Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sơ Tình nhìn thấy vết thương vẫn còn chảy máu thì rối lên “Thôi chết rồi ở đây không có hộp dụng cụ cứu thương, anh có thuốc cầm máu không hả?”
Yên Cảnh chỉ tay qua cái tủ gỗ bên cạnh giường rồi lên tiếng “Trong đó có mấy lọ thuốc trị thương và băng gạc để băng vết thương.”
Sơ Tình vội vàng đứng dậy mở tủ ra lấy một lọ thuốc mở ra ngửi thử, đây là mùi thảo dược cô biết nó có tác dụng cầm máu nên bước đến đổ một ít thuốc bột màu trắng lên vết thương của Yên Cảnh rồi bôi xung quanh vết thương.
Yên Cảnh giả vờ cau mày, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, cả người anh run lên như là vết thương rất đau vậy khiến cho Sơ Tình cảm thấy có lỗi vô cùng.
Sơ Tình thổi thổi vết thương và lên tiếng dỗ dành Yên Cảnh “Cố lên một chút…sẽ hết đau nhanh thôi.”
Được vợ tương lai tận tình chăm sóc Yên Cảnh nhất thời bị thụ sủng nhược kinh ngồi nhìn chằm chằm Sơ Tình thổi vết thương cho mình cho mình với vẻ mặt mãn nguyện vô cùng.
Qua một lúc Sơ Tình thấy sắc mặt của Yên Cảnh đã ổn định hơn nên mới dùng băng gạc giúp anh băng vết thương lại rồi chỉnh lại y phục trên người anh.
Lúc Sơ Tình chỉnh sửa xong y phục trên người của Yên Cảnh anh liền cầm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi lên tiếng hỏi “Nàng đã từng làm như thế này với nam nhân nào khác chưa hả Sơ Tình?”
“Nhiều rồi” Sơ Tình bình thản lên tiếng đáp.
Yên Cảnh trợn tròn mắt lên “Cái gì? Rốt cuộc nàng đã cởi y phục của bao nhiêu nam nhân rồi hả? Nàng cởi y phục của bọn họ để làm gì hả?”
Sơ Tình bình tĩnh lên tiếng đáp “Tôi học ngành y mà đương nhiên là phải học về cơ thể người, từ mô hình cho đến cơ thể người thật đều từng nhìn qua hết rồi, phải nhìn qua thì mới thực hành được chứ.”
Yên Cảnh lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm “Vậy là nàng chỉ nhìn cơ thể của bệnh nhân và mô hình thôi đúng không? Nàng có từng chủ động đòi cởi áo của nam nhân nào chưa hả?”
Sơ Tình gật đầu “Rồi.”
Yên Cảnh lại trở nên căng thẳng tâm mi cũng chặt lại muốn dính vào nhau luôn “Là ai hả? Là cái tên Tuấn Thiên có đúng không hả?”
Sơ Tình nghe vậy thì liền ôm bụng cười rồi lên tiếng đáp “Người đó là anh đấy, tôi vừa mới cởi áo anh còn gì.”
Yên Cảnh ngẩng người vài giây thì ra là Sơ Tình cố tình trêu đùa anh “Nàng dám chọc quê ta, thật là xấu xa mà.”
Sơ Tình nghĩ nghĩ rồi đột nhiên lên tiếng “Này xem ra anh có tính chiếm hữu rất cao nha ngộ nhỡ sau này tôi gả cho anh chắc cả đời cũng không dám lén phén với người con trai nào khác nữa.”
“Ta sợ nàng rời bỏ ta mà thôi, khó khăn lắm mới có một mối lương duyên với nàng nên ta không muốn đánh mất.”
Sơ Tình nghe Yên Cảnh nói vậy thì cũng mũi lòng “Yên Cảnh, lúc nãy dao có đâm trúng tim anh không hả? Anh sẽ không biến mất có đúng không?”
Yên Cảnh rủ mắt “Chuyện này ta cũng không biết nữa nhưng nếu ta hoàn toàn biến mất thì nên nàng vui mừng mới đúng chứ, nàng vốn không thích ta mà.”
Sơ Tình mím môi rồi lên tiếng đáp “Đối mặt với khế ước hôn nhân với anh tôi đúng là có hơi bất ngờ và khó chấp nhận được nhưng mà nói thật lòng là tôi chưa từng có ý định muốn lấy mạng anh. Thật ra sáng nay cũng có một bà lão trung niên đưa cho tôi một con dao găm như lúc nãy và chỉ tôi cách hóa giải ấn ký nhưng vào thời khắc đó tôi biết là mình không thể làm được, tôi không thể giết chết anh chỉ để thoát khỏi một hôn nhân được.”
Yên Cảnh nghe Sơ Tình nói như vậy thì cảm thấy rất là hạnh phúc trong lòng, anh tự đánh cược với bản thân một ván kết quả là anh thắng rồi Sơ Tình quả thật không nở ra tay giết chết anh.
“Chắc là nàng ghét ra lắm đúng không Sơ Tình, ta đột nhiên xuất hiện còn nói mấy chuyện khế ước hôn nhân khiến nàng không thể chấp nhận được.”
Sơ Tình thật lòng lên tiếng đáp “Nói đi thì cũng phải nói lại, anh cũng chỉ vì muốn báo ơn thôi mà, có lẽ cuộc gặp gỡ giữa chúng ta là do số mệnh sắp đặt vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Yên Cảnh nghe vậy thì khẽ mỉm cười vui vẻ trên môi, chỉ cần Sơ Tình đồng ý thì anh nhất định sẽ tổ chức lễ thành hôn của hai người thật là hoành tráng để thông báo với mọi người cô là tân nương của mình.
“À anh nói rằng vì trên cơ thể tôi có ấn ký của anh nên lúc tôi gặp nguy hiểm anh sẽ cảm nhận được sao?”
Yên Cảnh gật đầu “Phải, cho nên ta mới đến cứu nàng kịp lúc đấy.”
Sơ Tình lại hỏi tiếp “Anh có thể cảm nhận được trong khoảng cách bao nhiêu xa vậy hả?”
“Uhm từ đỉnh Đồ Sơn đến các làng xung quanh thôn Vân Thủy.”
Sơ Tình nghe vậy thì mắt liền lóe sáng lên thầm nghĩ trong đầu [Nếu là khoảng cách gần thì tốt rồi, chỉ cần mình rời khỏi khu vực Đồ Sơn này trở về thành phố thì anh ta sẽ không thể tìm thấy mình nữa, mình cũng không cần phải giết chết anh ta mới có thể hóa giải khế ước hôn nhân.]