốn một gia đình.”
Châu Mẫn hiểu được vấn đề trong câu trả lời của Gia Ngạn. Hắn đột nhiên dừng chân, chốc lát sau quay đầu lại nhìn Gia Ngạn : “Tôi sẽ cho cậu.”
Mắt Gia Ngạn bắt đầu nóng lên.
Có chút do dự, nhưng tay cậu vẫn hơi dùng sức, nắm chặt bàn tay Châu Mẫn.
Cũng đã từng có người đồng ý với cậu như thế, lần nào cậu đều toàn tâm toàn ý tin tưởng, nhưng kết cuộc lần nào cũng bị lừa, thế nhưng vẫn không có biện pháp học được cách hoài nghi.
Tuy rằng hiểu, lần này cũng không phải thật, không nhiều….. Nhưng lại là khát vọng của cậu.
Cậu cần gia đình, bất kể là ai cũng được, chỉ cần có người đồng ý cho cậu là tốt rồi.
Ngồi vào xe, Châu Mẫn không lập tức khởi động máy. Hắn chỉ ngồi đó, chằm chằm nhìn Gia Ngạn chốc lát rồi quay qua chọn CD. Hơi ấm vừa phải, thanh âm kể ra cũng tốt. Thế nên tiếng của ca sĩ nước ngoài cứ nhẹ nhàng khoan khoái vang lên.
Một lát sau, hắn không kiên nhẫn rút khăn giấy đưa tới.
“Ngốc thật, cậu khóc cái gì chứ?”
Gia Ngạn cũng không biết sao mình lại thế. Vừa rồi chỉ nhìn khung cảnh bên ngoài qua ô kính, không hiểu sao nước mắt lại chảy ra. Tuy rằng một lão nam nhân khóc thút thít sẽ có bộ dạng rất buồn cười, nhưng thật không biết sao nữa. Cậu đã rất cố gắng nhịn, nhưng vẫn cứ khóc liên hồi.
“Khóc xong rồi thì sao. Ngu ngốc.”
Nhìn xuyên qua khung kính, ngoài đó là khoảng không trắng xóa. Trời đêm, tuyết càng lúc càng rơi dữ dội.
“Tuyết rơi lớn quá!”, Gia Ngạn dùng xong tờ khăn giấy cuối cùng của hộp, có chút đỏ mặt.
Châu Mẫn nhìn cậu. Đôi mắt đen láy ngắm mãi cái bộ dạng chật vật cúi đầu lau mũi của Gia Ngạn.
“Đường giờ cũng khó đi. Tìm phòng trọ gần đây ở đỡ đi.”
Nhà trọ ở vùng ngoại ô này chỉ thuộc dạng bình thường. Dù cho có mướn phòng tốt nhất thì mặt Châu Mẫn vẫn rất khó coi.
Bất quá, Gia Ngạn nhìn qua thấy cũng vừa ý, rất hoàn hảo. Phòng sáng đầy ấm áp, giường vừa mềm vừa lớn, ngủ bốn người vẫn chẳng hề chi. Điều này so với hồi cậu đi công tác ở một khách trọ nhỏ mà nói là rất khác biệt. Không những thế, đệm chăm mùi hương cũng sạch sẽ thơm ngát, hoàn toàn không có mùi là lạ của việc giặt giũ.
Thành thật kể cảm nghĩ cho Châu Mẫn nghe. Hắn lập tức đem cặp mắt “người ngoài hành tinh, hả?” nhìn cậu. Nhưng sau đó hắn cũng chẳng nói gì, chỉ cầm áo tắm của nhà nghỉ rồi đi thẳng vào phòng tắm tắm.
Hắn tắm xong thì đến Gia Ngạn đi vào. Trong phòng vẫn còn hơi nước hòa lẫn với hương sữa tắm, trong hơi nước vẫn còn mùi vị của người dùng trước rất rõ ràng.
Gia Ngạn cảm thấy mùi hương của Châu Mẫn khiến người ta rất an tâm, hơn nữa còn rất dễ chịu. Cậu không kiềm được mà hít sâu vào, lát sau lại cảm thấy làm như vậy có chút biến thái, lúc này mới vội vội vàng vàng chà rửa bản thân.
Tắm xong mới phát hiện bản thân mơ hồ, ngay cả khăn tắm cũng không mang vào. Cậu chỉ có thể mặc quần đùi rồi mở cửa đi ra. Phòng lúc này cho dù có mở hệ thống sưởi ấm, nhưng cả người vẫn cứ nổi da gà vì lạnh.
“Còn áo choàng …”, Nói một nửa, Gia Ngạn bản năng lui về sau vài bước.
