Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Huyền Thanh Tông lập tông đã chiếm giữ một dãy núi non, hơn nữa đã chiếm hàng ngàn hàng vạn năm, thế cho nên tên ban đầu của dãy núi non này đã sớm bị người ta quên đi. Bây giờ thế nhân chỉ biết nơi này là Huyền Thanh Tông, vì vậy dãy núi non này cũng được đổi tên thành Huyền Thanh Sơn.
Huyền Thanh Sơn chiếm diện tích khá lớn, ban đầu được Huyền Thanh tổ sư chọn làm nơi thanh tu. Nhưng bây giờ đã trôi qua ngàn vạn năm, dãy núi non lúc trước vốn xa rời quần chúng, hiện giờ cũng đã sớm trở thành nơi mà dòng người tụ tập —— Đệ tử của Huyền Thanh Tông lại không phải ai cũng vong tình tuyệt ái, bọn họ sẽ thành hôn, sẽ thu đồ đệ, sẽ có con cháu, cũng sẽ có người thân là người phàm trần. Những người này có thể ở lại Huyền Thanh Tông tu luyện, không có tư chất sẽ rời khỏi tông môn rồi xuống dưới chân núi.
Dần dần, dưới chân núi Huyền Thanh Sơn từng hoang vắng đã có dân cư. Mà những người này tập trung tại một chỗ để định cư phát triển, từ làng mạc đến trấn, lại từ trấn đến thành trì, cho đến ngày hôm nay sự phồn hoa của thành Huyền Thanh này cũng đã sớm không thua kém bất kỳ nơi nào trên thiên hạ.
Vân Thanh Việt không phải người thích phô trương, bởi vậy nàng ôm Tiểu Bạch Hổ một đường ngự kiếm bay đến ngoài thành, sau đó ấn xuống kiếm quang đáp xuống đất.
Những thành vệ quân thủ thành thấy thế cũng không ngạc nhiên, chỉ khom người hành lễ với Vân Thanh Việt khi nàng vào thành, còn lại một chữ cũng không nhiều lời. Nhưng thật ra Tiểu Bạch Hổ được Vân Thanh Việt ôm vào trong lòng là lần đầu tiên nhìn thấy thành trì cổ kính này, nhất thời cảm thấy mới lạ, trực tiếp đứng dậy trong lòng ngực Vân Thanh Việt, hai chân trước đạp lên đầu vai nàng, nhìn xung quanh.
Đương nhiên rất nhiều người nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ, chỉ là những phàm nhân không biết thân phận của Tiểu Bạch Hổ cũng không để ý, tu sĩ biết Bạch Hổ trân quý cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể gặp được. Cho dù thật sự có nhãn lực nhận ra được, hơi tra xét một chút đều sẽ phát hiện Tiểu Bạch Hổ này yếu đến đáng thương, cũng chỉ cho rằng mình nhận sai.
Chính là như vậy, Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ công khai vào thành.
Tiểu Bạch Hổ nhìn xung quanh xem náo nhiệt một hồi, lòng hiếu kỳ hơi nguôi ngoai, liền cúi đầu kêu "Ngao ô" hai tiếng, móng vuốt nhỏ còn giẫm lên đầu vai Vân Thanh Việt, hỏi: "Sư tỷ sư tỷ, chúng ta bây giờ đang đi đâu?"
Vân Thanh Việt dường như thần giao cách cảm với nàng, nghe tiếng liền nói: "Chúng ta đi Nghênh Tiên Lâu trước. Đệ tử của Thiên Đạo Tông và Phật Tông còn phải một hai ngày nữa mới đến, ta cùng Tô Hạo sư huynh của Thiên Dương Phong và Bắc Lạc sư huynh của Lạc Tinh Phong đã hẹn gặp mặt ở Nghênh Tiên Lâu. Chờ gặp được hai vị sư huynh, thương nghị xong việc tiếp đón, lại cùng ngươi đi dạo quanh khắp thành."
Tiểu Bạch Hổ nghe thấy, lập tức trở nên vui vẻ —— Bây giờ cấp bậc nàng quá thấp, không thể giao tiếp với người khác, ngoại trừ Chấp Minh Thần Quân cũng không có người thứ hai có thể nghe hiểu lời nàng nói. Nhưng Vân Thanh Việt lại là tỉ mỉ, mặc dù nghe không hiểu lời nàng nói, cũng có thể nơi chốn chu toàn mọi thứ.
