Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian chậm rãi trôi qua, hết xuân lại đến hè, hết hè lại đến mùa thu, mây mù trên núi nông lục lá cây chậm rãi thay màu áo, cây cỏ càng xanh hơn, mây trắng cũng xa hơn, tại các điền lý hoa màu cũng đã thu gặt xong, đây là thời gian nông dân nghĩ ngơi.
Hôm nay đi xuống thị trấn, đúng lúc Nhan Thủy Nhu có chút đồ muốn mua, liền nói với A Lực, muốn cùng hắn đi chợ.
"Cũng tốt, nàng xem có gì muốn mua chúng ta cùng đi mua." Hắn sảng khoái đáp ứng, vì thế tân nương tử vui vẻ ngồi xe ngựa đi đến trấn trên.
Về sau A Lực tay nghề càng ngày càng tốt, số người tìm hắn gia công đồ càng lúc càng nhiều, vì thế hắn dùng chính tiền của mình mà mua xe ngựa, tuy rằng phải mất đến hai tháng tiền công đi làm, nhưng không thể không thừa nhận có xe ngựa lợi rất nhiều.
Tử Tiền trấn cách con sông nhỏ ở thôn mười dặm về phía trước, dọc đường đi hắn lo lắng đi quá nhanh sẽ làm nàng không thoải mái, cố ý đi chậm một chút, cho nên khi bọn họ đến nơi, chợ đã sớm nhiều người tấp nập, phi phàm náo nhiệt. Tử Tiền trấn cứ cách bảy ngày sẽ hợp chợ, tập hợp mọi người ở sáu thôn lân cận tới mua bán này nọ, hơn nữa tuy trấn nhỏ nhưng vốn liếng khá lớn nên hẳn có thể đoán độ náo nhiệt của nó.
Nhan Thủy Nhu im lặng đứng một bên, chờ hắn đem đồ đã gia công đi đổi ngân lượng, A Lực ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, "Đi thôi, mọi việc đều đã ổn, nàng muốn mua cái gì, ta đi cùng nàng"
Nàng muốn mua chút vải dệt, quần áo nàng chuẩn bị cho hắn trong khoản thời gian nàng bận rộn, thật sự đều đã cũ, hơn nữa cũng sắp đến mùa đông, cũng nên chuẩn bị một ít quần áo ấm.
Nàng đụng đến kia vải bông mềm mại, ngượng ngùng nở nụ cười, vải thật nhuyễn, lại mềm mại đáng yêu, vừa vặn có thể lấy một ít làm quần áo còn có tã linh tinh.
Bình thường nam nhân đối với việc mua quần áo hoặc vải dệt linh tinh đều không có sự nhẫn nại, nhưng A Lực lại nguyện ý bồi nàng, hơn nữa vẫn là luôn ở một bên của nàng, trả tiền cùng lấy hàng hóa, ngay cả một tiếng oán giận đều không có, hơn nữa lão bản còn cùng hắn quen biết, bởi vì các tủ kệ trong cửa hàng đều do hắn làm, cho nên mua vật gì đó đều lấy giá ưu đãi bán cho bọn họ, lão bản vẫn còn khen ngợi nàng gả cho một tướng công tốt, đã ôn nhu lại biết săn sóc.
Ôn nhu thì không chắc, nhưng săn sóc đó là chắc chắn, tướng công của nàng có bao nhiêu điểm tốt, nàng đều biết hết, ôn nhu hướng hắn cười nói: " Ta chọn xong rồi, chúng ta về nhà đi."
"Như vậy liền xong?" Hắn nhíu mày, nhìn trong tay mình toàn vải dệt, không hài lòng nhìn nàng, đem này nọ đồ vật gởi lại cửa hàng của lão bản, không nói liền lôi kéo nàng hướng đường cái mà đi: "Đi một vòng nữa, xem có cái gì muốn mua không?"
Đường cái thực sự phồn hoa và náo nhiệt, ăn, uống, đùa, nói về mua bán thì cái gì cũng có.
Nhưng hỏi đến tơ lụa, kim trâm châu sai, nàng toàn bộ lắc đầu, "Ta bình thường đều không dùng đến những thứ đó."
Kia điểm tâm tinh xảo, mỹ vị ẩm thực lâu, nàng cũng lắc đầu, "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những món ta làm không thể ăn?"
