Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chính là vậy đó, ba thấy anh ấy có quá đáng không!” Quan Tử Dung thở phì phò tố cáo xong thì nhấp một hớp trà hoa cúc, ừ… thật ngon miệng. Vẫn là về nhà tốt nhất, mới không giống người kia, nhất định sẽ lại nói: “Bởi vì trà sắp mốc rồi nên mới cho cô uống.”
“Người này thật là kém ăn nói.” Từ trước đến giờ cha Quan luôn chú trọng giáo dục cau mày, đau lòng bảo bối nhà mình suốt ngày bị người ta ăn hiếp.
“Chính là vậy đó!” Quan Tử Dung đi đến bên cạnh ba mình, ôm lấy cánh tay ông làm nũng: “Ba, con rất đáng thương có phải không? Miệng anh ta thật là xấu, lần nào cũng ăn hiếp con.”
Nhân dịp tết âm lịch, Quan Tử Dung về nhà tụ họp với mọi người. Khó có khi nào có đầy đủ mọi người trong nhà, cô liền tố cáo một tràng la liệt về những khổ sở của nửa năm qua.
“Sao A Thành có thể giới thiệu người như vậy chứ?” Mẹ Quan buồn bực. Lúc đầu chính đứa nhỏ này đảm bảo là bạn cùng phòng của thằng bé là người tốt nên họ mới yên tâm cho con bé lền Đài Trung học.
Quan Tử Ngôn sờ sờ cằm suy ngẫm: “Nhưng theo A Thành từng nói, bạn cùng phòng của cậu ta rất lạnh lùng, không thích giao tiếp với mọi người sao?” Bây giờ thì ngược lại, cậu ta có chỗ nào lạnh nhạt với em gái anh chứ? Chỗ nào một ngày không nói quá ba câu đâu?
“Nhất định là anh ta đặc biệt khó chịu với em!” Cô ở đó đều bị người ta đùa giỡn cả ngày.
Nhớ lại nửa năm trước, lúc phát hiện bạn cùng phòng là một người đàn ông thì cô thật giật mình. Đều là do A Thành không nói rõ ràng.
Chỉ là cô nhanh chóng phát hiện ra, người này thật ra cũng không tệ lắm. Sợ người nhà khi biết cô sống chung với một người đàn ông sẽ bắt cô chuyển ra ngoài nên cô giấu diếm 2 tuần rồi mới nói ra.
Sau lại ba cô đến Đài Trung để tra xét, cảm thấy anh không tệ cộng với sự đảm bảo của A Thành nên mới miễn cưỡng đồng ý cho cô ở lại.
Bây giờ cô đã biết, tại sao A Thành lại yên tâm như vậy rồi. madee by đ l q d
Ở với nhau nửa năm, cô hoàn toàn không thấy anh qua lại với cô gái nào. Cô từng hoài nghi anh là gay nhưng cô cũng không thấy anh mập mờ với người đàn ông nào. Anh không hút thuốc lá, không uống rượu, cô chưa từng thấy qua cuộc sống riêng của một người đàn ông so hòa thượng còn sạch sẽ hơn thế này.
“Đã như vậy thì sau khi nghĩ tết chuyển ra ngoài đi.” Quan Tử Đàn nói.
Only in diiiennn dann lê quy dôn
“Em không muốn.” Quan Tử Dung không cần suy nghĩ liền từ chối.
Quan tử Tề nghe vậy thì chân máy nhướn lên, nét mặt ý noi: chậc, con gái!
Bị làm tức đến chết mà kêu dọn ra ngoài lại không đi. Chậc, con gái đúng là sinh vật mâu thuẫn và phiền toái.
“Này, anh tư, ý anh là sao. Người ta bị bạn cùng phòng làm khó dễ, về nhà lại bị anh làm tức chết, em cảm thấy em thật đáng thương.” Bây giờ cô đã biết tại sao lúc bị Lương Vấn Hân bắt nạt lại thấy quen thuộc như thế.
