Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối với những kiêng kỵ cùng mưu tính của mọi người Thiên Đạo Tông, Vân Thanh Việt đã ôm Tiểu Bạch Hổ rời đi cũng không biết được. Nàng dùng một kiếm đánh bại đối thủ, chiến thắng quá nhanh, giờ phút này đi xem lôi đài khác đấu mới phát hiện phần lớn người tỷ thí chỉ mới vừa bắt đầu.
Trên quảng trường có mười lôi đài, có bốn cái trong đó có đệ tử của Minh Hà Phong đang tỷ thí.
Có lẽ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của đại đệ tử, Vân Thanh Việt không chỉ nhớ kỹ tên những đệ tử lên lôi đài, lúc này chiến thắng tỷ thí cũng định đi nhìn xem thử. Lôi đài đầu tiên chính là tòa lôi đài ở bên cạnh nàng, trên lôi đài là một đệ tử nội môn không ai biết đến của Minh Hà Phong, vận may của hắn không tệ, đối thủ cũng là đệ tử nội môn, đúng lúc giống nhau đều là không ai biết đến, hai người đánh nhau ngươi tới ta đi cũng rất là náo nhiệt.
Vân Thanh Việt dừng lại và đứng quan sát dưới lôi đài trong nửa khắc, thấy đệ tử đó thành thạo thuật pháp, tuy rằng không coi là kinh tài tuyệt diễm nhưng cũng chưa bao giờ phạm sai lầm. Đối thủ của hắn cũng vậy, hai người bắt đầu thi đấu, có lẽ thứ cuối cùng mà họ đua chính là tiêu hao.
Hai người trên lôi đài đánh đến rất sôi nổi và xuất sắc, dưới lôi đài cũng không ngừng trầm trồ và khen ngợi, nhưng đối với những người đã nhìn thấu chi tiết của hai người mà nói, thi đấu như vậy kỳ thật có chút nhàm chán. Bởi vậy, Vân Thanh Việt nhìn thấu cũng không ở lại lâu, rất nhanh đã ôm Tiểu Bạch Hổ đi đến lôi đài tiếp theo. Ngược lại, Tiểu Bạch Hổ xem náo nhiệt đến hăng say, bị ôm đi như vậy còn có chút tiếc nuối.
Tòa lôi đài thứ hai có đệ tử Minh Hà Phong đang tỷ thí cách xa hơn một chút, cách khoảng ba tòa lôi đìa. May mà lúc Vân Thanh Việt đi qua, những đệ tử đang chen chúc ồn ào dưới đài để xem chiến đấu cũng tự giác nhường đường.
Lần này, đến dưới lôi đài, Giang Mạch ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện, thì ra người tỷ thí trên lôi đài thực sự là một nửa người quen.
Đó là Sở Dương, người đã gặp ngày hôm qua. Vận may của hắn không coi là tốt, hôm qua đã thủ lôi mười bảy vòng, tuy rằng tu vi hắn thâm hậu nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương. Cuối cùng không đạt được như ý nguyện không nói, tỷ thí hôm nay còn được xếp ngay vòng đầu tiên, không hề cho hắn thời gian dư giả để nghỉ ngơi, hơn nữa đối thủ của hắn còn là một vị kiếm tu nội môn có tu vi cao. Đến lúc này cũng không biết cả hai đã trải qua một hồi chém giết thế nào, hai người đều bị rách góc áo, máu nhiễm trường sam.
Kiếm tu thường là đối thủ khó chơi nhất, bởi vì bọn họ sắc bén như kiếm, lại có dũng khí tiến lên không lùi. Ngày hôm qua, sắc bén cùng dũng khí đã để Sở Dương đạt giải nhất trên lôi đài, hôm nay lại không khéo như vậy, người đứng trên lôi đài chính là hai kiếm tu.
Oan gia ngõ hẹp, không ai có ý nhượng bộ, hai bên chém giết đó là kiếm khí tung hoành.