Đôi mắt ngập nước nhìn hắn, hắn nếu có thể trái lương tâm nói ra " Không" mới thực là kì quái, cho nên đi lòng vòng suốt một canh giờ, nàng đều không cần gì, cũng không mua gì, làm cho hắn rất là bất đắt dĩ. Đứng ở trước một quầy hàng, hắn trừng mắt nhìn nàng, "Nàng không cần tiết kiệm cho ta, mấy thứ này tướng công nàng đều có thể mua được tốt."
Nàng vẫn như trước là uyển chuyển hàm xúc cười, "Ta không có tiết kiệm tiền nha, chỉ là ta không có nhìn trúng thứ gì ma thôi."
Thực là hắn tức chết, buồn bực quay đầu nhìn chằm chằm tịm rèn đối diên, không thèm để ý tới nàng.
Lại giận dỗi, nàng thật sự là bất trị a, bộ dạng hắn cáu kỉnh như vậy làm sau nàng có thể vui đây?
Hắn vốn là vô tình đánh giá, ai biết lại bị thờ rèn một phen vô ý lộ ra đại đao hấp dẫn hắn, bả đao kia, tại sao nhìn lại quen thuộc đến như vậy? Đột nhiên trong đầu của hắn xuất hiện một hình ảnh, có một cây đao với một loại tốc độ quỷ dị đâm vào ngực một người nào đó, mà người kia, lại.......chính là hắn!
Hắn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt hít sâu mấy cái, vì sao trong đầu hắn lại hiện lên cảnh như vậy? Mà trong khoảng thời gian gần đây hiện tượng này không ngừng mà lập lại, có khi bởi vì một câu nói, có khi lại vì một đồ vật nào đó. Chẳng lẽ, việc này liên quan đến việc hắn mất trí nhớ? Hắn lập tức cẩn thận liếc nhìn Nhan Thủy Nhu một cái, may mắn, nàng cúi đầu xem này nọ, cũng không có chú ý tới sự khác thường của hắn.
Nhan Thủy Nhu tùy ý nhìn tiểu quán bài biện này nọ, bỗng nhiên mắt sáng lên, cầm lấy cây trâm xanh biếc mà tinh tế đánh giá.
"Phu nhân thật sự là có mắt nhìn, đây chính là gia truyền chi bảo của nhà ta." Chủ quán thấy có người ghé xem, lập tức thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Đứng lên: "Người nhìn cây trâm này, xanh biết nhưng lại trong sáng nha, lại nhìn ở mặt trên có đóa hoa phù dung, người hãy nhìn cho kĩ, cái này cũng không phải do chúng ta điêu khắc ra, nó chính là tự nhiên hình thành."
Tự mình hình thành? Thật đúng là rất khác biệt, nàng nhìn cây ngọc trâm, một cây trâm rất đơn giản, cũng không có họa tiết điêu khắc phiền phức, trên cây trâm chỉ có một đóa hoa phù dung đặt biệt, nữa nở nữa khép, ngượng ngùng lại xinh đẹp.
"Cây trâm này bao nhiêu tiền?"
"Gặp phu nhân biết thưởng thức như vậy, ta lấy một trăm lượng bạc thôi."
Một trăm lượng? Nhan Thủy Nhu thật sự hít vào một hơi, chỉ cần hai mươi lượng, nàng có thể sống cả một năm, nhưng sao chỉ có một cây trâm nhỏ, lại đến một trăm lượng, nàng như thế nào cũng không có khả năng bỏ tiền ra mua nó! Nàng cẩn thận buông cây trâm xuống, chuẩn bị chạy lấy người. Ai ngờ cây trâm kia rất nhanh bị cầm lên, "Cái này bao nhiêu tiền?" Nam nhân cáu kỉnh kia đột nhiên xoay người lại chen vào nói.
"Ách...."
"Một trăm lượng không có, ta chỉ còn có sáu mươi lượng."
Nhan Thủy Nhu một lần nữa hút không khí, nam nhân này điên rồi, mất tới sáu mươi hai lượng bạc để mua một cây trâm, sáu mươi lượng bạc kia là của bọn họ để dành suốt nữa năm nha, "A Lực, đừng mua, ta không cần."