Nói là oán trách thật ra là làm nũng thì đúng hơn.
Made bbyyy hoang phu vu nguyet dienn dan lle quy don
Từ đầu đến cuối Quan Tử Tu luôn trầm mặc đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, không nói một câu đứng dậy.
“Anh hai, anh đi đâu vậy?”
Quan Tử Tu đang muốn đi qua, đột nhiên quay đầu lại nói một câu: “Không nên đem ý tốt của người ta làm thành chuyện đương nhiên.”
Lấy đâu ra nhiều thức ăn ăn không hết như vậy? Coi như người ta không nói, chẳng lẽ con bé không có đầu óc để suy nghĩ sao? Tại sao nhất định phải nói ra lời mới gọi là quan tâm? Còn những hành động khác lại là không đáng một xu?
At điieenn dânnn lê quyy don 18 july 2015 12: 15
Sau khi Quan Tử Tu rời đi, phòng khách rơi vào trầm mặc.
“Em giống như... nói sai... “ Quan Tử Dung ngập ngừng nói, vẻ mặt áy náy.
Chỉ là ngắn ngủn một câu nói, lại như nói ra bao nỗi đau khổ trong lòng anh.
Cũng hơn một năm, anh ba vẫn không thể nào quên được chi Hạ, quên đi sự phản bội của cô ấy sao?
Just in diennn dann lê quy donn.
If you se another web, they are copier
Khi tất cả mọi người đều nhìn Lương Vấn Hân là người bắt nạt cô thì chỉ có anh ba là nhìn theo một góc độ khác.
Có lẽ Lương Vấn Hân là quan tâm cô theo một cách khác.
Mặc dù luôn bắt nạt cô nhưng anh vẫn luôn quan tâm cô.
Được rồi, có thể rất kỳ quái, nhưng sự thật chính là như thế.
Cô nghĩ, anh không phải là người miệng ngọt nhưng không phải là người đàn ông hư.
Vừa về đến nhà là cô được phục vụ như một nữ hoàng, các loại thuốc bổ đều có đầy đủ, là anh sợ cô không biết chăm sóc cho bản thân mình. c bổ dược thiện Toàn Đoan đi lên, chỉ sợ nàng tại bên ngoài không hảo hảo chăm sóc mình.
Cô vốn coi đây là một chuyện rất hạnh phúc nhưng chỉ vì một câu nói của anh ba mà lòng cô như có tảng đá chèn vào.
Năm nay tựu trường hơi sớm, qua Tết âm lịch mấy ngày cô liền thu dọn đồ đạc để lên Đài Trung
Ngày đi, mẹ cô còn đặc biệt nấu cho cô một nồi canh gà hầm.
Gần một tháng không thấy, không biết người đàn ông ác miệng kia có cô đơn không? Còn có đồ lại ăn không hết thì có nhét vào bụng người khác không?
Lúc tìm chia khóa mở của phòng cô miên man suy nghĩ.
ddiiieenn da ll ê qquuu doonnn
Lúc tới nơi thì cũng hơn bảy giờ, đã qua giờ ăn tối. Trong phòng tối đen như mực, không hề có tiếng động nào.
Trên căn bản chỉ cần Lương Vấn Hân ở nhà, trong phòng nhất định sẽ có một bóng đèn nhỏ đang sáng. Anh cũng từng dặn cô, nếu như anh chưa về thì chỉ cần cô ở nhà thì vẫn phải để một bóng đèn sáng. Về phần có phải vì anh sợ tối không thì cô chưa từng hỏi. Cô cũng không nghĩ một người đàn ông sẽ sợ tối. Chỉ là cho đến bây giờ, cô vẫn chưa bao giờ thấy nhà tối đen như mực bao giờ
Chẳng lẽ anh thật sự không có ở nhà?
