Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Như Ngọc nghe vậy thì lấy làm đắc ý nhếch môi mỉm cười tỏ vẻ khinh bỉ Sơ Tình “Cho dù mày có giỏi lấy lòng Tuấn Thiên thì thầy hiệu trưởng cũng không để đứa con trai duy nhất của mình cưới một đứa nhà quê như mày đâu.”
Yến Oanh hừ mũi nói thêm vào “Một đứa dựa vào học bổng toàn phần như mày mà muốn tranh đấu với Như Ngọc sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình mà.”
Xưa nay nhóm của Như Ngọc vẫn thường xuyên kiếm chuyện gây hấn với Sơ Tình nhưng mà lần nào cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chưa từng làm lớn chuyện lên, cô chỉ muốn cố gắng chăm chỉ hoàn thành khóa học của mình, sau khi tốt nghiệp có thể trở thành một người hữu ích cho đời là được.
Có một ông bác lớn tuổi đi tới nhìn đám người Như Ngọc bắt nạt nói những lời khó nghe với Sơ Tình nên lên tiếng “Con bé dựa vào học bổng toàn phần mà đi học thì đã sao chứ? Dù sao tất cả đều là nỗ lực không ngừng nghỉ của con bé tôi là người ngoài mà còn cảm thấy tự hào vì một cô bé có nghị lực như thế đấy, còn các người tưởng là có tiền thì hay lắm à nếu bỏ cái địa vị xã hội của ba mẹ các người ra thì chưa chắc các người bằng được với Sơ Tình đâu.”
Như Ngọc nghe vậy thì bĩu môi tỏ vẻ khinh thường ông bác kia “Ông cũng là kẻ thất học quê mùa sống ở chốn nghèo khó này ông thì hiểu cái gì mà lên tiếng dạy đời người khác chứ.”
Sơ Tình nhìn thấy Như Ngọc càng nói càng quá đáng bây giờ còn dám xúc phạm cả người lớn tuổi ở thôn Vân Thủy nữa nên không thể nào tiếp tục nhắm mắt làm ngơ nữa. T𝐫ải 𝙣ghiệm đọc t𝐫uyệ𝙣 số 1 tại — T𝐑u𝘔T𝐑𝑼𝓨E N.𝖵𝙣 —
Sơ Tình ngẩng đầu lên nhìn Như Ngọc rồi lên tiếng “Cậu nói đủ chưa hả? Cậu muốn mắng muốn chửi gì tôi cũng được nhưng nói chuyện với người lớn tuổi như thế mà coi được sao? Cậu mở miệng ra luôn nói mình xuất thân trong gia đình giàu có gia giáo mà lại ăn nói còn thua một đứa trẻ bụi đời nữa đó, đứng là có tiền mua tiên cũng được nhưng lại không mua nổi cái nhân cách thối nát của cậu đấy Như Ngọc à.”
Như Ngọc nghe vậy thì sôi máu điên lên “Mày vừa nói cái gì hả Sơ Tình? Mày có tin chỉ cần một câu nói của tao thôi thì mày sẽ bị buộc thôi học không hả? Mày nên nhớ một đứa dựa vào học bổng toàn phần như mày thì nên biết thân biết phận một chút chỉ cần tao không vui mày sẽ không còn cơ hội tốt nghiệp nữa đâu đấy, dù gì cũng đã cố gắng nhiều năm như vậy rồi mà.”
Vừa lúc đó giọng nói chứa đựng sự tức giận của Tuấn Thiên vang lên “Xem ra lời nói của cậu còn có giá trị hơn cả ba mình là hiệu trưởng trường đại học y Nam Giang nữa ha.”
Như Ngọc quay người thấy Tuấn Thiên đứng từ đằng sau lưng mình nãy giờ thì giật thót người, cô ta liền lúng túng lên tiếng giải thích “Tuấn Thiên à mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, bọn mình và Sơ Tình chỉ đang tập tiểu phẩm thôi mà.”
Tuấn Thiên nghe vậy thì liền nhếch môi cười lạnh “Tiểu phẩm sao? Cậu làm như mình là đứa trẻ ba tuổi không bằng vậy?”
Như Ngọc liền quay sang nhìn Sơ Tình rồi giả lả thân thiết lên tiếng “Sơ Tình à, cậu nói cho Tuấn Thiên biết là chúng ta chỉ đang tập kịch thôi đi.”
Sơ Tình khẽ nhếch môi cười khinh bỉ rồi lên tiếng đáp “Mắt cậu ta còn rất sáng chứ không có bị mù, tai của cậu ta cũng còn rất tốt chứ không có bị điếc, cậu ta có thể nhìn thấy nghe thấy mọi thứ mà, cậu là đang tập tiểu phẩm cùng tôi hay là đang kiếm chuyện cùng tôi cậu ta có thể phân biệt được mà.”
Như Ngọc nhìn Sơ Tình bằng ánh mắt tức giận, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm cố kìm chế bản thân không lên tiếng chửi mắng Sơ Tình trước mặt Tuấn Thiên nhưng trong lòng vô cùng cay cú thầm nghĩ [Con khốn này dám vạch trần tao trước mặt Tuấn Thiên còn dám châm thêm dầu vào lửa khiến Tuấn Thiên ghét tao, chuyện này tao ghim trong lòng rồi có ngày tao nhất định sẽ bắt mày trả giá vì việc làm ngu xuẩn của mày ngày hôm nay.]
Tuấn Thiên nhìn Như Ngọc bằng ánh mắt tức giận rồi lên tiếng “Thôi đủ rồi cậu không cần phải diễn nữa đâu Như Ngọc à, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ chẳng lẽ mình còn không hiểu tính khí của cậu hay sao. Mình cảm thấy Sơ Tình nói không sai cách cậu đối xử với bác trai kia còn thua cả một đứa trẻ bụi đời nữa đấy, nhà cậu giàu có nhưng không mua nổi nhân cách của cậu thật.”
Tuấn Thiên nói rồi tức giận quay người rời đi, Như Ngọc vội vàng đuổi theo phía sau rồi lên tiếng giải thích “Này Tuấn Thiên, mình xin lỗi mà.”
Tuấn Thiên không thèm quay đầu nhìn lại mà bước đi ngày càng nhanh hơn nữa, Như Ngọc phải chật vật chạy theo phía sau “Tuấn Thiên, cậu từ từ thôi chờ mình với, nghe mình giải thích cái đã.”
Như Ngọc biết là bản thân không đuổi theo được Tuấn Thiên nên giả vờ trật chân ngã xuống đất rồi kêu lên “A đau quá…Tuấn Thiên ơi chân mình đau quá.”