"A Lực!"
"Ách...." Tiểu thương ánh mắt duy chuyển, "Thấp nhất tám mươi lượng, không đủ có thể ghi sổ...."
"Ta toàn bộ gia sản chỉ có sáu mươi lượng, ngươi muốn bán liền bán, không bán ta cũng không có biện pháp." Hắn hơi khép đôi mắt nâu lai.
"A Lực!" Nhưng hai nam nhân đều không để ý tới lời nói của nàng.
Hắn là người trời sinh đã có khí thế lập tức làm cho tiểu thương nhân phải nhượng bộ, "Được, sáu mươi lượng thì sáu mươi lượng."
"Đây là hai mươi lượng tiền đặt cọc, còn lại bốn mươi lượng ngày mai ta......"
"A Lực!" Nhan Thủy Nhu tức giận cầm ngân lượng hắn xuất ra, liều mình kéo hắn đến một bên, "Ta thực sự rất tức giân." Nàng tức đến cả người phát run, đôi mắt đỏ ngầu.
"Nàng.....Đừng khóc nha." Vốn là người nào đó muốn phát giận liền bị nàng sắp khóc làm cho hoảng sợ tay chân luống cuống, "Đừng khóc, ta sẽ không nổi giận với nàng."
"Chàng tiêu tiền phung phí."
"Ta........." Khuôn mặt tuấn mĩ của hắn có chút ửng đỏ, một lúc lâu sau, hắn bất đắt dĩ thở dài, "Ta chỉ là muốn, muốn yêu thương nàng, không được sao?" Nàng ôn nhu lại vừa nhu thuận như vậy, tinh tế chăm sóc cuộc sống của hắn, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không cần cái gì, hắn cũng muốn yêu thương nàng, mua cho nàng thứ nàng yêu thích, tâm tình của hắn, nàng như thế nào lại không hiểu được đây?
Hốc mắt của nàng vẫn đỏ, bên trong ngập tràng nước mắt, dẩu dẩu môi, hơn nữa ngày vẫn là câu kia lên án hắn: "Chàng tiêu tiền phung phí."
Hắn thật sự đối với người vợ mới cưới này một chút cũng không có biện pháp, "Tiền tiêu rồi lại có thể kiếm, ta có tay có chân, có thể nuôi sống nàng, cũng có thể mua cho nàng vài thứ nàng thích."
"Chàng tiêu tiền phung phí."
"Ta......." Vừa mới nãy ai nói là nàng ôn nhu lại vừa nhu thuận?? nay muốn nổi dậy, giống nhau muốn là làm.
"Chúng ta vất vã lắm mới để dành được đến sáu mươi hai lượng bạc, chàng liền lấy đem mua cây trâm?"
"Nhưng là nàng thích."
"Ta càng thích sáu mươi hai lượng bạc hơn." Mắt nàng trợn trừng lên nhìn hắn, "Chàng có biết sáu mươi hai lượng bạc có thể mua cái gì không? Có thể cho con của chúng ta mua quần áo vài năm, có thể cho nó đồ ăn ngon, còn có thể cho nó đi học."
"Đứa nhỏ?" Hắn tự nhận năng lực phân tích luôn luôn đúng, nhưng vì sao những lời nàng nói hắn nghe đều không hiểu???
"Ngốc!" Nàng hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, "Da hổ của chàng, màu đông năm sau là có thể dùng."
Nàng là nói.....Hắn ôm chầm lấy nàng một cái, "Nàng có mang rồi, đúng hay không?"
Nàng xấu hổ bịt miệng hắn lại, "Nơi này là trên đường lớn, có cần như vậy không?"
"Ta mặc kệ đây là đâu!" Hắn kích động hỏi: "Nhu nhi, nàng có thai, có phải hay không?"
Hắn kích động vui vẻ lây đến cả nàng. "Uhm." Khóe môi nàng không tự giác mỉm cười.
"Khi nào thì nàng biết, tại sao không nói cho ta biết?"
"Ta cũng vừa mới biết được vài ngày." Kinh nguyệt của nàng một thời gian dài chưa có xuất hiện, cho nên nàng mới chính mình đi bắt mạch, biết được đáp án làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, hôm nay đến trấn chợt nhớ tới đứa nhỏ nên mới cùng với hắn đi mua chút vật liệu may mặc, nàng ngẩn đầu nhìn hắn, "A Lực, chàng vui vẻ sao?"