Quan Tử Dung lục lọi mở đèn, nhìn thấy trước cửa phòng anh vẫn còn chìa khóa thì cau mày. Cô tùy tiện để hành lý xuống rồi buồn bực gõ cửa phòng anh: “Lương Vấn Hân, anh có ở trong phòng không?”
Một mảnh yên lặng.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại kêu thêm mấy tiếng, vẫn không có ai trả lời.
Anh thật sự không có ở nhà sao? Hay là đang ngủ? Cô nhún nhún vai, lơ đễnh vào phòng tắm tắm nước nóng.
Cô quay lại phòng, hình ảnh chiếc chìa khóa vẫn không thể thoát khỏi đầu. Cô càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng, càng nghĩ càng không an lòng. Cô gõ cửa phòng anh một lần nữa.
“Lương Vấn Hân, nếu anh có ở trong phòng thì trả lời một tiếng có được không?”
Vẫn không có ai trả lời cô.
Cô suy nghĩ một chút, thử xoay nắm cửa, một mặt tự nói với mình, nếu cửa phòng khóa thì cô sẽ về phòng mình…
Nhưng cô không hể tốn chút sức nào để mở cửa ra.
Quan Tử Dung ghé đầu vào nhìn, trong phòng tối đen, rèm cửa kéo kín đến nỗi không một tia sáng nào có thể lọt qua được. Từ ánh đèn trong phòng, cô nhìn thấy một thân hình cong cong trên giường, không buồn nhúc nhích.
Tim cô nhói lên, trong nháy mắt cô không hiểu sao lòng mình lại chua xót.
Cô đi tới cạnh giường, gọi khẽ: “Lương Vấn Hân, anh có khỏe không?”
Ở chung với nhau nửa năm, cô biết là người đàn ông này rất nhạy cảm, không thích người khác đụng chạm vào người mình. Bình thường anh ngủ cũng không sâu, một âm thanh nhỏ cũng làm anh tỉnh giấc.
Cô đưa tay sờ lên trán anh, trong nháy mắt lại rụt về.
Hình như cô chỉ thỉnh thoảng thấy anh ho nhẹ, dạ dày của anh cũng không tốt cho nên luôn ăn nhiều bữa nhỏ, ăn thức ăn nhẹ. Nhưng ăn bao nhiêu cũng không mập. Thời tiết thay đổi thì mũi anh liền bị dị ứng.. Cô luôn nghĩ sức khỏe anh không tốt, nhưng không ngờ lại yếu tới vậy.
Bên cạnh có gói thuốc, trên đó ghi ngày mua là ba ngày trước. Cô vội vàng đi lấy nước ấm rồi gọi anh dậy. Nhưng anh lại bất tỉnh nên cô đành mạnh bạo nhét vào miệng anh.
Lương Vấn Hân đang ngủ mê man cũng nhíu mày kháng nghị.
Người này, rất sợ đắng, sợ cay, sợ chua... Nói chung là tất cả các vị đều không được quá năng.
“Đàn ông con trai mà lại sợ đắng, nói ra không sợ người ta chê cười sao.” Cô cười khiển trách, thấy anh đang mê man vẫn chống cự liền dâng lên một niềm thương tiếc.
Một lát sau, nhiệt độ hạ xuống, anh toát cả mồ hôi ra.
Cô đến phòng tắm vắt khăn nóng lau mồ hôi cho anh. Để tránh anh bị lạnh, cô lau từ trán, khuôn mặt, cổ, thuận tay đẩy ra mấy nút áo, lau đang lúc lơ đãng liếc thấy một vết sẹo trắng trước ngực anh.
Cô không tự chủ đưa tay sờ nhẹ. Giống như là vết đao, vết sẹo đã nhạt màu nhưng lại rất nhỏ và dài, kéo từ ngực đến thắt lưng, có thể tưởng tượng lúc ấy anh sẽ đau bao nhiêu… Làm sao anh có thể chịu được chứ?