Ngay cả hệ thống cũng tò mò, ở một bên hỏi: "Ơ, sư tỷ có thể nghe hiểu ký chủ đang nói gì sao?"
Đáng tiếc cũng không phải, câu trả lời của Vân Thanh Việt cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Mà nàng muốn nói mang Tiểu Bạch Hổ đi vào thành nhìn xem, cũng chỉ là bởi vì khi vào thành Tiểu Bạch Hổ nhìn xung quanh, dường như đặc biệt tò mò đối với sự vật trong thành.
Nhưng mà đi dạo phố gì đó, rốt cuộc vẫn là đợi sau khi chính sự xong xuôi. Hiện tại Vân Thanh Việt không có trì hoãn nữa, ôm Tiểu Bạch Hổ tiếp tục đi tới Nghênh Tiên Lâu. Trên đường đi hấp dẫn ánh mắt của không ít người, có người nhìn mỹ nhân, cũng có người nhìn Bạch Hổ. May mà nơi này là thành Huyền Thanh, bên cạnh chính là Huyền Thanh Tông, cũng không có người lớn mật đến đây gây rắc rối.
Nghênh Tiên Lâu nhưng thật ra cách đó không xa cũng dễ nhận ra, một tòa cao lầu bốn tầng, treo mái cong, cách thật xa liền có thể nhìn thấy nó sừng sững trong thành.
Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ vừa xuất hiện ở trước Nghênh Tiên Lâu, đã nghe thấy trên lầu có người tiếp đón: "Vân sư muội, muội đã đến rồi. Mau mau lên lầu, ta và Tô sư huynh đã chờ muội hồi lâu."
Tiểu Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn, lại thấy một nam tử trẻ tuổi đang vịn vào lan can trên lầu hai nghiêng xuống tiếp đón —— Tu sĩ tu hành, khi dẫn khí nhập thể cũng sẽ bài xuất tạp chất trong cơ thể, hơn nữa cộng với khí chất do công pháp tu luyện mang đến, dường như toàn bộ Tu Chân giới sẽ không có một người nào xấu xí thật sự. Người kia ở trên lầu cũng là như vậy, không chỉ sinh ra tuấn lãng, một thân khí chất dáng vẻ hào sảng càng là không giống người thường.
Người kia là ai? Là Tô Hạo của Thiên Dương Phong? Hay là Bắc Lạc của Lạc Tinh Phong?
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Bạch Hổ cũng không có kéo dài được lâu, Vân Thanh Việt rất nhanh liền ôm nàng lên lầu hai, sau đó chào hỏi với hai người trong sương phòng riêng: "Tô Hạo sư huynh, Bắc Lạc sư huynh, làm phiền nhị vị đợi lâu."
Người đó là Bắc Lạc, Tô Hạo ăn mặc một thân ôn văn nho nhã, là gần với hình tượng tu sĩ chính thống trong tưởng tượng nhất. Hắn nghe vậy chỉ cười, sau đó lắc đầu nói: "Vân sư muội không cần như thế, Bắc Lạc sư đệ là nói đùa với muội, chúng ta cũng vừa tới không lâu."
Khi nói chuyện, hai người trong sương phòng cũng đã thấy được Tiểu Bạch Hổ trong lòng Vân Thanh Việt. Bởi vì hơi thở của Tiểu Bạch Hổ không mạnh, hai người lúc đầu còn tưởng rằng là Vân sư muội lạnh như băng đổi tính, bỗng nhiên nuôi linh sủng. Sau khi nhìn kỹ mới phát hiện, tiểu linh sủng này làm sao trông giống Bạch Hổ vậy? Nhưng mà có Bạch Hổ yếu như vậy sao? Mặc dù là hổ con mới sinh, cũng không nên gầy yếu đến như vậy chứ?
Tuy rằng tu vi hai người cao, nhưng không giống như Khúc sư huynh của Linh Thú Viên, người đó hằng năm giao tiếp với linh thú, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của Giam Binh. Nhưng bọn họ lại không thể xác nhận, đành phải dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn một người một hổ này.
Vân Thanh Việt thấy thế cũng biết bọn họ nghi ngờ, đơn giản liền nói thẳng: "Đây là Giam Binh, chưởng môn và Chấp Minh Thần Quân bảo ta tạm thời chăm sóc."
Tô Hạo và Bắc Lạc nhìn nhau, cũng không dám xem thường hổ con gầy yếu vào lúc này, ngược lại cùng nhau đứng dậy hành lễ với Tiểu Bạch Hổ: "Đệ tử gặp qua Giam Binh." Còn trịnh trọng hơn bất cứ đệ tử Huyền Thanh Tông nào từng gặp qua trước đó.