"Nàng nói thử làm sao ta không vui." Hắn ôm chặt nàng, "Ta đương nhiên rất vui vẻ, vui đến sắp điên lên được! Đứa nhỏ, nàng mang hài tử của ta, đúng rồi, ta muốn đi mua cây trâm kia......."
"Chàng còn nói cây trâm!" Nàng tức giận đến chụp tay hắn, "Chàng mà mua, mua về ta cũng không cài."
"Được, được, được, tất cả đều nghe lời nàng, không mua, không mua." Sợ nàng tức giân, hắn vội giữ chặt tay nàng, "Chúng ta đi hiệu thuốc Bắc Lý tìm một đại phu cẩn thân bắt mạch, thuân tiện mua chút thuốc bổ."
"Uhm." Đề nghị này tốt lắm, nàng thực nhu thuận đáp ứng.
Nhan Thủy Nhu mang thai được hơn hai tháng, nhưng tin tức này lại làm cho Toàn bá buồn rầu, lại nhìn đến xuất thân của tiểu tử kia thật đúng là làm cho người ta trong lòng lo lắng không thôi. Đương nhiên, tâm trạng buồn rầu không chỉ có Toàn bá, ai kia sắp phải làm cha tâm trạng lúc nào cũng khẩn trương, cái bộ dạng bình tĩnh tự tin cùng ngạo mạng trước đây hoàn toàn không thấy đâu.
Tại thời điểm nàng mang thai ba tháng, liền xuất hiện các triệu chứng nôn nghén cùng buồn ngủ, nàng mỗi ngày đều mệt mỏi không chịu nổi, ăn cái gì cũng ói ra, đến cả khí lực nói chuyện cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể suy yếu nằm ở trên giường, tỉnh ngủ thì ói, ói xong lại ngủ.
Nàng không sức để lo lắng chuyện nhà, cũng không có sức để quan tâm chăm sóc nam nhân của nàng. Bất quá, đời thường có lắm chuyện ngạc nhiên, kia nam nhân vốn chán ghét phòng bếp khói dầu cực độ, lại vì nàng mà xuống bếp làm cơm.
Có đôi khi không thể không thừa nhận, người nào đó thông minh bất phàm, không am hiểu chuyện gì, chỉ biết điêu khắc còn làm cơm thì không biết gì, nhưng khi hắn bưng tới chén canh hỗn tạp, nàng nhìn ngón tay hắn bị vô số vết cắt, không khỏi rơi lệ cảm động.
"Khóc cái gì, canh này tuy rằng thoạt nhìn rất tệ, nhưng hương vị cũng không phải quá kém, ta vừa mới thử qua." Hắn đem nàng ở trên giường đở dậy, "Thật sự là kì quái, rõ ràng là làm theo lời của Toàn bá, nguyên liệu cũng không thiếu không thừa, như thế nào nấu xong lại không đúng?"
Khi nàng đưa tay đón lấy chén canh, hắn đột nhiên lại lùi về, "Nàng vẫn là đừng nên uống, vạn nhất nó bị hư rồi....."
"Không sao đâu." Nàng mỉm cười, "Chàng vừa mới nói công thức là Toàn bá cho, vậy không có vấn đề."
Chỉ cần không bỏ thêm bất cứ thứ gì vào trong, uống bát canh này sẽ không có chuyện gì. Nói gì, đây cũng là hắn tự tay vì nàng mà nấu, nàng nhất định phải uống.
Vừa nếm thử, đôi mi thanhh tú của nàng hơi nhíu lại, làm đồ ăn đã nhiều năm, lần đầu tiên trong đời nàng ăn không biết là hắn nấu cái gì, hơn nữa cũng hoàn toàn không nếm ra vị, không mặn cũng không lạt, không ngọt cũng không chua, chính là ngũ vị vừa vặn kết hợp. Có thể làm đến loại tiêu chuẩn này, nàng thực sự bội phục, nhưng vẫn là một giọt cũng không chừa uống cạn chén canh, sau đó lại lần nữa sảng khoái toàn bộ phun ra.