Tên đàn ông trước mắt cậu khỏa thân, chiếc chăn chỉ vọn vẹn vắt ngang thắt lưng, lộ ra đường cong của thân hình cao gầy. Phần eo rắn chắc cũng lộ ra ngoài, vừa nhìn là biết phần dưới cái gì cũng chẳng mặc.
Chân Gia Ngạn có chút nhũn ra, tim nhảy bang bang trong lồng ngực, chỉ muốn lui về phía sau.
“Cậu nói cái gì?”, Tay Châu Mẫn đang nghịch điều khiển từ xa. Mắt hắn chuyển từ màn ảnh không ngừng chuyển biến dời đến người cậu.
Gia Ngạn bị hắn nhìn chằm chằm lập tức cứng người, bắt đầu lắp bắp: “Không, Không có”
Sau khi bớt nơm nớp lo sợ, Gia Ngạn ngồi nửa mông xuống mép giường, Châu Mẫn cũng không phản ứng. Hắn vẫn thản nhiên coi TiVi, tim cậu cũng vì thế mà không đập nhanh nữa mà chậm rãi dịch lên nửa giường trên tới khi đến vị trí ngủ rồi nhanh chóng xốc chăn lọt vào.
Vừa mới nằm xong, cậu chỉ thấy Châu Mẫn giương tay một chút thì màn hình TiVi lóe lên rồi tối đen. Ngơ ngác nhìn Châu Mẫn vứt điều khiển từ xa một bên rồi sau đó xoay người chống hai tay hai bên người Gia Ngạn, thuận thế đè xuống.
Gia Ngạn hít sâu, sau đó miệng bị chặn lại. Ngay lúc chưa kịp phản ứng với nhiệt độ bỏng rát lúc hôn hút thì tay đối phương đã dò vào, xoa lấy bộ ngực phẳng.
Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, não Gia Ngạn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đè xuống hôn sâu. Cậu lúc này chỉ biết cố sức thở dốc mặc cho tay đối phương sờ đến toàn thân nóng lên. Khi đầu lưỡi trong miệng bị cái lưỡi khác khéo léo quấn lấy thì chỉ một chút nửa người dưới đã cứng lên.
Sức lực và tư thế của Châu Mẫn lại không giống tập kích, rất giống hai người yêu nhau muốn ân ái khiến cậu có chút hồ đồ, không biết làm thế nào cũng không muốn phản kháng hắn.
Đang lúc bị hôn đến đại não choáng váng, một tay của hắn trượt vào chiếc quần đùi rộng thùng thình, chuẩn xác cầm lấy tính khí đang ngẩng đầu của cậu.
Gia Ngạn thiếu chút nữa là kinh ngạc đến độ nhảy dựng lên. Làm thế này thì có chút quá mức, cậu đưa tay ngăn cản nhưng Châu Mẫn đã kéo quần cậu xuống dưới.
Gia Ngạn không biết làm sao đành co người lại, lúng túng dùng hai tay che trước người lại bị Châu Mẫn kéo đi, trở mình đè lại.
Hắn lúc này kiên quyết áp mạnh rồi xâm nhập khiến tim Gia Ngạn thật muốn vọt theo miệng bay ra ngoài. Cậu giãy dụa theo bản năng: “Dừng, dừng tay, đừng làm bậy”.
Châu Mẫn không muốn làm mạnh, bị cậu giãy dụa thì cũng ngừng lại. Biểu cảm trên mặt có chút phẫn nộ. Hắn nhìn Gia Ngạn thở phì phò rồi xoay người lại, bộ dạng ngây dại, thì làm ra mặt quân tử rộng rãi đầy khinh thường: “Không muốn thì thôi.”
Nói rồi hắn tắt đèn nằm xuống chỗ mình ngủ.
Gia Ngạn thở hổn hển một lúc lâu, cuối cùng thì nhiệt độ kỳ quái ở chỗ đó vẫn không bớt, cứ như thế không hạ nhiệt. Nằm nửa ngày, vẫn khô nóng không thôi. Thứ giữa hai chân thậm chí còn cương thêm một chút khiến cậu chỉ có thể ngượng ngùng kẹp chặt nó lại.
Thật sự không quen với thói “bỏ dở giữa chừng” này, nghĩ đi nghĩ lại Gia Ngạn cảm thấy mình có chút bị coi thường.
Kỳ thực, cậu muốn làm chuyện đó với Châu Mẫn. Vừa thừa nhận xong thì mặt đỏ lên, huyệt trên Thái Dương nhảy tưng tưng và mạch máu có triệu chứng nổ tung bất ngờ. Có điều người ngủ bên cạnh thì không hề động tĩnh, cậu lén lút quay đầu lại nhìn Châu Mẫn.
Tên đàn ông này nhắm mắt lại như đã ngủ say, ngay cả ngủ vẻ mặt cũng không thoải mái. Trong bóng tối nhìn không rõ, Gia Ngạn len lén dời qua, chống tay nghiêng đầu nhìn mặt hắn.
