Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Như Ngọc đi ra ngoài cùng Thanh Thảo và Yến Oanh thì nhìn thấy Sơ Tình đang mang hộp cứu thương gấp gáp chạy về phía đầu thôn, vẻ mặt của Như Ngọc sợ hãi cứ như vừa nhìn thấy ma vậy, mặt cô nhất thời xanh méc ra.
Thanh Thảo nhìn thấy Sơ Tình vội vàng chạy đi nên nhíu mày tỏ vẻ tò mò “Không biết mới sáng sớm mà con nhỏ Sơ Tình làm cái gì chạy như ma đuổi vậy kìa?”
Yến Oanh gật đầu “Uhm trông dáng vẻ của nó hình như là có chuyện gấp lắm ấy.”
Như Ngọc thì nhất thời sợ hãi thầm nghĩ [Đó là Sơ Tình hay là hồn ma của nó đây, đáng lý ra nó phải chết chìm trong cái hồ mênh mông đó rồi chứ, nó đâu có biết bơi nhưng nếu Sơ Tình còn sống liệu nó có biết mình là kẻ chủ mưu đã đẩy nó rơi xuống hồ không đây, nó mà nói với Tuấn Thiên thì mình xong đời luôn.]
Thanh Thảo và Yến Oanh thấy thái độ của Như Ngọc khác ngày bình thường nên liền đụng vào khủy tay của cô rồi lên tiếng hỏi “Như Ngọc cậu bị làm sao vậy hả?”
Như Ngọc giật mình lên tiếng đáp “Không có gì, hình như vừa nãy Sơ Tình chạy về phía đầu thôn đấy hay là chúng ta cũng đi ra đấy xem có chuyện gì đã xảy ra đi.”
Vậy là cả ba người cùng đi về hướng đầu thôn, lúc đến nơi thì thấy một số người dân tập trung lại một chỗ, có một người đàn ông bị lưỡi cày rơi vào chân bị cắt một đường chảy máu đầm đìa còn Sơ Tình đang sơ cứu cầm cứu cho ông ta.
Tuấn Thiên cũng nhanh chóng chạy tới còn cầm theo thuốc cầm máu loại tốt nhất mà cậu mang theo để sử dụng để giúp đỡ người dân nữa.
“Để mình giúp cậu một tay” Tuấn Thiên ngồi xuống đối diện Sơ Tình rồi lên tiếng.
Cứu người là người chuyện quan trọng nên Sơ Tình cũng không câu nệ nhiều mà gật đầu “Ngoài việc vết cắt sâu mất máu nhiều bác ấy còn bị gãy chân nữa, cậu giúp mình một tay nẹp chân bác ấy lại để cố định xương trước.”
Tuấn Thiên gật đầu phối hợp ăn ý với Sơ Tình sơ cứu cho bác trai kia và cầm máu thành công cho ông ấy, người dân xung quanh sẽ giúp đưa bác ấy lên bệnh viện trong trấn để kiểm tra kỹ hơn chỗ xương bị gãy và có phương hướng điều trị kịp thời hợp lý để không để lại di chứng sau này.
Người thân của bác trai kia rối rít cảm ơn Tuấn Thiên và Sơ Tình “Cảm ơn hai đứa nhiều nha, mới sáng sớm đã làm phiền mọi người quá bác xin lỗi.”
Sơ Tình khách sáo lên tiếng “Dạ không sao đâu bác gái à, sự việc nguy cấp đột xuất mà, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của bác trai vẫn ổn là tốt rồi.”
Tuấn Thiên nhìn qua hai bác cũng lớn tuổi mà còn phải làm nông để kiếm tiền mưu sinh thì chứng tỏ cuộc sống không khá giả gì lần này bị thương sẽ tiêu tốn nhiều tiền chữa trị nên lấy ví ra đưa cho bác gái một ít tiền.
“Dạ bác cầm lấy để trang trãi viện phí cho bác trai nha.”
Bác gái kia liền lắc đầu từ chối “Cháu tốt quá nhưng mà bác không dám nhận đâu, vừa nãy hai cháu vừa giúp đỡ ông nhà bác nhưng bác vẫn chưa trả ơn mà.”
Tuấn Thiên vẫn dúi tiền vào tay của bác gái “Bác đừng có ngại cũng đừng suy nghĩ nhiều việc quan trọng bây giờ là chữa trị cho bác trai, bác cứ cầm lấy đi ạ.”
Sơ Tình lên tiếng khuyên nhủ bác gái “Bác cứ cầm lấy đi ạ, nhà cậu ta giàu lắm số tiền này không được tính là nhiều đâu, bác đừng ngại nhé.”
Bác gái chần chừ hồi lâu mới đồng ý cầm lấy tiền rồi gật đầu cảm ơn Sơ Tình và Tuấn Thiên vì lòng tốt của hai người.
Sự việc xôn xao nên có nhiều sinh viên tình nguyện chạy tới xem cho đến bác trai kia được đưa đi cấp cứu mọi người mới tản ra.
Lúc Như Ngọc, Thanh Thảo và Yến Oanh vừa tính rời đi thì đột nhiên mặt đất dưới chân họ lại lún xuống, cả ba cảm thấy có gì không ổn lắm nhưng đã quá muộn đất lún ngày càng sâu cả ba người không thể rút chân lên được.
Như Ngọc trợn mắt lên “Cái gì vậy nè, lúc nãy vẫn bình thường mà sao giờ đất lại lún xuống thế này chứ?”
Yến Oanh tỏ vẻ hoang mang lên tiếng “Ê có khi nào chúng ta đứng nhầm chỗ cát lún không?”
Thanh Thảo liền sợ hãi “Trời ơi, vậy là nguy to rồi.”
Như Ngọc giờ phút này mặt đã xanh chành không còn cắt máu nào hết, cô ta hét lên khảm cổ “Cứu…cứu mình với…Tuấn Thiên.”
Tuấn Thiên vừa quay người tính đi trở về trong thôn với Sơ Tình và mọi người thì nghe giọng kêu cứu của Như Ngọc nên mọi người đều dừng chân lại nhìn về phía ba người kia đang dần chìm trong vũng cát lún.
Lúc này Như Ngọc, Thanh Thảo, Yến Oanh đã bị lún xuống qua lưng quần rồi tốc độ cát chảy ngày một nhanh như đang muốn nhấn chìm bọn họ trong cái hố cát đó luôn vậy.
Tuấn Thiên và mọi người đều trợn mắt lên khi chứng kiến cảnh ba người đang bị cát nuốt chửng từng chút một.
Như Ngọc, Thanh Thảo, Yến Oanh khóc lóc kêu gào sợ chết inh ỏi “Cứu với…làm ơn cứu bọn mình với…hu hu…mau cứu bọn mình với.”