Sau lần đó, phòng bếp tạm thời hoàn toàn giao cho Toàn bá tiếp quản, bọn họ nhất trí cho rằng A Lực chỉ cần phụ trách kiếm tiền cùng chăm sóc nàng là tốt rồi.
Kỳ thực chăm sóc nàng thực sự rất nhẹ nhàng, bởi vì nàng trừ bỏ ăn, chính là ngủ, lại nhiều chính là tắm rửa. Bất quá nàng kiên quyết không cho hắn giúp đỡ tắm rửa, bởi vì hắn mỗi lần nàng tắm xong, đều đã kích động khó thở, nghẹn đến không được, sau đó sẽ chính mình đi tắm nước lạnh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hắn như vậy rất dễ nhiễm phong hàn, cho nên nàng không đồng ý để hắn giúp nàng tắm rửa, vì thế biến thành nàng ở trong tắm rửa hắn ở bên ngoài canh giữ chờ nàng phân phó.
Hai nam nhân, một già một trẻ, đem nàng thực sự chăm sóc thỏa đáng, nàng cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có cùng thích thú, ngay cả khi ngủ môi cũng mỉm cười trên mặt.
Nhưng đến khuya, nàng luôn luôn trong lúc mơ màng mà tỉnh lại, không biết là tại sao, có lẽ do ban ngày nàng ngủ nhiều, cho nên đến tối lại có chút không ngủ được. Lại có lẽ là do thân thể nàng suy yếu rốt cục cũng khôi phục lại, tuy rằng thời gian hồi phục có chút kỳ quái, nhưng lúc này nàng thực sự cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hắn không có nằm ở bên cạnh nàng, không cần nhúc nhích, nàng cũng biết chuyện này là đúng, bởi vì mỗi tối hắn đều ôm nàng mà ngủ, nàng đã muốn thành thói quen bị nhiệt độ cùng hơi thở của hắn bao quanh. Nàng xoay người, thấy có ánh sáng yếu ớt phản phất qua màn trúc, đứng dậy lấy xiêm y ở bên mặc vào, xuống giường chậm rãi đi tới
Hắn đưa lưng về phía nàng, thực rõ ràng là để ngăn cản ánh sáng không chiếu đến giường ngủ của nàng, hắn đang cúi đầu, thật sự tập trung, cùng với động tác của hắn còn có tiêng mắng trầm thấp.
Hắn đang làm cái gì?
Nàng cẩn thận đi tới, sau đó nàng nhìn thấy, ấm áp trong lòng, tay trái hắn cầm một cây ô trầm bằng gỗ, tay phải cầm khắc đao cẩn thận khắc, kia khối vật liệu gỗ đã muốn có thể nhìn ra hình dạng là một cây trâm. Hắn điêu khắc, cố gắng muốn khắc ra một đóa hoa phù dung hoàn mỹ, không thể mua cây trâm kia nên hắn muốn tự tay làm ra một cây để tặng nàng.
Nàng nhìn hắn hốc mắt chợt ước.
Nàng dùng sức che miệng, muốn nhịn xuống tiếng nghẹn ngào, đáng tiếc vẫn là thất bại, thanh âm nhỏ vụn nức nở của nàng vang lên truyền ra, hắn mẫn cảm lập tức dừng lại động tác xoay người lại nhìn
Trong ánh đèn mờ ảo ấm áp, nàng khoác xiêm y tố sắc đứng đó, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, đôi mắt trong suốt ánh lệ lòe nhòe, một rồi lại một giọt nước mắt lại rơi xuống.
"Nhu nhi, nàng làm sao vậy?" Hắn hoảng lên lập tức ném đao khắc xuống, đứng dậy ôm lấy nàng, "Trời lạnh như thế, tại sao nàng lại đứng đây? Có phải cần cái gì hay không, muốn uống nước hay là đói bụng, hay là muốn đi nhà vệ sinh?"
Mỗi một câu hỏi của hắn nàng đều liều mình lắc đầu, nước mắt rơi đến trên da hắn, nóng tận đáy lòng của hắn, hắn ôm nàng ngồi ở trên ghế, đem nàng điều chỉnh cho ngồi thoải mái, sau đó vì nàng mà lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ nàng: "Đây là làm sao vây, ta chọc nàng tức giận ah?" Nàng lại lắc đầu.