Giang Mạch đột nhiên còn bị hoảng sợ, theo bản năng nhìn Vân Thanh Việt, lại thấy nàng ấy sắc mặt nhàn nhạt không tỏ vẻ kinh ngạc —— Trên thực tế Tô Hạo và Bắc Lạc có phản ứng này là thật bình thường, bởi vì mỗi người bọn họ là đại sư huynh của một mạch, tầm mắt đương nhiên không phải đệ tử bình thường có thể so sánh. Đệ tử bình thường có lẽ chỉ có thể nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ lúc này gầy yếu, nhưng bọn họ lại có thể rõ ràng ý nghĩa của việc có được con thần thú này đối với tông môn.
Chấp Minh Thần Quân đã tám ngàn tuổi, tuy rằng người ngoài không biết hắn đã tu luyện đến loại cảnh giới nào, nhưng hắn huyết mạch thuần khiết, ước chừng khoảng cách phi thăng cũng không xa. Tu vi hắn cao thâm là chuyện tốt, nhưng một khi thiếu tôn thần thú này trấn thủ, Huyền Thanh Tông sẽ bị ảnh hưởng không hề nhỏ.
Mà Bạch Hổ trước mặt tuy nhỏ, nhưng có nàng ở đây liền đại biểu cho hy vọng và nội tình, Huyền Thanh Tông đương nhiên phải cung phụng.
Giang Mạch không biết những điều này, nhưng thấy biểu tình của Vân Thanh Việt cũng biết mình không cần ngạc nhiên, vì thế tâm thái cũng liền ổn định. Nàng từ trong lòng ngực Vân Thanh Việt nhảy ra, nhảy lên trên mặt bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực nâng móng vuốt với hai người hành lễ, ý bảo bọn họ không cần đa lễ.
Bạch Hổ là Chiến Thần, nên là sự tồn tại uy nghiêm, nhưng con trước mắt này hiển nhiên quá nhỏ.
Tô Hạo cũng còn được, tính tình vốn là quân tử đoan chính, có thừa tôn kính đối với Giam Binh Thần Quân tương lai. Nhưng Bắc Lạc thì khác, tính tình hắn tiêu sái không chịu quản thúc, thấy Tiểu Bạch Hổ trước mắt ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ uy nghiêm, liền cảm thấy có chút buồn cười. Vì thế cố ý cầm một đĩa thịt khô trên bàn chọc nàng: "Giam Binh một đường vốn dĩ vất vả, có đói bụng không? Muốn ăn chút thịt khô nghiến răng không?"
Giang Mạch lại không phải ấu tể thật sự, làm sao nhìn không ra Bắc Lạc trêu đùa? Mặc dù hắn trông cũng rất đẹp, nhưng có ngọc châu Vân Thanh Việt ở trước mặt, nàng mới không hiếm lạ chú ý. Vì thế giơ móng vuốt, nghiêm trang đẩy đĩa thịt khô kia ra.
Bắc Lạc thấy thế, thở dài tiếc nuối, tự mình cầm một miếng thịt khô bỏ vào trong miệng nhai.
Giang Mạch cự tuyệt Bắc Lạc cho ăn, nhưng này không có nghĩa nàng không muốn ăn thịt khô. Trên thực tế sau khi ăn được một nồi sắt hầm ngỗng lớn, nàng đã hoàn toàn bị kích thích khẩu vị. Sữa nhạt nhẽo đã không thể thỏa mãn nàng, quả đào ăn cũng ngán, đan dược càng là không thể coi như cơm ăn... Thịt khô trước mắt chắc chắn hấp dẫn nàng, nhưng người cho ăn không đúng.
Nhìn thoáng qua thịt khô, Giang Mạch thật sự ngượng ngùng lập tức lật lọng, vì thế theo bản năng lại đưa ánh mắt nhìn Vân Thanh Việt.
Vân Thanh Việt đã nhạy bén nhận ra ánh mắt của nàng, trong lòng bật cười, cũng tiến lên hai bước đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Sau đó dưới ánh mắt trông mong của Tiểu Nãi Hổ, cầm một miếng thịt khô, đưa tới bên miệng đối phương.
Lần này Giang Mạch không khách khí, "Ngao ô" một cái ăn miếng thịt khô, thỏa mãn đến mức đôi mắt đều híp lại.