Mũi rất thẳng, lông mi rất dài, nhìn thế nào cũng rất đẹp trai. Châu Mẫn hắn, chắc chắn hiểu được “Nhà” có nghĩa là gì, dù bất chấp cả hai đều là đàn ông, hắn vẫn nói: “Tôi sẽ cho cậu.”
Không biết đây là thật hay giả, nhưng hai tên đàn ông sống chung như vợ chồng thật sự vượt quá tầm hiểu biết của cậu, dù đã khóc nửa ngày, Gia Ngạn cậu vẫn rất cảm động.
Kỳ thực, cậu chưa từng nghĩ Châu Mẫn tốt với cậu như vậy. Hắn có thể đồng ý cho cậu thứ mà rất nhiều người không muốn cho.
Lòng tràn đầy cảm kích, dù rất muốn nói với Châu Mẫn vài câu nhưng người này đã ngủ. Gia Ngạn thật cẩn thận hạ đầu thấp xuống, cả gan hôn lên mặt hắn một cái, dù rất nhẹ nhàng.
Rõ ràng cậu chỉ dùng lực không thể kinh động cả một con ruồi nhưng tên đàn ông say giấc kia lại mở to đôi mắt. Tên ngốc kia rõ đang ngủ, lại giật mình tỉnh giấc nhìn chằm chằm Gia Ngạn, mặt cứng ngắc lại.
“Cậu hôn trộm tôi?”
Gia Ngạn lắp bắp, thất kinh, thật không biết phải nói gì để biện minh. Trong lúc đó thì đã bị ném lên giường, hung hăng chiếm giữ.
Tư thế của Châu Mẫn giống như mãnh hổ trên đồi núi, rất giống đói bụng nhiều ngày. Hắn ngay lập tức kéo chiếc quần thùng thình xuống dưới, tay chen vào hai chân mà phủ lên đó.
Gia Ngạn lập tức thủ thế con tôm, miệng vừa la “Không, không được” giãy dụa vô lực, vừa khép chặt chân lại.
Nhưng mà lúc này Châu Mẫn làm sao còn để ý đến cậu. Kiên quyết kéo hai chân ra, hắn nhìn cậu đỏ bừng, thở cũng dồn dập. Thật ngốc mới đi làm quân tử, vừa nghĩ thế thì hắn đã dừng sức kéo rộng hai chân áp tính khí bừng bừng phấn chấn của mình vào.
Gia Ngạn trốn không kịp. Mông bị nâng lên, thân thể dán chặt ma sát, dục vọng của Châu Mẫn không ngừng phấn chấn tại bộ vị khiêu khích của cậu, khiến cậu cảm thấy chân như bị rút gân, liều mạng lùi lại.
Nơi bị tiến vào đau muốn chết. Có điều không trơn nên vẫn không vào được, nghe cậu kêu đau, Châu Mẫn hừ một tiếng, buông cậu ra, mở đèn rồi xoay người xuống giường. Rất nhanh, hắn quay lại cầm theo bình nhỏ rất giống sữa tắm nhanh chân chui vào chăn đè lên Gia Ngạn.
Phía sau cảm thấy có chất lỏng lành lạnh khiến thân thể nóng đến phát sốt. Vật cứng nóng như lửa kia một mực tiến vào, chen chúc khiến nơi đó càng thêm nóng bỏng. Gia Ngạn lúc này chỉ có thể nằm bất lực nắm giường mà rên rỉ. Đến lúc cái vật cực lớn kia nhét vào cậu lập tức nhắm mắt lại, thở gấp.
Kế tiếp là vật ở trong cứ một mực tiến tới trước rồi sau đó cử động. Gia Ngạn rên rỉ, bên tai là nghe tiếng thở dốc thật mạnh cùng lúc của hai người. Nơi đó ở bụng không ngừng cương lên sau đó lại rơi vào tay Châu Mẫn. Việc đó càng khiến cho cậu không thể kiềm chế được thanh âm của mình.
Châu Mẫn vừa dùng sức đẩy vào, vừa lấy tay vuốt ve tính khí của cậu. Thấy Gia Ngạn không chịu được, hắn lúc này xấu xa bỏ nơi đó ra, chuyển thành việc cúi đầu liếm láp bộ ngực phẳng.
Phía sau đã bị xâm phạm trở nên ướt át, trước ngực lại bị liếm mút kịch liệt, Gia Ngạn không chịu nổi bèn ai oán kêu: “Đừng, Đừng như vậy….”