"Nhu nhi, nàng nói một chút được không? Ta thực sự lo lắng." Nàng chỉ khóc nhưng không nói lời nào, làm cho hắn tâm loạn như ma, lại tìm không thấy biện pháp có thể giải quyết.
Nếu có thể, nàng cũng rất muốn nói chuyện, nhưng yết hầu nói không nên lời, cố gắng đã lâu mới miễn cưỡng ngừng nức nỡ. Nàng hấp hấp cái mũi, tay chỉ chỉ trên không trung nhưng là chỉ cây trâm chưa thành hình dáng ở trên bàn kia.
Hắn lập tức hiểu, khuôn mặt đỏ lên, khuôn mặt không được tự nhiên mở mắt, "Này....ta còn....chưa có làm tốt." Hắn thực sự không có tài điêu khắc, cố gắng như thế nào vẫn là không thể khắc ra một đóa hoa phù dung xinh đẹp.
"Chàng..... Chàng làm đã bao lâu?" Miễn cưỡng theo miệng truyền ra những lời này, âm thanh vốn là run run.
Hai má của hắn càng đỏ, trầm mặc nữa ngày, mới không tình nguyện trả lời: "Mười bảy ngày."
Nói cách khác, như vậy hắn đã bí mật làm cây trâm suốt mười bảy đêm, nhưng nàng vẫn không hề phát hiện. Trong lòng nàng ê ẩm ngọt ngào, các loại cảm xúc đều trổi dậy, thiếu chút nữa nước mắt lại rơi.
Hắn có thể lưu loát trong ba ngày liền làm ra cái bàn tinh mỹ, lại tìm suốt mười bảy đêm lại không có biện pháp làm ra một cái gọi là giống hình dạng cây trâm, nhưng hắn vẫn cố gắng.
Nàng nâng tay cầm lấy cây trâm vẫn chưa thành hình dáng rõ ràng kia, thân cây trâm đơn giản xinh đẹp bóng loáng chưa khắc hoa văn, nhưng trên đỉnh đầu có khắc đóa phù dung loạn thất bát tao. Trước không nói đóa hoa một mảnh lớn, một mảnh nhỏ, riêng là ngoại hình còn thiếu chút nữa nhìn không ra được nó là một đóa hoa, chứ đừng nói đến là chiếc châm ngọc bích mà nàng từng xem.
Nàng buông cây trâm, đưa tay đi đến kéo bàn tay hắn, vừa vặn thấy đầy vết thương.
Vết thương mới rồi vết cũ, bàn tay kia từng thon dài trắng noãn giống bàn tay quý tộc, bởi vì muốn nàng an dưỡng mà càng không ngừng lao động cần cù vất vả, lại bởi vì muốn làm cho thê tử một cây trâm nàng thích còn bị thương trong lúc khắc hoa........
Nước mắt của nàng lại chảy xuống.
"Nhu nhi, đừng khóc, ta một chút cũng không đau."
Làm sao có thể không đau, làm sao lại có thể không đau! Toàn thân nàng do khóc mà run run.
"Ta......ta đi lấy thuốc mỡ cho chàng." đều do nàng trong khoản thời gian gần đây rất không mệt mỏi, luôn mơ mơ màng màng, nữa ngủ nữa tỉnh, bằng không nàng đã sớm phát hiện trên tay hắn ngày càng thêm nhiều vết thương.
"Không vội." Hắn chạy thật nhanh đến ôm lấy nữ nhân muốn chạy đi kia, thật là, rất là cho người ta quan tâm, cũng không ngẫm lại hiện tại trong bụng nàng đang mang thai đứa nhỏ, làm sao có thể vận động mạnh như vậy được, "Ta đã bôi qua thuốc mỡ."
Nàng bình tĩnh lại, từng chút từng chút mơn trớn những vết thương không thể đếm hết của hắn, có cái thật nhỏ, có cái lại rất lớn, có nông, có sâu, có cũ, có mới, tràn đầy là những dấu vết. Nàng cúi đầu, ở những vết thương của hắn mà ôn nhu hôn lên, "Thực xin lỗi, đều là do ta sai." Là nàng liên lụy hắn, nàng ngày đó vì sao lại đi xem cây trâm đó.