Tiểu Bạch Hổ mới đến đây hai tháng, chưa gặp tu sĩ động thủ mấy lần, nàng vẫn là một con hổ không có kiến thức. Nàng nhìn không hiểu bên trong một kiếm bình thường không có gì lạ của sư tỷ ẩn chứa huyền diệu thế nào, nhưng lại bị kiếm khí thực chất ngươi tới ta đi trên lôi đài làm cho kinh diễm, đôi mắt hổ màu vàng không hề chớp mắt nhìn hai người thi đấu, ngẫu nhiên nhìn đến lúc khẩn trương, móng vuốt còn không tự giác nắm chặt cánh tay của sư tỷ.
Vân Thanh Việt vốn đang nghiêm túc xem hai người tỷ thí, đột nhiên trên cánh tay hơi đau, cúi đầu nhìn mới phát hiện, thì ra là Tiểu Bạch Hổ xem đến khẩn trưởng nên nắm lấy tay của mình, ngay cả đầu móng vuốt lộ ra cũng chưa phát hiện.
Hổ con còn nhỏ, móng vuốt non nớt không đủ sắc bén, vẫn chưa thể xuyên qua pháp y trên người Vân Thanh Việt, đương nhiên cũng sẽ không thể làm nàng bị thương. Nhưng điều này cũng đã kéo sự chú ý của Vân Thanh Việt khỏi lôi đài, nàng giơ tay lên để gỡ móng vuốt của Tiểu Bạch Hổ, sau đó, dưới ánh nhìn mờ mịt của đối phương, nàng hỏi: "Thi đấu trên đài có xuất sắc không?"
Tiểu Bạch Hổ theo bản năng gật đầu, sau đó nhìn móng vuốt bị gỡ ra, mới phát hiện mình không có thu móng vuốt. Lập tức mặt hổ biến sắc, cũng không rảnh để ý đến lôi đài gì đó, nàng nắm lấy tay áo của sư tỷ: "Thế nào rồi, tỷ có bị thương hay không vậy?"
Vân Thanh Việt đương nhiên không hiểu tiếng kêu của Tiểu Bạch Hổ, nhưng sự vội vàng và ảo não của đối phương nàng lại xem ở trong mắt, một chút không vui bỗng dưng sinh ra trước đó thoáng chốc hóa thành hư không. Đương nhiên, nàng cũng không chờ Tiểu Bạch Hổ thật sự kéo tay áo của mình thì đã đè vuốt hổ xuống, đồng thời trả lời rất có ăn ý: "Yên tâm đi, ta không sao, không có bị thương."
Tiểu Bạch Hổ vẫn không quá an tâm, chẳng qua còn không đợi nàng kiên trì kiểm tra đã nghe hệ thống ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Ký chủ yên tâm đi, sư tỷ không lừa người đâu. Dựa vào chiến lực của người, đừng nói là tổn thương sư tỷ, ngay cả pháp y trên người sư tỷ người cũng phá nổi."
Tuy là lời này dùng để an ủi, nhưng nghe lại rất thấu tim.
Tiểu Bạch Hổ lườm hệ thống trốn đi xa, cũng không giãy giụa muốn đi đánh nó, chỉ thừa dịp đối phương không phòng bị thì vẫy đuôi, chính xác quất cái quang đoàn lóa mắt đó bay đi. Chờ giáo huấn hệ thống xong, tâm tình khẩn trương của nàng cũng thả lỏng, sau đó nhận ra rằng kéo tay áo sư tỷ ở trước mặt công chúng quả thật không tốt, lúc này mới từ bỏ kiểm tra.
Nhưng xuất phát từ áy náy, nàng vẫn giấu kỹ móng tay của mình, sau đó dùng thịt lót nhẹ nhàng xoa vài lần trên cánh tay của sư tỷ. Vừa xoa vừa lén nhìn sắc mặt sư tỷ, thấy nàng vẫn chưa lộ vẻ đau đớn lúc này mới tin tưởng nàng thật sự không sao.