“Ừ... “ Anh thấp giọng rên rỉ, đẩy tay cô ra, giống như đang kháng cự cái gì đó, vẻ mặt rất đau khổ: “Đi… mỡ…”
“Lương Vấn Hân?” Cô lo lắng khẽ gọi, cô thử chạm khẽ vào mặt anh, không ngờ anh lại giãy giụa mãnh liệt. Cô bị hù sợ, cô nắm chặt lấy tay anh, sợ anh tự làm bản thân mình bị thương.
“Đừng... Đụng tôi... Tránh ra... “ Lương Vấn Hân thở dốc như loài thú lâm vào tuyệt vọng. Hàng chân mày nhăn lai, sau đó anh lại muốn nôn.
Quan Tử Dung luống cuống tay chân, không còn kịp làm gì nữa, anh đã nôn hết lên người cô.
Cô không biết anh đã mê man bao lâu, cứ cúi mình nôn mửa như là muốn nôn cả nội tạng ra.
Quan Tử Dung quả thật bị anh dọa sợ, cô ôm chặt lấy anh, mặc anh nôn ẹo trên người cô. Cô vỗ nhè nhẹ lưng anh: “Lương Vấn Hân, đừng như vậy... “ Nếu cứ tiếp tục ói như vậy thì anh sẽ chết mất.
Sự khó chịu này làm sao có thể chịu được chứ?
Không biết là do cô an ủi hay do mệt quá mà lát sau anh đã ngủ say.
Cô chăm sóc cho anh xong rồi mới vào phòng tắm thay quần áo và tắm lại một lần nữa.
Tắm xong ra ngoài, cô phát hiện anh lại sốt cao nên không thể làm gì khác hơn là pha một ly thuốc hạ sốt cho anh.
Một buổi tối, anh hết phát sốt rồi lại hạ sốt…
Cô mệt mỏi nằm xuống.
Cô chưa bao giờ gặp phải bệnh nhân nào khó phục vụ như anh.
Trời vừa sáng thì cô cũng cạn kiệt sức lực, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ len vào, người ngủ say trên giường đưa tay lên che lại, anh nhớ là mình đã kéo hết rèm cửa…
Lương Vấn Hân hơi híp mắt lại, con ngươi từ từ thích ứng với ánh sáng. Thứ đập vào tầm mắt anh đầu tiên là vẻ mệt mỏi của cô.
Mấy hình ảnh mơ hồ xẹt qua trong đầu, anh mơ thấy mình bị ác mộng quấn quanh sau đó có một giọng nói êm ái cùng với một cái ôm ấm áp đã kéo anh đi…
Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh nhìn về phía gương mặt đang ngủ say.
Cô bé này chắc xuất thân từ một gia đình có gia giáo, lễ phép, tính tình dễ chịu, nói năng cẩn thận, tuyệt đối không nói tục.
Anh đã từng chú ý, chỉ cần hơn mười một giờ mà cô chưa đi ngủ thì đôi mắt sẽ xuất hiện tia máu. Qua mười hai giờ thì mắt bắt đầu nhíp lại… Anh cố tình không cho cô ngủ, kéo đông kéo tây nói chuyện với cô. Sau đó cô bắt đầu nói xằng nói bậy.
Cô có thể chống đỡ một đêm không ngủ chăm sóc anh, thật sự không thể nói đúng là việc ngoài ý muốn.
Anh vươn tay, ngón tay sờ nhẹ gò má mềm mại của cô. Không ngờ chỉ đụng nhẹ một cái cô đã tỉnh dậy, có thể thấy được cô rất quan tâm anh.
“A, anh tỉnh rồi!” Cô theo bản năng muốn sờ xem trán anh có nóng không thì đột nhiên dừng lại giữa không trung. Cô vẫn là không nên tùy tiện động tay động chân.
Lương Vấn Hân không tránh ra, chỉ là nhìn cô chằm chằm.
“Ách... Cái đó, anh đói chưa? Em đi nấu cháo cho anh. Rất nhanh đó, mười phút là xong rồi!”