"Làm sao có thể là lỗi của nàng chứ?" hắn cười, "Nếu ta có tiền, ta khẳng định sẽ vì nàng mà xuống dưới mua, nhưng bởi vì chúng ta muốn để dành tiền nuôi hài tử, cho nên không mua nổi, ta chỉ có thể chính mình làm cho nàng một cây trâm, nhưng do ta quá ngu ngốc, luôn làm không tốt." Hắn ở trên núi mây mù rất lâu mới tìm được cây thích hợp làm trâm, nhưng hắn lại luôn khắc không ra một đóa hoa giống như hoa phù dung.
"Tại sao lại không tìm Toàn bá giúp đỡ?"
"Đây là quà ta tặng cho nàng, đương nhiên là muốn mình tự hoàn thành nó, với lại những gì Toàn bá biết đều đã muốn dạy toàn bộ cho ta a." Hắn bất đắt dĩ cười khổ, "Vẫn là bởi ta không có được trời cho tài năng này."
"Không, ta thực sự thích." Nàng cầm lấy cây trâm kia đưa cho hắn, "Cài cho ta, được không?"
"Ta còn chưa có làm xong." hơn nữa cái này đã là chuyện xấu, trong khoản thời gian ngắn này hắn đã không biết lãng phí bao nhiêu vật liệu gỗ, vẫn là không có tiến bộ.
"Cái này là tốt rồi." Mặt nàng hàm chứa nước mắt hướng hắn mỉm cười, "Ta thích không phải là hoa phù dung hoàn mỹ, cài giúp ta được không?"
Ai có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu như vây? Hắn tiếp nhận, bước đến yên lặng vì nàng vén tóc, đem cây trâm từ từ cài lên mái tóc đen của nàng, phù dung mới nở, tóc rơi bên má, cái kia cũng không phải trâm cài tóc hoàn mỹ lại làm nàng thanh lịch mà xinh đẹp.
Tay nàng vòng qua ôm cổ hắn, khuôn mặt tựa trên bờ vai hắn, cúi đầu gọi tên hắn: "A Lực."
"Ừm?"
"Ta yêu chàng."
Niềm vui mừng nháy mắt bao trùm lấy hắn, hắn thì ra nghĩ đến nàng nói thích hắn, nguyện ý cùng hắn thành thân, đã muốn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, bây giờ lại mới phát hiện, chuyện tốt đẹp đi qua sẽ còn có chuyện tốt đẹp khác đến.
Tỷ như, nàng nói thương hắn. Lại tỷ như, hắn phát hiện chính mình cũng yêu nàng.
"Nhu nhi."
"Dạ?"
"Ta cũng yêu nàng."
Bên môi của nàng chợt hiện lên nụ cười hạnh phúc, hắn không nói yêu nàng, kỳ thật nàng cũng biết. Yêu dù không có nói ra miệng, lại vẫn có thể cảm giác thật là sâu sắc.
Nàng đối với lựa chọn của chính mình lúc trước, không có chút chần chờ nữa, nàng không hối hận gả cho hắn, chẳng sợ tương lai hắn khôi phục lại trí nhớ, không yêu nàng nữa, nàng cũng không sợ. Ít nhất, hắn từng như vậy đối với nàng, từng như vậy nhường nhịn làm chuyện tình cho nàng cảm động, nàng lại còn có thể yêu cầu cái gì? ở thời điểm còn có thể yêu liền cố gắng để yêu đi, về phần ngày mai, sẽ chờ đến hừng đông nói sau.
Nàng ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng mà nói: "Ôm ta đến giường đi, tướng công?"
Thân hình của hắn cứng đờ, sau đó hô hấp nhanh hơn.
"Ta muốn chàng." Nàng vươn người liếm liếm vành tai hắn.
Hắn hoảng hốt thiếu chút nữa ôm nàng không xong, trời ạ, loại tra tấn này thực sự ngọt ngào vừa đau khổ, nhiều lần khẳng định hắn sẽ điên mất. Hạ thân của hắn không ngừng nóng lên, nhưng thật là không được, "Nhu nhi, thân thể của nàng hiện tai, tuyệt đối không thê."
"Ai nói." Nàng nhìn hắn cười, mặt mày ửng đỏ, ngọt ngào lại tà ác, "Ta hiện tại tinh thần thực sự tốt," Nhưng nàng ban ngày này ói đến tối trời đen kịt, nằm ở trên giường không ngồi dậy nổi.