Mà một loạt hành động thật cẩn thận này của Tiểu Bạch Hổ, Vân Thanh Việt cũng xem ở trong mắt, trong đôi mắt lưu ly hiện lên sắc màu ấm áp.
...
Hôm qua Sở Dương thủ lôi, lúc Vân Thanh Việt nhìn xem thi đấu dường như đã có chú ý không giống bình thường. Giang Mạch tưởng rằng lôi đài hôm nay sư tỷ cũng sẽ chú ý tới Sở Dương nhiều hơn một chút, nào biết một người một hổ giao lưu xong sư tỷ cũng không dừng lại đây, đi thẳng đến một lôi đài khác.
Tính toán thời gian, nàng cũng chỉ dừng ở lôi đài này trong chốc lát, còn không dài bằng lần xem lôi đài trước đó.
Đương nhiên, Sở Dương ngay từ đầu cũng không phải là nhân vật gì quan trọng, chẳng qua hai ngày nay xuất hiện tương đối thường xuyên. Sư tỷ không có hứng thú xem chiến đấu muốn ôm hổ rời đi, Tiểu Bạch Hổ cũng không hề lưu luyến, trái lại bởi vì nhập thần xem đấu trước đó mà suýt nữa thương đến sư tỷ, nàng cũng sinh ra chút giận chó đánh mèo với Sở Dương. Tuy rằng không đến mức làm ra chuyện gì, nhưng không ở lại và tiếp tục xem thêm cũng không sao.
Vì thế một người một hổ rời khỏi lôi đài của Sở Dương mà chưa từng chú ý đến ánh mắt giống như lơ đãng liếc qua đây của Sở Dương ở lôi đài phía sau —— Với sự nhạy bén của tu sĩ Kim Đan, Vân Thanh Việt có lẽ đã nhận ra có ánh mắt nhìn trộm, nhưng giờ phút này trên quảng trường biển người tấp nập, nói không chừng là ai đó nhìn thoáng qua, cũng thật sự khó có thể miệt mài theo đuổi, bởi vậy cũng bỏ lỡ chuyện này.
Thiếu đi Vân Thanh Việt cùng Tiểu Bạch Hổ vây xem, dưới lôi đài của Sở Dương vẫn vô cùng náo nhiệt, thủ lôi tái hôm qua đã làm tên của hắn vang dội, người đến xem đấu hôm nay cũng không ít. Hơn nữa đối thủ ít nhiều gì cũng có chút khó chơi, ngoài trừ liếc mắt thoáng nhìn qua, hắn cũng không chú ý đến điều gì khác.
Trên lôi đài phía sau, hai gã kiếm tu vẫn đánh đến không thể tách rời, Vân Thanh Việt vẫn ôm Tiểu Bạch Hổ đến lôi đài cuối cùng.
Pháp thuật lấp lánh, trọng kiếm quét ngang, lôi đài nhìn qua vô cùng kiên cố, nhưng thỉnh thoảng cũng bị đánh ra một cái hố to... Lúc này người trên lôi đài thật sự là người quen, không phải là nhị sư huynh Trọng Hành của Minh Hà Phong thì còn có thể là ai nữa?
Chẳng qua vừa nãy trì hoãn một hồi, lúc Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ đến đã có hơi muộn, trận đấu này cũng đã gần kết thúc —— Đối thủ của Trọng Hành là một vị nữ tu, không biết là phong nào, xem tu vi hẳn cũng là một vị thân truyền. Hai người ngươi tranh ta đấu đánh đến bây giờ, nữ tu đã dùng hết thủ đoạn, giờ phút này đã bị Trọng Hành dồn vào một góc, thua cuộc cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
Mắt thấy Trọng Hành không hề thương hoa tiếc ngọc, quét một thanh trọng kiếm về phía mặt mình, nữ tử bị dồn đến bên bờ lôi đài quả thật nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng không hề do dự, hô: "Đợi đã, ta nhận thua."