Cô không đợi anh phản ứng đã biến mất không còn bóng dáng.
Anh bắt đầu tính giờ, quả nhiên ở phút thứ 9, cửa phòng bị mở ra.
Nấu cháo có thể nhanh như vậy sao?
Mười phút cũng có thể nấu cháo sao?
Lương Vấn Hân liếc mắt nhìn chén cháo nóng hổi trong tay cô: “Ăn xong có chết không?”
Dạ dày của anh đã rất yếu rồi, anh không có vĩ đại đến mức lấy thân thử thức ăn như trong tiểu thuyết.
Quan Tử Dung không dám tin trợn to mắt.
Đúng rồi! Đây chính là phong cách của anh, không nên trông cậy anh sẽ nói lời ngon tiếng ngọt.
“Được!” Cô cắn răng trả lời.
“Cháo chín được sao?” Anh phải chuẩn bị tâm lý trước mới được
“Ít nhất cũng không còn sống!” Thật phí công cô lo lắng cho anh, còn nấu cháo nữa chứ.
Vậy thì còn có khả năng khác…
“Tối hôm qua nấu xong nhưng lại bị hư, bản thân không dám ăn phải không?”
Toàn là lời cay nghiệt
Lúc này cô tặng cho anh một cái liếc mắt xem thường: “Tôi cũng không phải là anh!”
Cô múc một muỗng cháo ăn trước.
“Được chưa? Thường ngày ăn ở ác quá nên sợ người ta trả thù sao.” Có thể thấy được nhân cách của anh tệ như thế nào.
Cô vừa nói vừa múc một muỗng cháo đến miệng anh: “Mau đi... lát nữa còn phải uống thuốc.”
Lương Vấn Hân liếc cô, không nói gì há mồm, không ngờ cháo lại ngon như vậy, anh nhíu mày: “Không phải là cô ăn bên ngoài rồi gói mang về đó chứ?”
Nếu không phải như thế làm sao mười phút có thể nấu xong được chứ?
Ai, cái miệng này!
Cô dậm chân: “Đúng rồi đúng rồi, anh muốn thế nào thì như thế đó!”
Đúng á, cái này cũng không phải hoàn toàn do cô làm, nước cháo là do mang từ nồi súp gà ở nhà tới. Cô ở nhà nghĩ anh tốt xấu gì thì cũng cần phải tẩm bổ nên mới mang theo.
Cho anh ăn cháo xong, lại cho anh uống thuốc rồi cô nói: “Trong nồi còn miếng cháo gà, lát nữa muốn ăn thì nói với em. Còn nữa, nhớ chú ý một chút, có chuyện gì thì nhớ la lên, em ở kế bên.”
Lương Vấn Hân không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Anh nhìn gì vậy?” Có chỗ nào không đúng sao? Nếu không tại sao anh lại dùng cái vẻ mặt phức tạp đó nhìn cô? Mặc dù cái miệng vẫn ác ôn nhưng thái độ lại khác? Ánh mắt? Hay còn gì khác? Cô cũng không thể nói ra được…
“Tôi nghĩ rằng, cô sẽ không về sớm như vậy.” Không phải từ giờ đến khi nhập học còn một tuần sao?
May mắn là cô về sớm! Nếu không anh cứ mê man như vậy thì thật là nguy hiểm.
Cô còn nhớ đã từng hỏi anh có về quê ăn Tết không, anh trả lời: “Không trở về”
Trong một tháng này, cô ở nhà cứ nhớ đến anh ở Đài Trung một mình, cơm canh lạnh tanh ăn Tết một mình thì liền cảm thấy không vui. Cho nên cô mới quyết định thu dọn hành lý trở về.
Nhưng anh lại nói ra lời tổn thương cô: “Vàng lên giá, đừng có tự giác vàng lên mặt.”