"Tướng công, ta thực muốn.... Chàng không nghĩ muốn ta sao, ân?" Mềm mại bàn tay nhỏ bé mơn trớn trên ngực của hắn chậm rãi một đường đi xuống, phủ đến cái kia địa phương đang sưng phồng lên, ý cười bên môi nàng càng sâu, "Ngô, xem ra là muốn, rất muốn."
Hắn hơi thở thô gấp nơi ngực kịch liệt phập phòng, một phen đè tay của nàng, thì ra một nữ nhân rụt rè một khi buông thả, cũng thật là muốn lấy mạng người, "Nàng xác đinh?"
"Uhm, chỉ cần chàng nhẹ một chút." Bốn tháng, hẳn là không sao đâu.
Lực nhẫn nại của hắn, cũng chỉ có thể đến đây, hắn vươn tay ôm lấy nàng hướng đến giường, thời gian dày như vậy không đụng đến nàng, hắn đã sớm đến mức phát cuồng. Phi thường thấu hiểu, chu môi hé mở, nữ nhân đẹp nhất nhân gian, bất quá cũng như thế này.
Đêm nay hắn tuy rằng kích động, tuy rằng tình cuồng, nhưng vẫn là thật cẩn thận chế trụ, sợ chạm vào làm đau nàng.
Liền phía trước nơi dụ dỗ chất lỏng tuông ra, hắn nâng đùi phải của nàng lên, nghiêng thân mình thong thả mà sáp nhập, không dám giống như mọi lần một lần đẩy vào, mà là phi thường chậm rãi, phi thường chậm rãi từng chút từng chút một tiếng vào.
Đôi mắt như ngọc của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào biểu tình của nàng, nhìn thấy nàng một cái nhíu mày rất nhỏ liền dừng lại động tác, nhẹ giọng hỏi, mãi cho đến lúc nàng thúc giục, hắn mới lần nữa thẳng tiến.
Rốt cuộc, cũng hoàn toàn thâm nhập vào trong thân thể nàng, bọn họ đồng thời thở một hơi dài, cảm giác đã lâu không có ở chung một chỗ, loại này cảm giác thật thân thiết, thực sự tốt đẹp làm cho người ta muốn khóc.
"Cảm giác có khỏe không, hửm?"
"Ngô....." Tiếng rên rỉ tinh tế từ mũi của nàng đi ra.
" "Ngô" là ý gì?"
"Ý tứ là, nếu chàng di động, cảm giác thật rất tốt."
Nữ nhân này, khi nào thì trở nên lớn mật như vậy? Nhưng, hắn lại thích nàng lớn mật, thích nàng chỉ lớn mật đối với một mình hắn mà. Phủ trên bụng của nàng, hắn ôn nhu di chuyển, cho dù không thể tận tình rong ruổi, nhưng có thể ôm nàng, cùng nàng hòa chung làm một, loại cảm giác này làm cho hắn hưng phấn không thôi.
Đây là một loại hoan ái ôn nhu như nước, mỗi động tác của hắn đều tràn ngập nhu tình cùng săn sóc, loại ôn nhu này cũng đủ làm chết người giống như một lốc xoáy trong hồ chậm rãi chuyển động, tưởng chừng làm cho đem nàng cuốn vào bao phủ, so với hoan ái kịch liệt, cuồng dã kia, cảm thụ phi thường khác nhau, thì ra ôn nhu cũng đủ để giết người, càng có lực sát thương.
Bọn họ rất nhanh liền toàn thân run run đạt tới cao trào, hắn nhẹ nhàng mà hôn lên nước mắt của nàng, trấn an cảm xúc kích động của nàng, rốt cuộc cũng đợi cho nàng bình tĩnh trở lại, ở trong lòng hắn yên tâm đi vào giấc ngủ.
Hắn ôm chặt nàng, ôn nhu hôn lên mặt còn ướt át của nàng, thời điểm ôm nàng, hắn cảm thấy chính mình ôm toàn hạnh phúc thế giới, trong thế giới này, có nàng, còn có con của bọn họ.
Hạnh phúc, đôi khi cũng có thể đơn giản như vậy.