Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói của Ân Dĩ Mặc âm u, mang theo lạnh lùng, từng câu từng chữ đ.
â.
m vào trong trái tim của Tô Thời Sơ, khiến cô không thể phản kháng.
“Tôi! ” Tô Thời Sơ giật mình, miệng há hốc, lại không nói ra lời nào.
Cô không nên đi rình mò sự riêng tư của Ân Dĩ Mặc, càng không nên trả lời điện thoại và nghe được giọng nói của cô gái kia.
Tinh tế, yếu đuối, lại làm cho người ta đau lòng…
“Không có lần sau!” Ân Dĩ Mặc nghiêm nghị nhìn Tô Thời Sơ, sắc mặt âm trầm, mỗi một chữ anh nói ra đều đặc biệt sắc bén và lạnh lùng.
Tô Thời Sơ cúi đầu, im lặng không nói gì.
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại một tiếng, sau đó trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông:
“Thanh Thanh, anh ở đây.
”
…
Tô Thời Sơ không biết mình trở về phòng ngủ bằng cách nào.
Cô ngồi trong chăn, chăn rất ấm nhưng cả người cô lại lạnh lẽo.
Cô ôm n.
g.
ự.
c thở hồng hộc, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn xông lên.
Không có tai tiếng, không có bê bối tình ái, phong độ, nam thần quốc dân!
Những lời khen ngợi của người ngoài đối với Ân Dĩ Mặc, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành chuyện cười.
Cô vốn còn tưởng rằng, Ân Dĩ Mặc có thể sẽ không thật sự coi trọng cuộc hôn nhân này, nhưng ít nhất cũng sẽ tôn trọng cô.
Tuy nhiên bây giờ xem ra anh cũng không khác gì với những người đàn ông đã từng trêu đùa tình cảm của cô.
Dạ dày của Tô Thời Sơ thắp chặt, mì dầu hành cô vừa ăn dường như đã biến chất.
Cô cảm thấy buồn nôn, từ trên giường lao xuống như bay, vọt vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn mửa không ngừng.
Dạ dày ngay lập tức sạch sẽ, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng.
Bởi vì nôn mửa, trong mắt cô một tràn ngập hơi nước và sương mù, nhìn không rõ mọi vật trước mắt, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau nhói.
Cô khôn khỏi thwor dài trong lòng, cũng may cô không để ý.
Cũng may từ lúc mới bắt đầu, cô đã cho đặt sẵn cho mình một vị trí và cô cũng không ôm một tia hy vọng nào.
Tuy nhiên, động tâm là điều khó kiểm soát nhất.
Cô đã tự cảnh báo mình, không nên yêu một người đàn ông nguy hiểm như Ân Dĩ Mặc, nhưng vì lòng tốt của anh mà cô hết lần này đến lần khác trầm mê.
Tô Thời Sơ lau nước mắt trên mặt và cắn chặt răng.
Trò chơi sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, không sớm thì muộn.
Tô Thời Sơ, nhận rõ vị trí của mày, làm tốt bổn phận của mày, sau khi hoàn thành giao dịch, vỗ m.
ô.
n.
g rời đi!
Một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau.
Tô Thời Sơ nhìn chằm chằm hai con mắt sưng húp của mình rồi đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy Ân Dĩ Mặc đã ngồi ở trước bàn ăn, nhàn nhã ăn sáng, nhìn tờ báo tài chính, giống như tối hôm qua không có việc gì xảy ra.
“Chào buổi sáng, Ân tổng.
” Sắc mặt Tô Thời Sơ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần xa lạ so với trước kia.
Ân Dĩ Mặc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mím môi, xem như là đáp lại.
Đây đều là những phản ứng bình thường giống như trước kia, nhưng bây giờ trong mắt của Tô Thời Sơ, nó đã thay đổi.
Hóa ra cô chưa bao giờ được tôn trọng khi ở bên cạnh anh.
“Chiều hôm qua tôi vội vàng rời đi, còn có chút công việc chưa hoàn thành nên rôi đến công ty trước.
” Tô Thời Sơ cúi đầu, nói xong cô liền đi về phía cửa.
Cô không có tâm trạng, chứ đừng nói đến việc ăn sáng cùng Ân Dĩ Mặc.
Ngay cả việc ngồi trên cùng một bàn ăn, cô cũng cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Thời gian vẫn còn sớm, trở về ăn cơm.
” Ân Dĩ Mặc nhướng mi, sắc mặt có chút bất an.
Tô Thời Sơ mím môi nhưng không có đáp lại, vẫn tự mình mở cửa phòng khách.
“Tô Thời Sơ!” Ân Dĩ Mặc mất kiên nhẫn quát lớn, càng lúc càng khó chịu: “Cô đang giở trò gì vậy hả?”
Đêm qua, người nghe điện thoại mà không có sự cho phép của anh, chính là cô!
Người phạm sai lầm là cô, vậy tại sao cô vẫn làm như mình không sai?
Đáp lại anh là một tiếng đóng cửa cực kỳ dứt khoát.