Cô lựa lời nói: “Tôi nhớ món ăn Đài Trung. Nhớ món gà quay, bạch tuột chiên…”
“Trư Bát Giới!” Anh cười mắng nhẹ. Khuôn mặt luôn lạnh lùng xẹt qua một tia ấm áp.
Cô quay lại…
Lương Vấn Hân mệt mỏi lưu lại phần tài liệu cuối cùng. Anh đem ánh mắt khô khốc dời khỏi màn hình. Anh mở bình nước ra, phát hiện bên trong không còn một giọt nước, chỉ còn lại mấy cánh hoa cúc tròn tròn, mập mạp thật đáng yêu. Làm anh nhớ đến khuôn mặt tươi cười của ai đó.
Trên bình nước còn dán miếng giấy: Hoa Cúc có tác dụng giải nhiệt, sáng mắt…
Anh nhớ đến hình ảnh cô thao thao bất tuyệt về công dụng của hoa cúc thì không khỏi bật cười.
Hoa cúc là cô mang từ nhà tới, còn thuốc bắc thì cô đi mua. Cô nói anh suốt ngày cứ dán mắt vào màn hình rất có hại cho đôi mắt.
Anh cầm bình nước ra khỏi phòng, tivi trong phòng đang chiếu chương trình Discovery và dĩ nhiên người đang xem nó đã sớm đi gặp chu công đánh cờ rồi.
Lương Vấn Hân liếc nhìn chuỗi ghi chép kế bên cô, hiển nhiên là lúc nãy cô gọi điện về nhà là để hỏi về các vị thuốc bắc, cách nấu như thế nào.
Anh đi nhẹ nhàng đến bên cô, lười biếng liếc nhìn gương mặt cô.
Học kỳ này không biết cô bị chạm mạch gì, mà suốt ngày chỉ thấy lo học hành, hội dinh viên, làm thêm. Cả ngày không thấy bóng dáng cô đâu cả.
Xem ra là cô thật sự rất mệt rồi.
Anh không tự chủ được ngắm nhìn cô, rồi bật dây đi về phòng cầm thấy giấy và bút. Sau đó phát họa gương mặt cô.
Anh không nhớ mình đã bao lâu rồi không vẽ người. Anh chỉ nhớ từ lâu rồi anh không có cái cảm xúc mãnh liệt như thế này. Anh phát hiện, mình hoàn toàn không cần phải suy nghĩ liền có thể dễ dàng vẽ được gương mặt cô…
“Ưmh...” Quan Tử Dung duỗi thẳng lưng, chống lại tầm mắt của anh, xoa xoa đôi mắt nhìn về phía tivi: “Ah? Hết chương trình rồi à?”
Anh cười như không cười nhíu mày: “Thấy bạn bè có nhớ chào hỏi không đó?”
Chương trình Dis¬cov¬ery hôm nay là nói về tinh tinh…
“Đồ quỷ sứ đáng ghét, anh tránh ra!” Cô quay đầu lại, liếc thấy bức tranh trong tay anh: “Anh đang vẽ cái gì đó? Em có thể xem không?”
Lương Vấn Hân nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Gương mặt ngây ngô lúc đang ngủ này không phải là cô sao.
“Lương Vấn Hân! Anh thật quá đáng...” Cô nhào tới, bóp cổ anh.
Đáng ghét! Tại sao anh không vẽ đẹp một chút? Nhìn bộ dáng của cô thật ngu ngốc, khóe miệng còn mấy giọt nước miếng, người ta nhìn thấy thì làm sao đây, hình tương của cô đã bị anh phá hủy, a a a
Lương Vấn Hân chỉ cười, cúi đầu cười, cũng không tránh khỏi đòn tấn công của cô.
Quan Tử Dung đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn nụ cười của anh.
Thì ra anh cũng sẽ cười, một nụ cười chân thành, hơn nữa còn rất đẹp.
“Ngu ngốc!” Anh thừa dịp cô đang ngần người thì búng trán cô một cái, sau đó đi rót nước.