Châu Mẫn vẫn cứ thế liếm ngực cậu, thậm chí còn cắn lấy thứ nhỏ nhỏ nổi trước ngực rồi dùng lưỡi trêu đùa. Lúc này hạ thân vẫn cứ không ngừng ra vào, cho đến khi Gia Ngạn phải mở miệng to để thở, thân thể ma sát và không khí cũng dần nóng lên.
“Không được, không. . .”
Châu Mẫn cố chấp đè đùi của cậu, buộc cậu phải mở rộng ra để đẩy thứ cứng rắn của mình vào sâu trong cậu. Châu Mẫn nghe tiếng cậu phải dựa vào hắn mà rên rỉ, máu không ngừng dồn về bụng dưới, động tác lúc này càng ngày càng ra vào mạnh mẽ.
Gia Ngạn có chút không khống chế được, bắt đầu phát run. Tiết tấu va chạm của hai người thực sự quá mãnh liệt, chỗ kết hợp dường như có thể đạt đến độ nóng đến muốn thiêu rụi.
“Ngừng đi… Châu Mẫn… Châu Mẫn….”, Gia Ngạn không nhịn được mà run rẩy gào thét: “Nóng quá… Nóng…. Không được….”
Đột nhiên, hắn nảy sinh ý định độc ác. Thấy người dưới mình ý loạn tình mê, mắt cũng đã ướt át, vừa có chút đáng thương lại mang dáng dấp tàn nhẫn. Hắn thấy chỗ đó của mình nóng lên. Châu Mẫn dùng sức đâm Gia Ngạn, vừa đứng thẳng dậy cầm lấy ly nước bên cạnh giường.
Chén nước lúc này đã nguội ngắt, lạnh thấu. Châu Mẫn đè lên cái người không ngừng kêu nóng kia, chậm rãi rưới nước vào chỗ đang liên kết đó.
Vốn là một nơi đang bỏng rát, nhưng khi có dòng nước lạnh chậm rãi chảy qua thì cảm giác như bị điện giật, khiến cậu không khống chế được nữa. Nhiệt độ ở nơi bị xâm phạm tự dung trở nên lạnh lẽo kỳ dị.
Chén nước kia làm Gia Ngạn run nhiều hơn. Nhiệt độ đột nhiên rất thoải mái, nhưng lại có gì đó rất ngứa, khiến cậu hoàn toàn mất đi sự khống chế.
Tên đàn ông kia lúc này đã bắt đầu liên tục va chạm lại trong cơ thể cậu. Đầu óc Gia Ngạn lúc này hoàn toàn trống rỗng, cậu chỉ có thể không ngừng gọi tên Châu Mẫn. Thắt lung lúc này có cảm giác khoái cảm như dùng ma túy, nức nở làm ướt bụng của Châu Mẫn.
Còn Châu Mẫn hắn thì giống như bực bội muốn chết, làm sao dễ dàng chịu buông tha cậu. Đợi khi thứ giữa hai chân dừng run, Gia Ngạn xụi lơ ngã xuống giường thì lại bị hắn kéo lại làm tiếp, quấn quít không rời.
Cùng hắn lăn qua lăn lại, Gia Ngạn có cảm giác máu huyết sôi sung sục lên, máu nóng giống như lúc bạn say xe, còn chỗ ma sát khiến than thể trở nên nóng rát.
Trong lúc mơ hồ, Gia Ngạn nghe thấy đối phương nói “Thích” gì đó. Thực không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cũng vô thức ôm lại Châu Mẫn, vừa rên rỉ sờ soạng tấm lung rắn chắn khỏe mạnh của đối phương, thậm chí còn theo bản năng hôn lấy bả vai trước mắt mình.
Việc ân ái của người đồng tính kỳ thực rất kỳ quái, cậu cũng thấy tình cảm mãnh liệt của Châu Mẫn rất mê người, dù cho có là đàn ông thì ở thời điểm này vẫn rung động không thôi.
Cả đêm hai người dường như điên cuồng mà quấn quýt lấy nhau. Lúc dừng lại thì không biết đã mấy giờ rồi, hai người giờ đây cũng sức cùng lực kiệt.
Đầu óc Gia Ngạn như một khoảng không trắng tinh, rất giống vừa bị tẩy não. Cùng người đàn ông bên cạnh tay chân dây dưa khiến hai chữ “đồng tính” cũng theo cơ thể bị xói mòn đi mất.
Sau khi cùng một người đã quen biết nhiều năm làm tình, trắng trợn trần truồng ôm nhau ngủ, đỉnh đầu của mình chạm vào cằm của đối phương lẳng lặng chờ sớm mai đến. Ngoài ô cửa sổ, thật sự có tiếng chim hót véo von, đệm chăn cũng rất mềm mại, bản thân cậu lại ở trong vòng tay rất ấm áp khiến trong ánh trăng mờ, cậu có một ảo tưởng cả hai là người yêu của nhau…