Dứt lời, trọng kiếm khó khăn lắm mới ngừng giữa không trung, cũng chỉ còn cách khuôn mặt nữ tử nửa lòng bàn tay.
Trọng kiếm ngừng lại nhưng luồng khí mà nó mang theo đã thổi mái tóc dài của nữ tu, làm nó hơi tung bay về phía sau. Nữ tử liếc nhìn trọng kiếm gần trong gang tấc, giơ tay đẩy thân kiếm ra ngoài, sau đó oán hận trừng mắt nhìn Trọng Hành rồi dứt khoát nhảy xuống lôi đài.
Trọng Hành thấy mình bị trừng mắt nhìn thì không thể hiểu được, nhưng với cậu thì chỉ cần thắng là được, bởi vậy vẫn vô cùng vui mừng thu trọng kiếm vào vỏ kiếm sau lưng. Rồi sau đó cũng không chờ trưởng lão tuyên bố kết quả đã nhảy xuống lôi đài bước hai ba bước chạy đến trước mặt Vân Thanh Việt. Đầu tiên là đánh giá người một lần, sau đó uể oải thở dài: "Ta lại thua rồi."
Người ngoài nghe thấy lời này chỉ cảm thấy không hiểu, bởi vì trên lôi đài vừa rồi cậu chính là người thắng. Dường như để chứng minh mọi người không nhìn nhầm, trưởng lão chủ trì lôi đài này cũng đã lên đài, tuyên bố Trọng Hành chiến thắng.
Nhưng chỉ có Vân Thanh Việt biết rằng, thua theo lời Trọng Hành nói không phải chỉ trên lôi đài mà là so sánh với nàng —— Vị sư đệ còn lớn tuổi hơn nàng này, dường như tương đối chấp nhất với việc vượt qua mình. Trở về tông môn ngày đầu tiên đã quấn lấy nàng đòi luận bàn không nói, bây giờ còn so tốc độ đánh thắng với nàng. Nhưng đối thủ khác nhau, so sánh như vậy thì có ý nghĩa gì?
Trong mắt Vân Thanh Việt hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhưng sự bướng bỉnh của Trọng Hành mấy năm nay nàng cũng đã lĩnh giáo nhiều rồi, cũng buồn mở lời nói chuyện. Huống chi tấm lòng cạnh tranh này của cậu cũng chưa chắc không tốt, uể oải cùng mất mát cũng chỉ là nhất thời.
Quả nhiên, Trọng Hành mất mát không được hai giây đã ngẩng đầu lên: "Thật muốn đường đường chính chính tỷ thí một trận với sư tỷ mà."
Nhìn thấy ánh sáng háo hức trong mắt của cậu, Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ xoay người rời đi: "Vậy thì cứ thắng cho đến cuối cùng, luôn có thể gặp gỡ." Lời này nói một cách nhẹ nhàng, nhưng sự kiêu ngạo trong lời nói lại không thua kém bất kỳ ai khác.
Trọng Hành cười rộ lên, cũng không cảm thấy có gì không ổn, đồng ý một tiếng rồi đuổi theo.
Trận đầu tiên của lôi đài tái đã lần lượt có kết quả, sau đó là trận thứ hai, trận thứ ba... Cho đến trận thứ sáu kết thúc lôi đài tái, đại bỉ hôm nay mới coi như kết thúc. Vòng thứ nhất của lôi đài tái rốt cuộc cũng có kết quả, những cái tên dày đặc trên bức tường bằng ngọc thoáng chốc giảm đi một nửa, 115 người ban đầu trải qua vòng loại hôm nay, chỉ còn là 58 người.
Mà lúc đó chân trời cũng đã là mặt trời lặn về Tây, vòng lôi đài tái thứ hai hiển nhiên phải đợi ngày mai, thời gian cũng không gấp gáp.