Bắc Lạc đút không được khựng lại, sau đó vừa lắc đầu, vừa nửa cảm khái nửa trêu chọc nói: "Ta đưa cho sẽ không ăn, Vân sư muội cho liền ăn. Giam Binh khác biệt đối xử như thế, cũng thật khiến người ta đau lòng mà..."
Hắn nói hắn đau lòng, trong mắt lại là sáng ngời tươi cười, ai cũng sẽ không coi là thật —— Vân Thanh Việt biết tính tình hắn nên cũng lười tiếp. Giang Mạch thì không cần nói, thích thú gặm thịt khô, liền ánh mắt dư thừa cũng chưa cho hắn, cũng là thực hiện phân biệt đối xử đến rõ ràng. Cuối cùng vẫn là Tô Hạo thấy đề tài đi xa, đứng ra hòa giải, lại dẫn đề tài trở về trên Tam Tông Luận Võ.
Tam Tông Luận Võ sáu mươi năm một lần, thời gian một ngày cũng sẽ không thiếu. Bây giờ kỳ thật còn cách Tam Tông Luận Võ hơn nửa tháng, đệ tử của Thiên Đạo Tông và Phật Tông sở dĩ đến sớm như vậy, chính là đến xem đại bỉ của Huyền Thanh Tông.
Cái gọi là đại bỉ, đó là để tuyển chọn ra đệ tử tham gia luận võ. Ngoại trừ Huyền Thanh Tông, đệ tử của Thiên Đạo Tông và Phật Tông đã sớm thi đấu trước đó, người tới là người chiến thắng. Nhưng mà luận võ lần này Huyền Thanh Tông làm chủ sự, lúc này mới dời thời gian đại bỉ lại, chờ đệ tử của hai tông khác đến mới bắt đầu tỷ thí tuyển chọn. Thứ nhất là hâm nóng luận võ sau đó, thứ hai cũng là thể hiện thực lực.
Đây đều là thông lệ, coi như các đệ tử bại lộ át chủ bài ở trong đại bỉ cũng không thể làm gì khác, bởi vì lúc trước đến phiên Thiên Đạo Tông và Phật Tông tổ chức luận võ thì cũng giống như vậy. Như thế ai cũng không coi là bị thiệt, càng không thể nói đối phương chiếm tiện nghi.
Ba người ở đây đều là đại đệ tử của các phong, trong lòng bọn họ đương nhiên có tính toán trước đối với đại bỉ sau đó, cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên tông môn tỷ thí. Bắc Lạc thu hồi đùa giỡn tản mạn, đột nhiên nghiêm túc nói: "Thiên Đạo Tông và Phật Tông lần này đến đây là ai, Tô sư huynh và Vân sư muội có được tin tức gì không?"
Vân Thanh Việt tính tình lạnh lùng, ít khi giao tiếp, không quen hỏi thăm những chuyện này: "Không có, ta chưa từng nghe qua. Nhưng mà hai ngày nữa người liền tới rồi, bộ dáng thế nào, đến lúc đó gặp qua liền biết."
Tô Hạo nhưng thật ra tính tình ôn hòa trường tụ thiện vũ [1], tin tức cũng linh hoạt hơn so với hai người khác. Nhưng có những lời của Vân Thanh Việt, hắn cũng không biết nên mở miệng hay không. Một lúc sau bật cười: "Vân sư muội nói đúng, nhưng mà biết người biết ta luôn là điều tốt. Người đến từ Thiên Đạo Tông có Tưởng Thân, nghe nói hắn là lôi hệ thiên linh căn, tốc độ tu luyện cực nhanh, công pháp cũng bá đạo. Phật Tông bên kia dường như mấy năm trước có một Phật Tử, nhưng mà người Phật Tông trước nay vẫn luôn khiêm tốn, cụ thể như thế nào ta cũng không biết được, tóm lại không cần khinh thường là được."
[1] Trường tụ thiện vụ: Đây là một câu thành ngữ ngày xưa, ý chỉ người giỏi xã giao, có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
Vân Thanh Việt và Bắc Lạc nghe xong đáp lại, ba người rất nhanh lại nói chuyện khác.
Tiểu Bạch Hổ không nghe nói một câu nào, giống như chuyện không liên quan gì đến mình. Chỉ là thừa dịp mấy người khác không để ý, duỗi móng vuốt ra móc đĩa thịt khô trở về, lén lút gặm sạch cả một đĩa thịt khô.