Con ngươi của Ân Dĩ Mặc mở to, anh không dám tin nhìn vào vị trí trước cửa trống rỗng không có một bóng người
Dì Phạm bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới phu nhân vẫn luôn ngoan ngoãn lễ phép, hôm nay lại đột nhiên tỏ thái độ, không nể mặt Ân tổng.
“Ân tổng ngài đừng tức giận, có thể phu nhân hôm nay khẩu vị không tốt! ”
“Cô ta muốn tạo phản!” Ân Dĩ Mặc gầm nhẹ một tiếng, giơ tay ném cốc cà phê trong tay ra ngoài.
Ngay lập tức, chiếc cốc vỡ thành từng mảnh, chất lỏng màu nâu cũng chảy trên sàn gỗ, trông thật đáng ghét.
Dì Phạm đứng ở một bên run rẩy, không dám lên tiếng nữa.
Trước đây tâm tình Ân Dĩ Mặc vẫn không ổn định lắm, ném đồ đều là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng từ sau khi Tô Thời Sơ tới, chuyện như vậy gần như không bao giờ xảy ra.
Mà hôm nay, Ân Dĩ Mặc lại một lần nữa mất khống chế.
Một lát sau, dì Phạm thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, thu thập mảnh vỡ trên mặt đất.
Ngôi nhà vốn còn có chút nhân tình, thoáng cái lại khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo trước đây.
…
Quốc Tế Huy Hoàng.
Tô Thời Sơ ngồi trong phòng làm việc thư ký, ép buộc mình làm việc cả buổi sáng, nhưng sự tức giận trong lòng vẫn không thể phát tiết ra.
Cô cũng không biết, rốt cuộc mình đang giận ai.
Đúng lúc này, Tiểu Đình cùng Tiểu Lỵ đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt cũng mang theo một tia không vui:
“Chị Thời Sơ, bản sao kê đối chiếu tài chính chị vừa gửi đi có nhầm lẫn gì hay không?”
“Quý trước, tôi và Tiểu Lỵ rõ ràng làm rất tốt, vì sao số tiền lương không đúng, có phải là tài chính sai hay không?”
“Hai người chúng tôi cũng không phạm sai lầm gì, vì sao lại khấu trừ tiền lương?”
!
Hai người bọn họ cô một câu tôi một câu, tỏ rõ sự không hài lòng với quyết định của Tô Thời Sơ, thậm chí còn hận không thể trực tiếp kéo Tô Thời Sơ ra ngoài, ngồi vào vị trí của cô ấy.
Tô Thời Sơ khẽ ngước mắt lên, bình tĩnh liếc nhìn khuôn mặt hai người bọn họ.
Đôi mắt của cô bình tĩnh không một gợn sóng, nhưng lại làm cho Tiểu Lỵ cùng Tiểu Đình cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
“Không làm sai?”
Tiểu Lỵ cùng Tiểu Đình liếc nhìn nhau, có chút chột dạ.
Nói là không làm sai, nhưng bản kế toán tổng hợp tháng trước, quả thật có chút sai sót, nhưng hai người họ đã phát hiện kịp thời, nhanh chóng sửa đổi lại số liệu, hầu như không ai người phát hiện ra.
Mỗi ngày Tô Thời Sơ đều bận rộn như một con quay, chỉ riêng công việc của thư ký trưởng cũng đủ để cô bận rộn, làm sao có thể chú ý tới hành động của hai người bọn họ?
Nhìn hai người vẫn còn ôm tâm tình may mắn, Tô Thời Sơ nhíu nhíu mày.
Tâm trạng của cô vốn đã không tốt, nhìn hai người bọn họ coi mình là kẻ ngốc, ánh mắt cô càng trầm xuống, trực tiếp ném một tờ tài liệu đến trước mặt hai người.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Lỵ và Tiểu Đình đều trắng bệch.
“Về chỗ đi, còn có lần sau, rời khỏi Quốc Tế Huy Hoàng.
” Tô Thời Sơ nói chuyện không khách khí, trực tiếp đưa ra cảnh cáo.
Tính cách của Tiểu Lỵ nóng nảy, vừa định mở miệng chống đối, kết quả Tô Thời Sơ lập tức đứng dậy, xoay người ra khỏi văn phòng, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói nhảm với bọn họ.
Tô Thời Sơ vừa mở cửa ra, ngẩng đầu liền đụng vào một đôi mắt đen và sâu.
“Ân tổng? Anh hiện tại không phải là nên! ”
Tô Thời Sơ sửng sốt một chút, nhớ tới ngày hôm qua Lâm Hoài đã nói buổi sáng hôm nay Ân Dĩ Mặc phải đi máy bay xuất ngoại.
Cô theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ sáng.
Không đợi cô nói xong, Tiểu Đình cùng Tiểu Lỵ đã đuổi theo đến, khoảnh khắc nhìn thấy Ân Dĩ Mặc, trong mắt bọn họ hiện lên sự ngạc nhiên.