Các đệ tử lần lượt rời đi, lúc gần đi còn tụ thành tốp năm tốp ba người, còn đang thảo luận về những trận tỷ thí xuất sắc. Khi các luồng sáng đi xa, quảng trường Tiểu Linh Phong vốn náo nhiệt cả ngày cũng dần dần khôi phục được sự yên tĩnh.
Vân Thanh Việt và Trọng Hành cũng không có ở lại đến cuối cùng, hai người xem xong mấy trận tỷ thí của các đại đệ cũng đã rời khỏi Tiểu Linh Phong —— Thực lực của mấy vị đại đệ tử đều không tầm thường, nhưng phải nói rằng Hầu Anh thật sự rất xui xẻo, bởi vì ngoài Vân Thanh Việt, mặc dù những đối thủ của mấy vị đại đệ tử cũng nhanh chóng thua cuộc nhưng ít nhiều gì cũng được thủ hạ lưu tình, không đến mức hạ gục trong nháy mắt thảm như vậy.
Nhưng thắng chính là thắng, Vân Thanh Việt cũng không cảm thấy mình làm gì sai, xem xong lôi đài nàng liền mang theo Tiểu Bạch Hổ rời khỏi Tiểu Linh Phong. Lúc đó sắc trời vẫn còn sớm, nàng cũng không trở về phòng cho khách trên Thiên Dương Phong để tu luyện.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Bạch Hổ, nàng hỏi: "Đã nhiều ngày nhàm chán rồi, ta mang ngươi ra sau núi chơi được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bạch Hổ ( kinh hỉ): Sư tỷ quả nhiên là tri kỷ, đây là muốn mang ta đi kiếm tích phân sao?
Hệ thống (...): Ký chủ, người đều bị nhìn thấu hết rồi được không!?
PS: Văn này khá dài, cho nên cốt truyện có lẽ có hơi chậm
...
Lời của Editor:
Ừm, nói sao ta, chuyện là sắp tới mình phải ôn tập để đi ra thủ đô thi, vốn nó cũng không ảnh hưởng đến tiến độ edit của mình bởi vì tốc độ đánh máy của mình khá là nhanh ( tầm 108 WPM), mỗi buổi tối dành khoảng 30 - 45 phút để lên chương mới thì vẫn có thể, tại mình xem edit là việc giết thời gian, cảm thấy edit giúp mình xả stress, nhưng mà mình nghĩ chắc sắp tới mình sẽ off một khoảng thời gian, lý do chính là mình muốn tập trung ôn để đạt được kết quả tốt nhất trong khả năng của mình, còn lý do phụ là mình cũng muốn cho bản thân mình một khoảng thời gian đi khắp nơi xem các đại thần bên ngôn hoặc đam edit tu tiên như thế nào, mình sẽ comeback lúc mình cảm thấy ổn, thật lòng xin lỗi các bạn đã ủng hộ mình nhưng mà mấy bạn trong ib dùng lời thật sự nặng, mình thì không chịu nổi mấy lời như vậy =)))
Chắc là... ngắn thì tính bằng tháng, nhiều thì tính bằng năm chăng =))) Mà chắc cũng không đến mức tính bằng năm đâu
Thật ra tính off trong yên lặng nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định lên đây thông báo cho các bạn đang theo dõi bộ này một tiếng, cảm ơn mấy bác đã nhảy chung cái hố này với tui, tui đã bảo tui sẽ lấp hố này thì tui sẽ lấp, chỉ là không biết khi nào lấp xong hoi =)) Hoặc nếu như trong thời gian tui lặn có bạn nào mà muốn edit thì cứ tự nhiên đi nhé, nếu không chê bản edit của mình thì cũng có thể lấy 52 chương mà mình đã edit rồi tiếp tục edit, chỉ cần nhắn qua cho mình biết một tiếng là được
Dòi, hẹn gặp các bác vào một ngày không xa ~~
See you.